Không tin tà
Chương 50 : Đấu thêm giờ (10)
Mộc Sơ Nhất cũng coi như xui xẻo.
Đấu thêm giờ lần này phong ấn phần lớn năng lực đặc thù và thể chất là vì kiểm tra tâm tính thí sinh.
Nhưng đối với Mộc Sơ Nhất mà nói, hạn chế này không tốt lắm.
Là con của người và quỷ, Mộc Sơ Nhất chỉ có một nửa là người, quỷ khí trên thân dù thế nào cũng không thể loại bỏ hết, đây vốn là một phần của hắn, làm sao loại bỏ được?
Bởi vậy, lần này phong ấn không phải quỷ khí trên người hắn, mà là một nửa thân xác con người.
Bây giờ nếu lại để A La từng hố Mộc Sơ Nhất trong phó bản Quỷ nương tử đến, e là A La sẽ không nghĩ tới việc lừa gạt Mộc Sơ Nhất.
Mộc Sơ Nhất hiện tại nhìn rất không dễ lừa.
Ở phó bản Quỷ nương tử, Mộc Sơ Nhất là trạng thái nhập thân, mặt "người" của hắn trội hơn, nhưng trong lần đấu thêm giờ này lại trái ngược hoàn toàn.
Lúc mới đến địa điểm thi đấu, Mộc Sơ Nhất cũng tương tự đi ra từ một căn phòng nhỏ.
Chẳng qua Mộc Sơ Nhất khi làm con người tính cách đơn thuần, tâm trí không khác đứa trẻ mười tuổi là bao, bây giờ làm con trai Quỷ Vương, tính cách theo khuynh hướng hung ác đa nghi hơn. Nói đơn giản, chính là thiếu niên trung nhị mười lăm mười sáu tuổi, là thiếu niên trung nhị* có lực phá hoại mạnh mẽ.
*bệnh trung nhị: hội chứng tuổi dậy thì, chuunibyou.
Mộc Sơ Nhất cự tuyệt tất cả thí sinh muốn lôi kéo làm quen với hắn, một mình đi ra khỏi phòng, đương nhiên cũng gặp quái thú sương mù.
Chẳng qua Mộc Sơ Nhất vất vả lắm mới thoát được lại không nghĩ chạy trốn, trái lại còn hớn hở muốn ăn quái thú này để trở nên mạnh hơn.
Đúng là Mộc Sơ Nhất lúc làm con trai Quỷ Vương mạnh hơn lúc làm con người, thực lực một trăm điểm không phải nói chơi, hắn đánh nhau với quái thú vài ngày, sau đó vì thể lực không đủ nên mới bị nuốt vào bụng.
Có điều Mộc Sơ Nhất không bị tiêu hóa trong bụng quái thú, trái lại một lòng nghĩ làm thế nào đi ra. Thế nhưng không biết phải làm sao, quái thú này ăn người dường như còn rất kén chọn, lâu thế mà không nuốt vào mấy người.
Đợi liên tiếp mấy ngày, cuối cùng cũng có người mới đến.
Mộc Sơ Nhất đứng lên, quyết định đi chiếu cố đám xui xẻo kia.
Lúc vào trong bụng quái vật, pháp khí trên thân mấy người Ngô Bất Lạc tản ra một tầng ánh sáng lờ mờ, bao phủ xung quanh bọn họ.
"Ọe, trong bụng quái vật này toàn là thứ quái gì vậy, tất cả đều là tóc." Vương Dã không nôn được, vừa nghĩ tới những thứ mình giẫm lên toàn thân liền cảm thấy không ổn.
"Quái thú này trông không giống sinh vật bình thường lắm." Lăng Tiếu quan sát xung quanh một chút, nhịn không được nói, "Đây mà là thân thể quái vật à, kho rác thì đúng hơn đó."
"Không là kho rác thì là gì?" Ngô Bất Lạc ghét bỏ nhìn nơi này, "Tôi nghĩ, đấu thêm giờ lần này là thi tâm tính. Tiêu chuẩn đánh giá có lẽ chính là biểu hiện của chúng ta ở nơi này. Giám khảo cố ý không nói gì cho chúng ta biết, chỉ bảo chúng ra sống qua ba tháng, kỳ thực đã biểu hiện rất rõ."
Nếu như Ngô Bất Lạc bọn họ tham sống sợ chết, hiện tại nên an ổn ngồi chờ trong phòng chỗ Xứng bà bà, cuối cùng bị Xứng bà bà bóc lột đến không còn gì cả rồi bị loại. Nếu bọn họ tham lam, hiện tại có khi đã mất đi một phần thân thể, cuối cùng dù có thành công rời đi, e là cũng không thể chống đỡ được đến vòng thi thứ ba.
"Ngài Ngô nói rất có lý." Vương Dã thở dài nói, "Nhưng chúng ta phải làm gì bây giờ?"
"Không biết, quái thú này đã là đại boss ban ngày, tôi nghĩ không có khả năng tất cả đều là tử lộ mới đúng." Ngô Bất Lạc khẳng định nói, "Thực sự không được thì ở trong bụng con quái này ngây người ba tháng an toàn hơn ở trong cái viện kia nhiều."
"Nhưng mà chúng ta còn phải ăn uống ngủ nghỉ..."
"Ăn uống thì dễ thôi. Quái thú này chắc chắn phải ăn, tôi có Tiểu Ngọc mà, đến lúc đó tôi thả cô ấy ra đi tìm cho chúng ta chút đồ ăn là được rồi. Còn cái khác, khụ khụ, tự mình giải quyết đi." Ngô Bất Lạc vẻ mặt chính trực trả lời.
Vương Dã & Lăng Tiếu: Việc này không thể nào tự mình giải quyết được.
Tuy nói thế, nhưng trước mắt ba người cũng không có tâm tư khác. Vào trong bụng quái vật rồi mà không cố gắng điều tra một phen thật sự là quá lãng phí.
Bọn họ đều biết mình có thể bình an vô sự là vì có pháp khí bàng thân, cho nên khi đi đường đều nắm pháp khí trong tay để tránh vô tình làm mất, muốn khóc cũng không biết đi đâu khóc.
"Trên tay các người là thứ gì?"
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
Ngô Bất Lạc vừa nghe thấy động tĩnh lập tức cảnh giác, ba người nhanh chóng tụ lại một chỗ, lưng tựa lưng, tùy thời chuẩn bị phòng ngự.
"Tôi chỉ tò mò, sẽ không cướp của mấy người." Mộc Sơ Nhất vẻ mặt kiêu ngạo, có chút khinh thường nhìn đám người Ngô Bất Lạc, "Tôi tưởng ai, hóa ra là vua nhặt chỗ tốt* Ngô Bất Lạc!"
*nguyên văn là kiểm lậu: có nghĩa nhặt nhạnh chỗ tốt, chính là dùng giá rất rẻ mua được rất đồ rất đáng giá, mà người bán thường không rõ tình hình. Đó cũng là một thuật ngữ trong giới cổ vật, hình tượng thể hiện ở chữ "Nhặt", bởi vì giới cổ vật phổ biến cho rằng nhặt được chỗ tốt chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, cho nên, theo tiếng địa phương phương bắc, dùng từ "Nhặt" để ngụ ý nó hiếm có, là bày tỏ cực khôi hài, thể hiện sự trêu chọc, chế nhạo.
Ngô Bất Lạc hiển nhiên cũng thấy Mộc Sơ Nhất.
Nhưng Mộc Sơ Nhất trước mặt hình như có chút kì lạ, không giống người lúc trước hắn gặp lắm.
Hay là nói, kẻ trước mặt trái lại càng phù hợp hơn với thân phận và bối cảnh của Mộc Sơ Nhất. Mộc Sơ Nhất bên trong phó bản Quỷ nương tử lần đó đơn thuần khiến người ta không tưởng tượng nổi.
"Cảm ơn khích lệ." Mặc dù trong lòng Ngô Bất Lạc sinh nghi, nhưng không biểu lộ nửa phần, "Có thể gặp mặt ở đây đúng thật là có duyên."
"Cậu nghĩ tôi đang khen cậu à?" Mộc Sơ Nhất cười lạnh hai tiếng, "Nếu không phải lúc ấy đầu óc tôi không rõ ràng lắm, cậu cho rằng cậu có thể sống sót cuối cùng sao? Nếu không có quỷ cương thi lợi hại kia bên cạnh, người chết đầu tiên chính là cậu."
"Đáng tiếc thế giới này không có nếu như." Ngô Bất Lạc mỉm cười đáp, "Hiện tại hai chúng ta đang ở cùng một nơi không phải sao? Nghĩ kĩ lại, trước đó lúc tôi gặp quái thú này luôn cảm thấy có người đang nhìn tôi, người đó chắc là cậu nhỉ?"
"Chỉ là thuật dò xét nho nhỏ, tôi cũng phải xem tình huống bên ngoài như thế nào chứ. Hứ, tất cả đều là đồ ngu, vẫn còn ở trong cái viện nhỏ kia lục đục với nhau, căn bản không đủ tư cách tranh với tôi!" Mộc Sơ Nhất ưỡn ngực, "Cậu có thể đến đây, coi như cũng có chút đầu óc. Thấy cậu còn có chút bản lĩnh ấy, bản vương có thể cho phép cậu đi theo."
Đây là tinh phân hay là tinh phân đây? [*]
[*] câu này kiểu như "bún chả ngon hay bún chả ngon" ấy, cùng là chữ đấy nhưng hai nghĩa.
Tinh phân là cách gọi tắt của tâm thần phân liệt; cũng thường được dùng để hình dung một người tính cách bách biến, có ý trêu trọc; đôi khi dùng để hình dung một người hoạt bát nhưng có chừng mực.
Ngô Bất Lạc mỉm cười, trong lòng chửi má nó, vô cùng hoài niệm Mộc Sơ Nhất đơn thuần đáng yêu trong phó bản Quỷ nương tử. Sớm biết rằng Mộc Sơ Nhất sẽ đổi mode, lúc trước hắn đã không chê Mộc Sơ Nhất ngu rồi.
Ngốc ngốc cũng rất đáng yêu, ít ra tốt hơn thiếu niên trung nhị bây giờ nhiều!
Còn bản vương?
Nhóc con lông chưa mọc đã dám xưng vương? Chắc là bài tập ít quá à.
"Vậy thì cảm ơn Quỷ Vương đại nhân." Ngô Bất Lạc biết nghe lời phải hô một câu, rất co được giãn được, "Có điều chúng tôi mới đến, vẫn chưa quen thuộc nơi này lắm, không biết Quỷ Vương đại nhân có thể giúp chúng tôi giải đáp một chút không?"
Mộc Sơ Nhất bị dáng vẻ dịu ngoan của Ngô Bất Lạc dỗ vô cùng vui vẻ, rất nhanh đã giảng giải cho hắn.
Ánh mắt Ngô Bất Lạc nhìn Mộc Sơ Nhất càng lúc càng dịu dàng.
Rất tốt, xem ra bản chất Mộc Sơ Nhất vẫn rất đơn thuần, một con cừu nhỏ cho dù có khoác da sói cũng vẫn là con cừu, phải vuốt lông thật tốt, nói không chừng có thể đem đến hiệu quả không tưởng tượng được.
"Mộc Quỷ Vương sau này sẽ là lão đại của chúng ta, hai người phải cung kính vào biết chưa?" Ngô Bất Lạc quay đầu về phía Vương Dã và Lăng Tiếu nháy mắt.
Vương Dã và Lăng Tiếu rất thức thời, trong lòng vì Mộc Sơ Nhất mặc niệm một phen, cũng ngoan ngoãn gọi theo một tiếng "Quỷ Vương đại nhân", dỗ cho Mộc Sơ Nhất vui vô cùng.
Lúc trước nhiều người không thèm để ý đến đứa trẻ xui xẻo này hay sao mà hắn lại dễ bị lấy lòng như thế?
Theo những gì Mộc Sơ Nhất nói, hắn bị quái thú này nuốt vào bụng ngay khi vừa tiến vào. Bởi vì bản thân hắn không tính là người, cho nên không ăn cơm cũng không sao. Tuy nhiên, Mộc Sơ Nhất không phải ở không trong bụng quái vật.
"Tôi nhìn thấy rất nhiều thứ thông qua mắt quái thú. Chẳng hạn như tiểu viện chỗ các cậu, trong mắt tôi chính là trạng thái chồng chéo. Các thí sinh rõ ràng ở cùng một chỗ nhưng lại không đụng phải nhau." Mộc Sơ Nhất nhún nhún vai nói, "Đáng tiếc các người vừa thấy quái thú liền sợ muốn chết, căn bản không có ai đến, hại tôi ở chỗ này chờ lâu như vậy không ai giúp đỡ!"
"Ở cùng một chỗ?" Ngô Bất Lạc hiếm khi bị tin tức làm chấn kinh, hắn nói mà, tại sao mãi không phát hiện các thí sinh khác?
"Xứng bà bà là ai, cậu có biết không?" Vương Dã tò mò hỏi.
"Sao tôi biết được." Mộc Sơ Nhất vẻ mặt ghét bỏ, "Mụ già xấu xí, bản vương nhìn nhiều phải đi rửa mắt, sao phải nhìn bà ta? Tôi cũng không phải trạng thái đầu óc mơ hồ trước đó, nhìn làm gì?"
"Đầu óc mơ hồ?" Ngô Bất Lạc giả bộ kinh ngạc, "Không đâu, tôi cảm thấy cậu lúc trước cũng rất thông minh."
Ngài Ngô, ngài diễn quá giả.
Vương Dã và Lăng Tiếu mắt trợn trắng.
Mộc Sơ Nhất thực sự dính chiêu, vẻ mặt rõ ràng vui mừng nhưng vẫn cứng rắn đè xuống, "Khụ, trước đó tôi đương nhiên cũng rất thông minh, chỉ là kém hiện tại mà thôi. Cậu coi như có chút ánh mắt."
"Đâu có đâu có." Ngô Bất Lạc ngượng ngùng nói, "Ngài là thí sinh một trăm điểm, chúng tôi dĩ nhiên nghe theo lời ngài."
"Ừm, yên tâm, nếu tôi có thể ra ngoài sẽ không quên các cậu." Mộc Sơ Nhất gật đầu nói.
Vương Dã và Lăng Tiếu lặng lẽ bật ngón tay cái với Ngô Bất Lạc.
Ngài Ngô thật lợi hại.
Quái thú bên ngoài cử động thế nào cũng không ảnh hưởng gì đến bọn họ đang ở trong bụng, bọn họ không hề cảm thấy rung lắc. Vì vậy, khả năng quái thú này không phải sinh vật sống lại tăng thêm.
Chắc không có yêu quái nào giống con này đâu nhỉ.
"Đúng rồi." Mộc Sơ Nhất đột nhiên ngừng lại, "Tôi biết quy tức thuật, có thể giúp các cậu an toàn ngủ qua ba tháng, không cần lo lắng vấn đề sinh tồn, chờ hết ba tháng, tôi có thể đem các cậu cùng ra ngoài, các cậu có muốn học không?"
"Học!" Ba người trăm miệng một lời.
Không ai có thể cam đoan sau này bọn họ không gặp phải tình huống tương tự, nếu có quy tức thuật này, tối thiểu có thể bảo mệnh a.
"Ừm, các cậu đã là tiểu đệ của tôi thì tôi không thể quá keo kiệt." Mộc Sơ Nhất suy nghĩ một chút rồi nói, "Có điều pháp thuật này không phải của tôi, là trước đây baba tôi mua cho tôi. Tôi cũng không cần nhiều, pháp khí trên tay các cậu cũng được, nộp cho tôi làm học phí được rồi."
Mộc Sơ Nhất giống như bị thiệt lớn, vô cùng đau lòng.
Thế nhưng hiếm khi mình mới xuất hiện một lần, hơn nữa ba người này quả thực đối với mình rất cung kính, đòi thêm không tốt lắm.
Mấy món pháp khí đó chỉ là tàn thứ phẩm*, cầm tới siêu thị Địa Phủ bán nhiều nhất đáng giá một viên quỷ hoàn.
*hàng dỏm, hàng loại hai
"Như thế thì uổng công chúng tôi lắm." Ngô Bất Lạc giả bộ bất đắc dĩ nói, "Ngài có thể lấy rẻ hơn chút không, ba món cho ngài một món thì thế nào? Còn lại chúng tôi trả góp, về sau chờ chúng tôi thi đỗ Âm quan sẽ từ từ trả."
"Không được, ít nhất hai món." Mộc Sơ Nhất cắn rắn nói, "Những pháp khí này bán không được bao nhiêu. Còn quy tức thuật giá trị ít nhất mười cái pháp khí như vậy. Các cậu học được rồi phải thề không dạy cho người khác. Muốn dạy thì phải nộp cho tôi một phần phí sử dụng."
"Quỷ Vương đại nhân tính toán không tệ, không chịu thiệt chút nào." Vương Dã thử thăm dò.
"Đó là đương nhiên." Mộc Sơ Nhất kiêu ngạo nói, "Tôi không như cái tên còn đang học bảng cửu chương lúc trước [*]. Nếu dựa vào hắn thì sao lấy được một trăm điểm? Hai món không thể giảm nữa, các cậu căn bản không thể nào ra khỏi quái thú này, pháp khí này cũng chỉ có thể đảm bảo cho các cậu sống được trong bụng nó, cái khác thì không được đi."
[*] MSN nửa người nửa quỷ, chỗ này đang nói về MSN lúc làm người ý, một bản thân khác của hắn.
"Quỷ Vương đại nhân, để chúng tôi thương lượng một chút."
"Ừm, các cậu từ từ thương lượng, dù sao ba món pháp khí của các cậu trong mắt tôi cũng gần như nhau, giữ lại cái nào tôi cũng không để tâm." Mộc Sơ Nhất từng thấy rất nhiều đồ tốt, đúng là chướng mắt mấy món tàn thứ phẩm thế này.
Nếu là quái thú này, hắn trái lại có hứng thú.
Chỉ không biết đến lúc đó có thể luyện hóa nó hay không.
"Ngài Ngô, tôi cảm thấy pháp khí của tôi khá hữu dụng, hay là giữ lại nó đi." Vương Dã cầm pháp khí của mình không buông tay. Pháp khí này có thể công kích từ xa, vừa vặn có thể bù khuyết cho thực lực của hắn đó!
"Khụ, tôi thấy pháp khí của tôi cũng rất lợi hại." Lăng Tiếu không khỏi biện giải, "Có thể công có thể thủ, thực sự hiếm có."
Đem ra so sánh, lược của Ngô Bất Lạc có chút gân gà. Đặt ở nơi này còn tạm được, nếu mang ra ngoài liền không đáng chú ý.
Thí sinh lệ quỷ có cả đống, tốn ít tiền là có thể thuê được.
Vương Dã biết có mấy gia tộc chuyên môn nuôi lệ quỷ, cũng rất lợi hại.
Ngô Bất Lạc cảm thấy không còn gì để nói.
Hai người này bình thường trông thông minh mà sao hiện tại lại lòng vòng thế?
Hắn ôm bả vai hai người, giống như anh em thân thiết, "Các cậu nói vậy có chút không đúng, trước mắt cái lược của tôi đích xác không có lợi ích gì. Nhưng các cậu nghĩ kĩ đi, chúng ta một khi quy tức* chính là thịt trên thớt, có Tiểu Ngọc bên cạnh có thể phòng người khác động thủ với chúng ta."
*quy tức: hô hấp điều tức như rùa, không ăn không uống mà vẫn sống được.
Mặc dù Mộc Sơ Nhất có vẻ rất dễ dụ, nhưng biết người biết mặt không biết lòng a.
"Hửm? Bên ngoài sao lại truyền tới khí tức pháp khí lợi hại như vậy? Lẽ nào mình gặp được bảo bối rồi?" Mộc Sơ Nhất ánh mắt sáng lên, không còn tâm tư đi quản đám Ngô Bất Lạc tranh chấp.
Hắn đứng tại chỗ, quỷ khí trên người hóa thành một bàn tay lớn, nháy mắt biến mất không thấy.
Thật lâu sau.
"A? Hôm nay là ngày tốt gì, sao nhiều người đến vậy?" Mộc Sơ Nhất đột nhiên ngẩng đầu nhìn về một phía.
Ngô Bất Lạc cũng ngẩng đầu theo, phát hiện có hai ánh mắt hung dữ phân biệt rơi trên người hắn.
Không, chính xác mà nói là rơi vào hai tay đang ôm bả vai Vương Dã và Lăng Tiếu.
Ngược dòng thời gian về trước đó, nhìn xem tình huống bên ngoài quái vật.
Sở Nhạc dứt khoát phá hư toàn bộ tường bao viện của Xứng bà bà, vì để dẫn quái thú kia vào trong, giải khai khốn cục trước mắt.
Sở Nhạc làm chuyện này, chủ yếu vẫn là bởi hắn rất tự tin với thực lực của mình, cho dù quái vật đến thật, hắn cũng có thể chạy trốn.
Nhưng các thí sinh khác chạy không thoát a!
Những thí sinh kia thấy Sở Nhạc làm chuyện dẫn sói đuổi hổ này, suýt chút nữa phun máu, nghĩ mãi không ra Sở Nhạc trước đó còn rất tốt tại sao đột nhiên hồ đồ như thế?
"Tạ thiên sư, không thể tiếp tục như vậy nữa! Gian phòng kia còn có thể bảo vệ chúng ta một ngày, nếu quái thú kia đến thật, sợ là chúng ta đều không có chỗ chạy." Mấy thí sinh nói với Tạ Bán Loan, hận không thể để Tạ Bán Loan lại đi đánh với Sở Nhạc một trận.
"Gấp cái gì?" Tạ Bán Loan trái lại không hề lo lắng, "Tôi thấy xem trước một chút cũng không sao."
"Nhưng..."
"Các người lo không phải là cái cốt địch kia sao, yên tâm, cốt địch chắc chắn là của tôi." Tạ Bán Loan rất tự tin trả lời.
Ai quan tâm cốt địch chứ? Bọn họ lo lắng tính mạng của mình có được không?
Các thí sinh bắt đầu hoài nghi lúc trước bọn họ chọn Sở Nhạc và Tạ Bán Loan làm lão đại có phải sai rồi không? Hai người kia có đủ thực lực, nhưng mạch não này bọn họ thật sự không thể lý giải.
Không có tường bao che chắn, trong viện lại có nhiều cô hồn dã quỷ như vậy, quả thực chẳng khác nào một cái bánh gato lớn sáng lấp lánh chờ quái thú đến ăn.
Chẳng bao lâu, ngoài viện dần dần có sương mù hội tụ, các thí sinh nhìn ở trong mắt, gấp ở trong lòng.
Nhưng lúc này, Xứng bà bà lại mất tích, căn bản không tìm thấy người.
"Cuối cùng cũng đến." Sở Nhạc nhìn thấy đám sương mù, nở nụ cười, "Nếu nó không đến, mình mới phiền não đây!"
Quái thú sương mù hóa thành rất có bản lĩnh.
Bây giờ nhìn thấy trong viện nhiều cô hồn dã quỷ như thế, đương nhiên không kén ăn.
Nó há cái miệng rộng, từng đoàn tóc dũng mãnh tuôn ra, bổ nhào về phía đám cô hồn dã quỷ.
Trên thực đơn của quỷ quái, không có qui tắc không thể ăn đồng loại. Con người dĩ nhiên là món chính của chúng, dưới tình huống có người để ăn, không có con quỷ nào thích đi ăn đồng loại. Nhưng nếu không có người, đồng loại vẫn có thể coi là thức ăn ngon.
Bây giờ đầy sân đều là thức ăn ngon, há lại không ăn?
Sở Nhạc trông thấy cô hồn dã quỷ trong viện dần dần giảm bớt, nụ cười trên mặt càng lúc càng tươi.
Lượng quỷ ít đi, cốt địch dần dần lộ ra.
Sở Nhạc buông lỏng hai tay, ngay khi cốt địch lộ rõ lập tức lao về phía nó.
"Đừng hòng."
Tạ Bán Loan cùng lúc xông lên.
Mục tiêu của hai người đều là cốt địch, về phần các thí sinh khác sống chết ra sao, liên quan gì đến bọn họ?
"Tạ Bán Loan, cậu đến bây giờ vẫn muốn đối nghịch với tôi?" Sở Nhạc cười lạnh nói, "Tôi thấy chắc cậu không cần cánh tay còn lại nữa."
"Nếu anh có bản lĩnh, tay của tôi tặng cho anh cũng không sao. Tôi sợ anh chỉ có khẩu khí lớn, những cái khác đều không được." Tạ Bán Loan không chút khách khí phản bác.
Từ xưa dị bảo chỉ người có tài mới chiếm được.
Cái cốt địch này nhất định không phải vật phàm, nếu không hai người bọn họ cũng không tranh đoạt như thế.
Bọn họ tham gia lần đấu thêm giờ này, chính là vì pháp khí.
Cốt địch hoàn toàn không cùng cấp bậc với cái lược của Ngô Bất Lạc, nó là pháp khí hàng thật giá thật.
Lời không hợp không nói hơn nửa câu.
Sở Nhạc và Tạ Bán Loan lần nữa ra tay đánh nhau.
Các thí sinh khác trong viện khóc không ra nước mắt.
Hiện tại có quái thú nhìn chằm chằm, Sở Nhạc và Tạ Bán Loan là hai người có bản lĩnh nhất lại nội đấu? Những thí sinh như họ căn bản không có người quan tâm.
"Bọn họ thích đánh thì đánh, tôi đi trước." Rốt cuộc có một thí sinh không nhịn nổi, "Viện này cũng không thể ở, tôi đi chỗ khác xem xem."
"Chờ chút, tôi cũng đi."
Bây giờ xông pha một lần vẫn còn có mạng, nếu tiếp tục lưu lại trong viện này, ai biết sẽ rơi vào kết cục gì?
Các thí sinh lao tâm quá độ.
Nếu có thể chống đỡ đến vòng thi thứ ba, bọn họ tuyệt đối không bao giờ đề cử một ai làm lão đại nữa, mấy người đó căn bản không có lòng trách nhiệm!
Sở Nhạc và Tạ Bán Loan đánh nhau đến trời đất tối tăm, đánh tới đánh lui trái lại không chú ý đến tung tích cốt địch.
Lúc này, dị biến nảy sinh.
Một bàn tay lớn đưa ra từ trong miệng quái vật, nắm lấy cốt địch, sau đó thu về.
"Kẻ nào?" Sở Nhạc nhận ra bất thường, lập tức ngăn trở bàn tay kia.
Tạ Bán Loan tức giận đan xen, không ngờ lúc này lại có người cướp đồ ngay dưới mắt bọn họ. Thân thể phi qua, ý đồ đoạt lại cốt địch.
Quái thú đã ăn gần đủ rồi, sau cùng hút mạnh một cái.
Tạ Bán Loan, Sở Nhạc cùng ma quỷ đầy sân đều biến mất không thấy.
Đông đảo các thí sinh:...
Chuyện gì xảy ra? Bọn họ còn chưa dọn đồ chạy, sao mấy thứ uy hiếp đến họ lại biến mất hết rồi?
"Ngô! Bất! Lạc!"
Sở Nhạc vừa bị quái thú hút vào trong bụng đã nhìn thấy Ngô Bất Lạc mỗi tay ôm một tên mặt mũi không tệ, vẻ mặt mỉm cười, nhìn rất chi là hài lòng.
Giờ mới được bao lâu? Cậu ta lại thông đồng với người mới! Thời gian qua sống rất tốt ha!
Sở Nhạc tức đến nỗi không thèm quản cái gì cốt địch, chỉ có ánh mắt như đao, gần như đem Ngô Bất Lạc lăng trì.
Tạ Bán Loan cũng vậy. edit: Cho bạn nào không nhớ, Xứng bà bà là Cân bà bà nhé.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
13 chương
97 chương
19 chương
50 chương
1 chương
17 chương