Không tin tà

Chương 40 : Bài thi (2)

Vì lỗi chính tả mà bị trừ điểm, Ngô Bất Lạc làm thế nào cũng không phục. Xã hội hiện đại mấy ai còn dùng bút viết chữ, mọi người đều dùng bàn phím có được không?! Hơn nữa, trả lời câu hỏi chứ không phải sáng tác văn, yêu cầu nghiêm khắc như thế để làm gì! Từ sau khi thi đại học xong, Ngô Bất Lạc hầu như rất ít cầm bút viết, hiện tại một mạch viết 3000 chữ, có mười lỗi chính tả thì có làm sao? Mặc dù trong lòng có bao nhiêu oán giận, nhưng Ngô Bất Lạc cũng không dám thật sự nói ra lời chống đối. Từ chuyện trước đó có thể thấy được, Hắc Vô Thường nhìn như ôn hòa nhưng thực tế lại rất lạnh lùng. Đối với hai vị giám khảo này mà nói, chỉ sợ ước gì thí sinh càng ít càng tốt. Quên đi, 80 điểm thì 80 điểm, cộng lại cũng được 140, làm người không nên quá tham lam. Ngô Bất Lạc chấp nhận điểm số của mình, sang một bên chờ. Ừm, nhất thời hắn không có cách rời khỏi trường thi. Có Ngô Bất Lạc nộp bài sớm, đồng thời còn được tám mươi điểm, các thí sinh khác trên trường thi không khỏi bị một chút ảnh hưởng. Người thứ nhất nộp bài được cho 80 điểm, xem ra các giám khảo phê chữa bài thi cũng không quá nghiêm a. Ôm lấy ý nghĩ sai lầm này, một thí sinh sau khi trả lời xong cũng tràn đầy lòng tin đi lên đài, giao bài thi của mình cho Hắc Bạch Vô Thường. "Bốn mươi điểm. Vòng thi thứ nhất thành tích của cậu là 73 điểm, thất bại, cậu chờ lần sau quay lại đi." Hắc Vô Thường rất nhanh phê chữa tốt bài thi, thuận miệng nói một câu. "Vì sao mới có 40 điểm?" Thí sinh này không giống Ngô Bất Lạc, biết mình phải bị loại, lập tức đưa ra kháng nghị, "Tôi không phục! Vì sao tôi chỉ có 40 điểm, còn người người này lại được 80 điểm?" Hắn mặc dù không kiên trì trong phó bản lâu lắm, nhưng hắn cũng thuận lợi xâm nhập vào Lưu gia làm nha hoàn vài ngày, biết được không ít chuyện. Dựa vào những gì bọn nha hoàn nói, cộng thêm học thức của bản thân hắn, sau khi suy luận không khó để đoán ra sơ lược manh mối chính. "Cho cậu 40 điểm là xem ở chỗ cậu viết được nhiều chữ, đừng có mà không cần mặt mũi." Tề Ngọc khẽ nhíu mày, hắn thực sự không thích giải thích với người khác quá nhiều, nhưng lần này hắn là quan chủ khảo, nếu không nói câu nào thì rất dễ gây hiểu lầm. "Mặc dù cậu viết được sơ sơ manh mối chính của chân tướng, nhưng lại là phiên bản đơn giản, trong khi phiên bản nơi đó đã thăng cấp. Cân nhắc đến chuyện cậu bị loại sớm, đáp án của phiên bản đơn giản cũng được tính điểm, về phần chi nhánh thì cậu không viết một chữ nào." Lữ Hồng Anh cũng lạnh lùng nhìn thí sinh này, nhưng lời nói ra không thể nào khiến người ưa thích. "Nếu vòng thứ nhất cậu thi được 80 điểm, cộng thêm lần này 40 điểm có thể đạt tiêu chuẩn như thường." Bạo kích! Thí sinh kia bị nói như thế, biểu tình có chút hoảng hốt, nháy mắt đã bị Hắc Vô Thường tiễn khỏi trường thi. Trông thấy anh bạn thứ hai bị loại, trong lòng Ngô Bất Lạc sinh ra chút may mắn. Xem ra 80 điểm của mình không tính là thấp. "Thời gian thi còn rất dài, hi vọng mọi người cân nhắc đáp án của mình thật tốt." Tề Ngọc nhìn lướt qua thí sinh trong trường thi nói, "Đừng vì nộp bài sớm mà khiến mình hối hận cả đời." Vừa dứt lời, một thí sinh đứng lên. "Giám khảo, tôi muốn nộp bài thi." Sắc mặt Hắc Vô Thường lạnh xuống. Thí sinh năm nay thật rất có cá tính ha. Người thứ ba đứng lên là Sở Nhạc. Hắn vốn có thể nhanh chóng viết xong, nhưng vì không quen với chữ giản thể hiện đại lắm nên đành phải dùng viết chữ phồn thể, tốc độ viết đương nhiên chậm đi rất nhiều. Hắc Bạch Vô Thường nhanh chóng lấy bài thi của Sở Nhạc bắt đầu phê chữa. Ngô Bất Lạc cũng tò mò duỗi cổ, cứ như có thể thật sự trông thấy đáp án của Sở Nhạc vậy. "95 điểm, điểm cao." Cho dù thích xoi mói như Hắc Bạch Vô Thường cũng không thể moi ra bao nhiêu sai xót, "Chúc mừng cậu thông qua vòng hai cuộc thi Âm quan." Sở Nhạc hơi hơi nhếch miệng, có chút đắc ý nhìn thoáng qua Ngô Bất Lạc. Tôi sống sót lâu hơn Sở Nhạc cơ mà, tại sao tôi chỉ có 80 điểm, còn hắn lại tận 95? Chẳng lẽ mỗi lỗi chính tả thôi mà đã trừ 15 điểm rồi? Ngô Bất Lạc muốn lao lên chất vấn giám khảo ngay lập tức, nhưng vẫn cố nhịn. Sở Nhạc đi đến chỗ gần Ngô Bất Lạc ngồi xuống. "Cậu muốn hỏi gì thì hỏi đi." Sở Nhạc nhẹ nhàng nói, "Tôi rất bất ngờ mình thi được 95 điểm, nhưng càng bất ngờ khi cậu chỉ thi được 80." Viết ra toàn bộ chân tướng trong thế giới Quỷ nương tử kiểu gì cũng được 90 điểm chứ. Không được, thực sự không nhịn được. "Tôi chẳng qua bị trừ mấy điểm trình bày mà thôi." Ngô Bất Lạc tức giận bất bình. Tổng cộng có ba thí sinh đứng lên, hai trong đó lấy điểm cao thông qua cuộc thi. Đối với các thí sinh khác mà nói được tính là khích lệ không tệ. Đúng như Lữ Hồng Anh đã nói, vì độ khó phó bản Quỷ nương tử tăng cao nên các giám khảo không thể biết chính xác trình độ thực sự của thí sinh, cho nên chỉ có thể lấy thành tích vòng đầu tiên làm tài liệu tham khảo. Bởi vậy, lần thi này thật ra có thả nước. Chỉ cần vòng thi thứ nhất điểm thành tích đủ cao thì dù vòng thứ hai bị loại sớm cũng có thể góp đủ 120 điểm. Người tiếp theo nộp bài thi là Trương Dịch. Đương nhiên hắn cũng thông qua cuộc thi, hơn nữa còn đạt điểm cao, 81 điểm. Chuyện này là sao, sao cứ cố tình cao hơn tôi một điểm thế? Trương Dịch ngốc đến mức ngay cả thân phận thực sự của Tiểu Thúy cũng không nhận ra. Ngô Bất Lạc ở bên cạnh tự mình hờn dỗi. "Giám khảo nói phần manh mối chính tôi viết còn thiếu vài thứ, nên trừ điểm của tôi. Nhưng vì tôi trả lời đúng đề phụ ẩn giấu nên lại được tăng điểm." Trương Dịch chớp mắt mấy cái nói, "Tôi cũng không ngờ sau khi cộng lại điểm của tôi còn cao hơn cậu." Bởi vì Trương Dịch không hề phát hiện trên người Tiểu Thúy có gì không đúng, nên khi viết câu trả lời không hề viết ra thân phận chân thực của Tiểu Thúy. Dù gì điểm vòng thi thứ nhất của hắn cũng cao, lần này điểm thấp chút cũng không sao cả. "Đề phụ, đề phụ gì?" Ngô Bất Lạc tò mò hỏi. "Cậu không trả lời đề phụ này sao?" Sở Nhạc bên cạnh mở miệng hỏi, khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc, "Thảo nào cậu sống đến cuối cùng nhưng chỉ được 80 điểm." Đây là công kích nhân thân, cái này nhất định là công kích nhân thân! 80 điểm thì sao? Trường thi có mấy người có thể được 80 điểm như hắn? "Đề phụ đương nhiên là hỏi đây là cảnh tượng tái hiện của ai." Trương Dịch thành thật trả lời, "Trước khi tiến vào Uổng Tử Thành, các giám khảo đã nói rồi mà, phải tra ra chân tướng chuyện này, trợ giúp quỷ hồn khôi phục kí ức." "Không sai, Tiểu Thúy chính là Quỷ nương tử, tôi viết vào bài đáp án này mà." Trương Dịch và Sở Nhạc nghe thấy Ngô Bất Lạc nói vậy thì cạn lời. "Cậu chẳng lẽ vẫn chưa nhận ra thân phận chân chính của Tiểu Thúy ư? Cậu nghĩ cuộc thi Âm quan sẽ tùy tiện chọn một con quỷ làm đề bài cho chúng ta sao?" Sở Nhạc truy vấn. Ngô Bất Lạc mơ hồ nhận ra gì đó. "Ký ức Quỷ nương tử mà chúng ta trải qua lần này chính là đến từ một Âm quan. Nếu không, một quỷ hồn bình thường sao có thể bày ra lượng ký ức khổng lồ một cách hoàn chỉnh như thế." Cho nên toàn bộ phó bản Quỷ nương tử thật ra chính là quá khứ của một Âm quan nào đó. "...Không lẽ hai người trả lời được Âm quan này là ai?" Ngón tay Ngô Bất Lạc hơi hơi run, "Nhiều Âm quan như thế, hai người làm sao đoán ra được?" "Cái này không phải rất dễ đoán à, dùng phương pháp loại trừ rất nhanh là biết." Trương Dịch đàng hoàng chững chạc trả lời, chẳng lẽ trước khi đi thi cậu không tìm hiểu xem mấy năm gần đây có Âm quan nào nổi danh sao? Tại sao hắn phải biết mấy thứ này chứ! "Tôi đã từng nói với cậu, là cậu không nhớ." Sở Nhạc cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, hắn không biết dạy người khác, chỉ là nghĩ đến cái gì thì nói cái đó, nếu Ngô Bất Lạc nhớ kĩ những lời hắn nói thì lần này không khó trả lời. "Anh nói lúc nào, anh đừng có điêu?" Ngô Bất Lạc không cam lòng phản bác. "Tân nương tử mang thai mà chết, hiến tế bốn nam năm nữ, Hồng Phong trấn, những manh mối lộn xộn này thật ra đều chỉ về phía một người, chính là Âm quan vừa được Địa Phủ thu nhận, Quỷ mẫu." Ánh mắt Trương Dịch nhìn Ngô Bất Lạc có chút thương hại, dù sao Ngô Bất Lạc đơn đả độc đấu, căn bản không có cơ hội tiếp xúc với truyền thừa đàng hoàng nào, tin tức không đầy đủ thật ra cũng không phải lỗi của hắn. Cuộc thi Âm quan chính là như thế, nếu không có một sư môn lớn mạnh làm hậu thuẫn thì bản thân nhất định phải xuất sắc hơn nữa, hoặc nhiều lần đi thi tích lũy kinh nghiệm. Người chỉ cần một lần thông qua cuộc thi đồng thời không có bối cảnh cường đại, toàn bộ cuộc thi sợ chẳng có ai. "Những gì Quỷ mẫu từng trải chỉ cần cậu tìm hiểu sơ qua là biết. Theo cách nói chính thức thì cô ta sinh ra từ oán khí của những phụ nữ khó sinh mà chết. Nghe nói khi còn sống Quỷ mẫu bị người trong tiểu trấn mình ở bức chết, nên khi trở thành Quỷ mẫu cô ta đã nguyền rủa trấn nhỏ kia. Kết hợp với những gì Quỷ nương tử trải qua, muốn đoán ta cô ta là ai không hề khó chút nào." Sở Nhạc ở bên cạnh gật đầu theo. Ngô Bất Lạc cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc, chuyện này đúng là có chút ấn tượng, nhưng hắn thực sự không nhớ ra được. Chuẩn xác mà nói là Ngô Bất Lạc bị tin tức mình có thể thi được một trăm điểm đập cho đầu óc mơ màng, đắm chìm trong niềm vui trở thành học bá, mà không hề cân nhắc thêm về chân tướng thực sự đằng sau khảo thí lần này. Có được tất có mất, đây là chuyện khó tránh khỏi. Ngô Bất Lạc hơi hơi thở dài. Sau đó, Mộc Sơ Nhất, A La và Tạ Bán Loan đều nộp bài thi, tất cả đều 90 điểm trở lên. Không nghi ngờ chút nào, bọn họ ai cũng trả lời đúng đề phụ. Toàn bộ trường thi có hơn 200 người, tại lần kiểm tra này, có thể đạt 60 điểm trở lên không đến 50 người, những người còn lại đa phần trong khoảng 40 đến 50 điểm. Vòng thi này kết thúc, Hắc Bạch Vô Thường để các thí sinh về nghỉ ngơi, cụ thể sắp xếp cuộc thi thế nào sẽ thông báo sau. "Không ngờ cộng tổng thành tích hai vòng thi lại có đến 80 người trên 120 điểm." Trên gương mặt bình tĩnh của Tề Ngọc hiện lên một chút kinh ngạc, "Chẳng trách Phán quan bọn họ phải dùng đến phó bản Quỷ nương tử để loại bớt người." "Tiêu chuẩn chúng ta định vẫn quá thấp*, nếu để 150 điểm thì chỉ còn lại không đến 20 người." Lữ Hồng Anh cũng cảm thấy số lượng này có hơi nhiều. *trong raw là quá cao, không biết tác giả nhầm hay gì, nhưng ở trên Tề Ngọc đang ngạc nhiên vì số người còn lại quá nhiều, nên ở dưới Lữ Hồng Anh đáng nhẽ nên nói là điểm quá thấp, điểm thấp nên mới nhiều người qua, chứ để 150 điểm thì còn khoảng 20 thôi. Nên tui sửa thành quá thấp nhé, nếu ai thấy sai thì bảo tui cái nhé. Vì thí sinh ở ba trường thi khác sau khi hợp tác tra ra chân tướng cũng bắt đầu không ngừng nội đấu. Để cho công bằng, ba trường thi khác cũng bị giám khảo tăng độ khó lên cao, cà rớt một đám người. Căn cứ giám khảo ba trường thi đó phân tích, mỗi một trong ba trường thi này đại khái có thể có 30 thí sinh vượt qua. "Từ giờ cho đến lúc thí sinh các trường thi khác thi xong còn một chút thời gian, hay là chúng ta lại cho thi đấu thêm giờ?" "Đấu thêm giờ cũng được, tiền đề là cần chuẩn bị một thế giới như thế nào cho bọn họ?" Những thí sinh kia có thể biến thế giới Quỷ nương tử vốn không quá khó khăn trở thành bộ dáng loạn thất bát tao, ai biết lần này bọn họ sẽ làm ra cái gì? Hắc Bạch Vô Thường lần đầu tiên biết được, hóa ra làm giám khảo cũng mệt tâm như thế. Sau khi quay về, Hắc Bạch Vô Thường lật lại ghi chép cuộc thi Âm quan bao năm qua, sau khi xác định được đại khái độ khó cuộc thi, cuối cùng cũng biết đấu thêm giờ cần phải làm gì. Nếu những thí sinh này dễ dàng nội đấu như thế thì thế giới tiếp theo không cho bọn họ đi thế giới tra án tìm kiếm chân tướng kiểu này không phải được rồi sao? Chọn một thế giới đơn giản khắc nghiệt, cà rớt một số người là được. Vốn cho là mình đã thông qua cuộc thi, không nghĩ tới còn phải đấu thêm giờ mà chẳng ai mong đợi. Bọn họ đã làm nhiều đề hơn các thí sinh khác rồi, kết quả lại phải đấu thêm giờ, điều này quá không công bằng. "Tôi biết trong lòng mọi người đều cảm thấy không phục, nhưng quy củ chính là quy củ, chỉ có thế trách mọi người không may thôi. Có điều tôi đã trao đổi qua với Bạch Vô Thường, quyết định tăng thêm chút phần thưởng cho mọi người. Dù sao vòng chính thức thứ ba cuộc thi Âm quan có thể nguy hiểm đến tính mạng, những năm trước chết trong vòng ba không hề ít." Cuộc thi Âm quan mỗi năm đều gây ra không ít mạng người. Điều này cũng giống như trong tiểu thuyết tu tiên, ngươi muốn trường sinh bất lão, muốn thoát khỏi sinh tử luân hồi thì nhất định phải mạo hiểm. Nguy hiểm cao bao nhiêu, lợi ích thu được nhiều bấy nhiêu. Nếu không có một chút nguy hiểm nào, thế thì chẳng phải ai cũng muốn đến khảo thí sao? "Lần này chúng tôi đã chọn cho mọi người một thế giới đặc biệt, nguyên hình là thế giới kí ức của một đại sư pháp khí của chúng tôi." Tề Ngọc nhìn các thí sinh, nở nụ cười như hồ ly, "Trong thế giới này, các pháp khí tìm được có thể sử dụng, chỉ cần sống đến cuối cùng, đồ vật bên trong có thể tặng cho mọi người. Đồng ý tham gia trận đấu thêm giờ này thì đứng ra, không đồng ý tự động trừ 10 điểm cũng coi như thông qua lần thi này, chúng tôi rất nhân đạo." Pháp khí! Địa Phủ xuất phẩm pháp khí! Các thí sinh trong nháy mắt bùng nổ. Đây chính là đãi ngộ chỉ vòng thi Âm quan chính thức thứ ba mới được hưởng đó. Vòng thi thứ ba cuộc thi Âm quan những năm trước, Địa Phủ sẽ chuẩn bị một số pháp khí đưa vào trong cuộc thi, nếu thí sinh nào tìm được pháp khí này thì nó sẽ thuộc sở hữu của thí sinh đó. Cho dù không thể thông qua cuộc thi, chỉ cần giữ được pháp khí thì nó chính là của ngươi. Đương nhiên những người lấy được pháp khí đa phần đều thi đỗ Âm quan, đây cũng là chút lễ vật nho nhỏ Địa Phủ cho những người này trước. Quyền hạn của Hắc Bạch Vô Thường lớn hơn quan chủ khảo nhiều, bọn họ biết nếu không xuất ra chút máu thì những thí sinh này sẽ không nguyện ý tiến hành đấu thêm giờ. Nhưng hết cách rồi, vòng thứ ba cuộc thi Âm quan yêu cầu giới hạn số người, nếu vượt qua chỉ tiêu thì đương nhiên phải giảm xuống. Người có bản lĩnh đương nhiên có thể thoải mái đến được vòng thứ ba, không có bản lĩnh cho dù bây giờ may mắn thông qua, về sau cũng có khả năng chết khi làm việc của Âm quan. Còn không bằng trực tiếp quét bọn họ xuống, tốt xấu gì vẫn có thể an ổn sống hết đời đúng không? Ngô Bất Lạc nghe thấy hai chữ pháp khí, trong lòng cũng vô cùng kích động. Đương nhiên hắn có thể trừ điểm của mình để chờ đến vòng thi thứ ba, nhưng bởi vậy, điểm của hắn sẽ chênh lệch lớn hơn. Tổng điểm Mộc Sơ Nhất bọn họ đều đến trăm tám trăm chín, còn hắn chỉ có 140, Sở Nhạc cũng có 155 điểm! Quan trọng hơn là những pháp khí này. Pháp khi xuất hiện trong cuộc thi Âm quan, đặt ở nhân gian đều là sản phẩm áp trục ở đấu giá hội, Ngô Bất Lạc nhớ rõ đấu giá hội ngầm lớn nhất toàn quốc lần trước, một kiện pháp khí trong cuộc thi Âm quan đấu giá đến bảy tỷ, giá trên trời! Đây còn là vì gia tộc đấu giá được pháp khí mặt mũi quá lớn, mọi người không tốt cùng họ tranh đoạt. Toàn thế giới không bao giờ thiếu kẻ có tiền, mà kẻ có tiền hoàn toàn không ngại mạng mình quá dài. Một kiện pháp khí trong cuộc thi Âm quan đủ để coi như bảo vật gia truyền nhiều đời. Ngô Bất Lạc nhớ rõ Ngô gia cũng có một pháp khí như vậy, là pháp bảo quan trọng nhất của chị gái. Ngô Bất Hoa có thể trong thời gian ngắn nổi danh như thế có quan hệ mật thiết đến pháp khí đó. Những đại môn phái có truyền thừa mạnh mẽ kia, trong tay cái nào mà không có mấy món pháp khí ra dáng? "Pháp khí!" Sắc mặt Trương Dịch đỏ bừng lên, ánh mắt tỏa sáng, "Môn phái chúng ta chỉ có chưởng giáo mới có, là tín vật chưởng môn quan trọng nhất của Mao Sơn chúng ta, tôi chạm nó nhiều hơn một tý thôi đều sẽ bị sư phụ mắng." Trước kia sư phụ lúc nào cũng mắng hắn, "Muốn sờ như thế thì đi cuộc thi Âm quan cầm về một cái, đừng có nhìn chằm chằm vào đồ của sư môn." Trương Dịch mong chờ có thể có một pháp khí thuộc về mình biết bao! Những pháp khí ở nhân gian, so với pháp khí xuất hiện trong cuộc thi Âm quan ngay cả xách giày cũng không xứng! "Bảy tỷ đó! Sở Nhạc, nếu hai người chúng ta mỗi người cầm một cái, tiền này đủ cho chúng ta tiêu xài một ngàn năm!" Người không nghĩ xa, tất có lo gần. Ngộ nhỡ hai bọn họ đều thi đỗ Âm quan, nhất định cũng phải vì cuộc sống sau này mà tính toán. Nếu cứ mãi nghèo khổ thì sống được lâu dài không phải là một niềm hạnh phúc, mà là một loại hành hạ. "Bình tĩnh chút đi, pháp khi chưa chắc là của cậu đâu." Sở Nhạc giội nước lạnh, "Tất cả mọi người đều muốn, nhưng số lượng pháp khí chắc chắn không nhiều." "Đừng nói mấy điều mất hứng, lần trước hai chúng ta chẳng phải cũng sống đến cuối sao? Lần này nhất định cũng có thể làm được." Ngô Bất Lạc đã lâm vào ảo tưởng tốt đẹp "Có 14 tỷ ta phải tiêu thế nào đây", nghe không vào bất kì lời gì Sở Nhạc nói nữa. Sở Nhạc yên lặng đỡ trán. Hắn rốt cuộc tạo nghiệt gì mới có thể coi trọng Ngô Bất Lạc? Chẳng lẽ việc hắn mất đi thân thể cương thi căn bản không phải xử phạt vì khảo thí thất bại, yêu Ngô Bất Lạc mới phải ư? Mộc Sơ Nhất cũng kinh hỉ tương tự. Nếu như mình lấy được pháp khí sẽ không phải lo baba nuôi không nổi mình. Dì Liên Hoa vì trả góp mua thuốc bất lão nên bây giờ không có món pháp khí nào ra dáng, lần nào cũng phải tốn một khoản tiền đi thuê của người khác đây này. Mình nhất phải lấy thêm một cái, trở về đưa cho baba. Mộc Sơ Nhất kích động, hận không thể lập tức bắt đầu cuộc thi. Tạ Bán Loan càng không cần phải nói, nguyện vọng lớn nhất đời hắn chính là có thể làm cho cánh tay của mình giống như người khỏe mạnh, nhưng hắn không biết luyện khí, pháp khí ở nhân gian còn yếu hơn, nếu như có thể lấy thêm vài món pháp khí Địa Phủ, về sau có thể lấy ra trao đổi hoặc mua Địa Phủ xuất phẩm "Nhục bạch cốt" trong siêu thị. Chính vì chỉ Âm quan mới có thể mua "Nhục bạch cốt" nên Tạ Bán Loan mới đến tham gia một cuộc thi như này. Thế nhưng trong những người tu đạo, người ngũ tệ tam khuyết rất nhiều, "Nhục bạch cốt" giá cả đắt đỏ đến mức Âm quan cũng chùn bước. Nếu như có thể tích góp nhiều pháp khí một chút, như vậy thật không thể tốt hơn! Dù là A La luôn luôn tỉnh táo cũng không khỏi mơ ước. Tự hắn cũng biết luyện khí nhưng chỉ giới hạn trong liên quan đến Phật đạo. Lạt Ma đương nhiên cũng có pháp khí, nhưng vì hắn muốn tham gia cuộc thi Âm quan, không thể tiếp tục bảo hộ tín đồ, cho nên đã để pháp khí truyền thừa lại chỗ chính phủ. Hơn nữa chỉ có một món như vậy, hắn căn bản không dám hủy nó đi. Nếu có thể lấy được pháp khí Địa Phủ, nghiên cứu thật tốt, nói không chừng có thể nâng cao trình độ của mình thêm một tầng. Các thí sinh điểm cao còn vậy, những thí sinh vừa đạt chuẩn càng phấn khích hơn. Người chết vì tiền chim chết vì ăn, không phải không có đạo lí. Các thí sinh mới vừa rồi còn cảm thấy đấu thêm giờ rất không công bằng thì hiện tại đều cảm thấy có thể tiến hành đấu thêm giờ thật sự là một chuyện may mắn. Ai cũng cho rằng chủ nhân pháp khí nhất định là mình, không hề để ý đến nguy hiểm có thể xảy ra trong đó. "Quy tắc đấu thêm giờ lần này rất đơn giản, mọi người vào đó ở ba tháng, không cần biết dùng cách gì, chỉ cần còn sống thì coi như mọi người thông qua. Đúng rồi, vì cân nhắc đến an toàn của mọi người nên lần này tiến vào thế giới thi đấu, pháp lực và thể chất đặc thù của mọi người sẽ bị áp chế đến mức thấp nhất, nên đừng tùy tiện tìm đường chết nha." Hắc Bạch Vô Thường mở ra thông đạo, đưa lần lượt các thí sinh đi vào. "Pháp khí đại sư này vẫn luôn không muốn ra khỏi Uổng Tử Thành, rõ ràng luyện chế ra nhiều pháp khí như vậy nhưng lại không muốn lấy ra, còn trốn thuế lậu thuế*, hi vọng 80 thí sinh này ra sức một chút, lấy hết pháp khí của hắn đi mới tốt." Tề Ngọc cảm thán nói. *Trốn, lậu thuế là hành vi phạm pháp của các cá nhân và pháp nhân nhằm không phải nộp thuế hoặc không phải nộp đủ số thuế mà họ phải đóng. Trốn, lậu thuế khác với tránh thuế - hành vi hợp pháp nhằm giảm thiểu số thuế phải đóng. Bình thường đại sư pháp khí đều là bảo bối của Địa Phủ, có thể trực tiếp đi vào siêu thị Địa Phủ mở để làm việc, nhưng cũng luôn có vài tên không thức thời. Tên ở Uổng Tử Thành này chính là tên không thức thời nhất. Không những từ chối hợp tác với Địa Phủ, còn dám không nộp thuế đúng hạn, tưởng rằng trốn ở Uổng Tử Thành thì bọn họ không có cách nào sao?