Không tin tà

Chương 37 : Cô dâu mới gả (14)

Tạ Bán Loan xuất hiện chắc chắn tăng thêm không ít biến số cho cuộc thi này. Có hắn, ít nhất cũng có thêm một phần sức lực đối phó Quỷ nương tử. Cho dù hắn với những thí sinh còn lại có chút ân oán, nhưng mục tiêu chung của bọn họ là Quỷ nương tử, dưới mục tiêu lớn như thế, ân oán cá nhân trở nên không còn quan trọng nữa. Do đó, Trương Dịch và Mộc Sơ Nhất mặc dù không thích Tạ Bán Loan nhưng vẫn đồng ý sự gia nhập của hắn. Người cảm thấy khó chịu là Sở Nhạc. Chỉ riêng Tiểu Thúy mê luyến Ngô Bất Lạc đã rất khiến người phiền, không ngờ tên điên Tạ Bán Loan này cũng thêm vào một chân! Sở Nhạc không tin Tạ Bán Loan sẽ có lòng tốt trợ giúp bọn họ thông qua lần thi này. Cho dù không có Tạ Bán Loan, Sở Nhạc cũng có thể tự tin giúp Ngô Bất Lạc qua cửa. Nhưng mà hiện tại, hết lần này đến lần khác, dây dưa không dứt. Lần đầu tiên, Sở Nhạc cảm thấy để Ngô Bất Lạc tham gia cuộc thi Âm quan là một quyết định sai lầm. "Sở Nhạc, anh nhất định không được rời xa tôi." Ngô Bất Lạc nắm chặt góc áo Sở Nhạc, vẻ mặt có chút khó coi, "Tạ Bán Loan chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha tôi." Dù đều là loại người thứ ba*, nhưng cũng chia mức độ khó dễ. *NBL chia người thành ba loại, ở mấy chương trước có nói rồi. Loại thứ ba là người cực kì ác. Trước đó Tạ Bán Loan chính là kiểu đơn giản nhất trong loại thứ ba, Ngô Bất Lạc còn có tâm trạng đấu trí đấu dũng với hắn, thậm chí dám lén truyền tin cho Sở Nhạc. Nhưng bây giờ, Tạ Bán Loan chắc chắn đã tiến hóa. Ánh mắt khi hắn nhìn về phía mình, Ngô Bất Lạc thấy được trong đó là dục vọng chinh phục mãnh liệt. Người như vậy, bạn có nói gì với hắn cũng vô dụng, người ta chỉ biết mình vui vẻ, căn bản không quan tâm bạn có thích hay không. Rơi vào trong tay người này, ý thức bị phá hủy còn là may, chỉ sợ đối phương phá vỡ giới hạn cuối cùng. Ngô Bất Lạc ngẫm lại cũng cảm thấy sợ. Nếu như ta không còn là ta, vậy còn sống thì có ý nghĩa gì chứ? "Yên tâm." Sở Nhạc thấy Ngô Bất Lạc sợ hãi, trong lòng sinh ra chút thương tiếc. Đó cũng không phải là điều Ngô Bất Lạc muốn, nếu có thể cậu ấy đã đi chỉnh dung rồi. Nhưng rất tiếc, sức hấp dẫn biến thái của cậu ấy đến từ linh hồn. Cho dù bây giờ cậu ấy đổi thành thân xác nữ cũng vô dụng. Sinh làm Nghiệt Kính Đài, đây là số mệnh không thể trốn thoát. "Ngươi cho là khống chế được thân thể quản gia là có thể giết ta sao?" Tiểu Thúy cảm thấy buồn cười, cô tiếp nhận mọi thứ của Quỷ nương tử, bao gồm cả sức mạnh. Thậm chí, cô còn mạnh hơn Quỷ nương tử trước kia nhiều. Quản gia suy cho cùng chỉ là một người mà thôi. "Muốn thử một lần không?" Tạ Bán Loan không mảy may sợ hãi, "Tôi không phải đám vô dụng Mao Sơn hay Long Hổ Sơn kia, một thân tu vi chỉ để giúp người ta khai quang. So với đầu óc, tu vi trái lại không quan trọng bằng." "Anh đây là công kích nhân thân." Trương Dịch không vui, "Có bản lĩnh anh cùng Mao Sơn chúng tôi so một trận, đừng tưởng anh có chút thanh danh là có thể nói linh tinh." Tạ Bán Loan thoải mái nhìn Trương Dịch, cười ra tiếng, căn bản không quan tâm Trương Dịch nghĩ gì. Sư tổ Tam Thanh ở trên, đệ tử bất tài Trương Dịch muốn giết người! Tiểu Thúy phất phất tay, những hạ nhân Lưu gia vốn đang bao vây đám nguời Ngô Bất Lạc lập tức nhào về phía Tạ Bán Loan. Thân pháp rất nhanh, gần như không tưởng tượng nổi đó là động tác mà một xác chết làm ra. Một tên hai tên ba tên bốn tên. Chờ đến lúc một đám người bốn phương tám hướng nhào tới Tạ Bán Loan, tình huống bắt đầu có vẻ rất nguy cấp. Những tử thi này trên móng tay đều có thi độc, không có việc gì cũng đừng dây vào a. "Ha ha." Trương Dịch khoanh tay trước ngực, ngoảnh mặt làm thinh, hoàn toàn không định đi cứu thằng cha vũ nhục sư môn của mình. Cho dù là đạo sĩ chính trực cũng có điểm mấu chốt và tôn nghiêm. Vũ nhục hắn còn được, vũ nhục sư môn của hắn thì không được! Sở Nhạc và Ngô Bất Lạc đương nhiên muốn nhìn thấy Tạ Bán Loan bị loại, nên cũng không nhúc nhích. Mộc Sơ Nhất vốn muốn cứu người, nhưng thấy ba người bên cạnh không có động tác gì, thế là cũng theo thái độ của mọi người không hề động. Ba ba nói rồi, nếu có lúc không biết quyết định như thế nào, vậy cứ làm theo số đông là được. Không cầu công lao chỉ cầu không sai lầm. Tiểu Thúy cong cong khóe miệng, đối với việc bọn họ nội chiến rất hài lòng. Tạ Bán Loan không chút hoang mang, ngón tay hơi hơi gẩy lên, thân thể nhị lão thái thái bỗng chốc cong xuống, ánh mắt cũng trong nháy mắt trở nên hung ác, bóng dáng nhanh như chớp giật, công kích mấy lần đã đánh bại toàn bộ đám hạ nhân tấn công Tạ Bán Loan kia. "Gào___" Nhị lão thái thái tứ chi chống đất, thần sắc dữ tợn, trông không hề giống người, trái lại rất giống một con sói. "Hắn lấy linh hồn một con ác lang nhập vào thân thể nhị lão thái thái. Thú chiếm thân người, sau lần này, nhị lão thái thái và quỷ lang này chỉ sợ đều xong." Sở Nhạc hơi híp mắt, thấy rõ bất thường trên người nhị lão thái thái. Người là vạn vật chi linh, thú loại muốn bám vào trên thân người vốn rất khó, trước mắt có thể làm được đa phần đều là động vật nhỏ như hồ ly, mèo, chồn. Một con quỷ lang, nhập vào trong thân thể một bà lão, nghĩ thế nào cũng cảm thấy quái dị. "Linh hồn dung hợp thật tốt." Mộc Sơ Nhất là quỷ tử (con của quỷ), nên có thể nhìn thấy cảm nhận nhiều thứ sâu sắc hơn so với mắt âm dương bình thường, hắn không khỏi tán thưởng, "Thật quá tuyệt vời, thân hình lang quỷ lớn hơn bà lão này rất nhiều, nhưng không biết vì sao có thể liên hệ chặt chẽ với thân thể bà lão như thế?" (*) (*)linh hồn tương đương với thân thể, lang quỷ (sói quỷ) thân hình lớn nên linh hồn nó cũng lớn để vừa với thân thể nó, MSN đang thắc mắc sao linh hồn to lớn của lang quỷ có thể vừa với thân thể nho nhỏ của bà lão, lại còn rất tương thích. Bên ngoài trường thi, nhóm Âm quan cũng nhao nhao phát biểu cảm nghĩ. "Tạ Bán Loan không hổ là một trong những thiên sư lợi nhất những năm gần đây, ngoại trừ Ngô gia Ngô Bất Hoa đang mất tích, riêng về trình độ đạo pháp, hắn chính là kẻ lợi hại nhất trong đám người này." A La chủ yếu dựa vào công đức và thân thể, thân thể Lạt Ma đối với ma quỷ mà nói mang lực chấn nhiếp tự nhiên, tới gần là chết, còn Mộc Sơ Nhất lại dựa vào một nửa huyết mạch quỷ quái, thôn phệ yêu ma mà trưởng thành. Suy cho cùng, bọn họ đều dựa vào thân phận của mình, không giống với Tạ Bán Loan dựa vào đạo pháp trưởng thành. "Nếu Ngô Bất Hoa ở đây, có lẽ có thể áp chế Tạ Bán Loan một chút." Một vị Âm quan thở dài nói, "Mặc dù là cuộc thi, nhưng hành vi của Tạ Bán Loan cũng có chút thái quá." "Không thì để Tạ Bán Loan điều cương vị đến Địa Ngục ác quỷ đi, ha ha, nơi đó toàn là ác quỷ tội ác tày trời, để Tạ Bán Loan lấy bạo chế bạo, không còn gì tốt hơn." "Địa Ngục ác quỷ cần phải thi vào, Âm quan mới lên cương vị đừng nghĩ đến." Vạn nhất đến lúc đó không lấy bạo chế bạo thành công, ngược lại bị ác quỷ nuốt mất, liền thành Địa Phủ tai tiếng. "Ngô Bất Lạc, cái tên này nghe là biết fan hâm mộ Ngô Bất Hoa đặt." "...Lúc Ngô Bất Hoa nổi danh, phàm là đạo sĩ họ Ngô đều sửa tên đệm của mình thành chữ "Bất"." Nữ Âm quan phì cười, "Tôi nhớ bây giờ bên Long Hổ Sơn vẫn còn hậu viện hội của Ngô Bất Hoa thì phải, toàn bộ thành viên trong đó đều là Ngô Bất X, rất giống anh em một nhà." "Được rồi, Ngô Bất Hoa đã mất tích lâu thế rồi, còn nhắc đến cô ấy làm gì?" Một Âm quan khác khoát tay nói, "Nên chuyên chú trường thi này đi." "Tất cả mọi người đều bát quái* mà. Dù sao năm đó ngục trưởng Địa Ngục ác quỷ tự minh tặng danh ngạch miễn thi, Ngô Bất Hoa chỉ cần đồng ý thì chính là Âm quan của Địa Ngục ác quỷ, cấp bậc cao hơn hai chúng ta. Ai ngờ tin này vừa truyền ra, Ngô Bất Hoa liền ly kỳ mất tích. Tôi nghe nói, hình như là bên mười tám tầng Địa Ngục xảy ra chút vấn đề, cô ấy không cẩn thận bị cuốn vào." *bát quái: bà tám "...Mười tám tầng Địa Ngục a, ôi trời ơi, nơi đó không đến cấp bậc Phán Quan thì đừng nghĩ đến. Những kẻ bị nhốt kia đều là yêu ma quỷ quái thời kỳ Thượng Cổ đấy." "Yên lặng." Phán quan thấy đám giám khảo này không có tí bộ dáng giám khảo nào, không nhịn được cắt ngang, "Giám sát trường thi thật tốt đi, nếu không thưởng thành tích lần này các ngươi đừng hòng lấy." "Vâng, Phán Quan đại nhân." Các giám khảo không hẹn mà cùng đáp. Hình ảnh lần nữa chuyển về trường thi. Tạ Bán Loan sờ đầu nhị lão thái thái, nhị lão thái thái còn cọ cọ, có vẻ rất thân thiết. Cảnh tượng như thế thực sự khiến người nhìn cảm thấy cổ quái. "Tạ Bán Loan tôi cái khác không có, duy chỉ có Khôi Lỗi thuật thiên hạ vô song. Cô làm ra những hoạt tử nhân này thật đúng là lãng phí tài liệu, nếu là tôi, ở một nơi phong thủy bảo địa như thế này, tôi có bản lĩnh biến bọn chúng thành cương thi!" Tạ Bán Loan tự khen mình còn đồng thời kéo một đợt cừu hận, có thể nói là tay hút boss thiện nghệ. Tiểu Thúy rời mắt khỏi người Ngô Bất Lạc, bắt đầu hung tợn nhìn về phía Tạ Bán Loan. Đúng là thiên phú dị bẩm. "Ngô Bất Lạc, nếu cậu nguyện ý rời khỏi Sở Nhạc đến bên tôi, cậu liền có thể thông qua khảo hạch lần này." Tạ Bán Loan thoạt nhìn rất tự tin, thậm chí còn có tâm tư đi dụ dỗ Ngô Bất Lạc. Hắn quả thực có tự tin này. Lang quỷ là một trong những đồ sưu tập của quản gia, đáng tiếc tài liệu tốt như thế rơi vào trong tay quản gia chính là phung phí của trời, chỉ có hắn mới có thể phát huy ra tác dụng thực sự của những tài liệu này. Đối với cao thủ mà nói, trích diệp phi hoa cũng có thể đả thương người, còn những người rõ ràng có tài liệu tốt nhưng không dùng, ngoại trừ chết thực sự không có chút giá trị nào. "Không cần đâu." Ngô Bất Lạc ngôn từ chính nghĩa đáp, "Đạo bất đồng bất tương vi mưu, trước đó tôi đã đáp ứng Tiểu Thúy. Quân tử nhất ngôn tứ mã na truy, sao tôi có thể lật lọng được?" Ngô Bất Lạc nói lời hoa mĩ, ánh mắt Tiểu Thúy nhìn về phía Ngô Bất Lạc cũng dịu dàng hơn, càng có vẻ yêu thích. Nói thật, nếu thực sự để Ngô Bất Lạc chọn, Ngô Bất Lạc tình nguyện chọn Quỷ nương tử chứ nhất định không chọn Tạ Bán Loan. Quỷ nương tử có tính cách như Tiểu Thúy, Ngô Bất Lạc không cần người hỗ trợ cũng có thể dỗ Tiểu Thúy một lòng vì hắn. Nếu đổi thành Tạ Bán Loan, haha." Hắn lại không phải đồ ngu, mắt mù cũng không chọn Tạ Bán Loan. "Ngươi yên tâm, ta đã nói chắc chắn sẽ giữ lời." Tiểu Thúy cười càng dịu dàng với Ngô Bất Lạc, nhìn về phía Tạ Bán Loan càng lạnh lùng. Hai người vừa đối mắt, nhiệt độ xung quanh trực giảm thẳng xuống mấy độ. Chỗ Sở Nhạc càng lạnh hơn. Ngô Bất Lạc co lại bả vai, âm thầm cảm thán mình thật là người đàn ông hại nước hại dân, hai đại boss lại vì hắn mà đánh nhau. Nhưng tại sao bên cạnh Sở Nhạc cũng lạnh thế? Hắn lại không thích mình, không thể nào đang ghen được. Ngô Bất Lạc nghĩ nghĩ, nghĩ ra đáp án. Sở Nhạc kiêu ngạo như thế, bây giờ bị Tạ Bán Loan và Tiểu Thúy đoạt hết danh tiếng, khẳng định đang rất không vui! ...Trương Dịch luôn cảm thấy cuộc thi lần này có chút biến chất. Đây không phải lỗi giác của hắn. "Baba nói rất đúng, công chúa khẳng định bị một đống người tranh giành." Mộc Sơ Nhất tự lẩm bẩm, "Phù thủy tà ác và ác ma đánh nhau, hoàng tử ở bên cạnh nhìn." Tôi không phải công chúa, Sở Nhạc cũng không phải hoàng tử cảm ơn. Ngô Bất Lạc vẻ mặt rầu rĩ, hắn cảm thấy sau cuộc thi này hắn cần phải đi gặp baba Mộc Sơ Nhất một lần, nói cho ông ta biết dạy trẻ con không phải như thế. "Cậu thật có bản lĩnh." Sở Nhạc sâu kín nhìn Ngô Bất Lạc, "Có phải bây giờ cậu đang cảm thấy rất vinh hạnh không?" "Không không không, tôi chỉ muốn nhanh chóng kết thúc lần thi này...Được rồi được rồi, đúng là có chút lòng hư vinh." Ngô Bất Lạc duỗi ngón tay út, ra dấu chỉ chút xíu móng tay, "Có tí tí như vậy thôi." Sở Nhạc lạnh lùng nhìn Ngô Bất Lạc, đưa tay ra, "Đồ vật." Hả? Ngô Bất Lạc nháy mắt mấy cái, đột nhiên nghĩ ra, aaaa, là đồ vật. Lúc ấy quản gia đến tìm hắn, thật ra là định cùng Ngô Bất Lạc kết minh, quản gia đưa cho Ngô Bất Lạc một kiện tín vật, muốn để sau khi Quỷ nương tử và đám A La đánh nhau lưỡng bại câu thương sẽ cùng Ngô Bất Lạc đi ra ngư ông đắc lợi. Tất nhiên ý nghĩ này của quản gia rất tốt, chỉ là chưa kịp thực hiện đã bị Tạ Bán Loan khống chế. Ngô Bất Lạc đương nhiên không dễ dàng tin lời quản gia, nên đòi một kiện tín vật từ chỗ quản gia, cất trên người mình. "Anh muốn dùng chiêu hồn à?" Ngô Bất Lạc lấy ra một chiếc nhẫn màu đỏ tươi, bên trong chiếc nhẫn này còn có một giọt máu của quản gia, nguyên bản có thể cam đoan những quỷ quái mà quản gia động tay động chân không thể tới gần Ngô Bất Lạc. Một giọt máu bình thường như thế, đem ra nguyền rủa người có đủ không, gần như không có tác dụng, chẳng qua chỉ là tượng trưng. Nhưng nếu dùng để chiêu hồn thì thừa sức. Suy cho cùng, Tạ Bán Loan chiếm giữ là thân thể người khác, chẳng qua là chiếm chút tiện nghi của quản gia, một khi hồn phách quản gia lần nữa quay về thân thể, kẻ ngoại lai như Tạ Bán Loan khẳng định là phải chịu thiệt. Sở Nhạc định đợi đến lúc Tạ Bán Loan và Tiểu Thúy đánh nhau lưỡng bại câu thương mới động thủ. Bất kể thế nào, người thắng cuối cùng phải là bọn họ. "Trương Dịch, cậu qua đây. Bàn về pháp thuật chiêu hồn, Mao Sơn các cậu là thích hợp nhất." Sở Nhạc ngoắc tay, ra hiệu Trương Dịch lại đây. Sở Nhạc là cương thi, khả năng chiêu hồn thành công không lớn, hắn cũng không tinh thông a. "Tôi?" Trương Dịch rất nhanh hiểu ý Sở Nhạc, "Không thành vấn đề." Tạ Bán Loan dám vũ nhục sư môn của hắn, nhất định phải để tên đó trả giá đại giới! "Nhưng mà, Tạ Bán Loan hiện tại khí thế như hồng*, một khi chúng ta chiêu hồn bị quấy nhiễu, thì sẽ không thành công." Tạ Bán Loan cũng không ngốc, nhìn cái là biết bọn họ đang làm gì. Trương Dịch không thể không đưa ra ý kiến. *hồng: cầu vồng, hồng trong "Bạch hồng quán nhật thiên man man (cầu vồng trắng vắt ngang mặt trời, bầu trời mênh mang)", trích Kinh Kha cố lí 荊軻故里 của Nguyễn Du 阮攸. "Chuyện này không phải lo." Sở Nhạc duỗi lỏng gân cốt, "Tôi sẽ phụ trách cuốn lấy hai người bọn họ, các người cố mà chiêu hồn đi." Quỷ nương tử cũng được, Tạ Bán Loan cũng được, tất cả đều là kẻ địch của hắn. Sở Nhạc liếm liếm môi, rất muốn đại khai sát giới. Có Sở Nhạc gia nhập, áp lực của Tạ Bán Loan giảm đi rất nhiều. Chỉ là không biết Sở Nhạc dùng pháp thuật gì ngăn cách bọn họ và đám Ngô Bất Lạc, khiến nơi ba người họ giao chiến thành một tầng không gian khác. "Ba người họ giờ chỉ là thân thể người thường, một khi bị cuốn vào cuộc chiến giữa ba chúng ta thì chắc chắn sẽ chết." Sở Nhạc hời hợt nói, "Các người cũng không hi vọng Ngô Bất Lạc cứ thế mà chết chứ." Tiểu Thúy và Tạ Bán Loan im lặng, coi như đồng ý điều này. "Sao, ngươi cũng muốn tranh với ta?" Tiểu Thúy bỗng kịp phản ứng, cực kì bất mãn với Sở Nhạc. "Cá nhân tôi kiên trì tin tưởng, người khác muốn cướp đều là đồ tốt. Hai người đã đánh đến khí thế ngất trời như thế, tôi không gia nhập sao được." Sở Nhạc mỉm cười, "Một mình vui không bằng mọi người cùng vui, thêm tôi cũng không tính là nhiều." - - -- -- -- -- -- -- -- Ba người đánh nhau vì tranh giành Ngô Bất Lạc, còn Ngô Bất Lạc lại như người không liên quan cùng Mộc Sơ Nhất và Trương Dịch chuẩn bị việc chiêu hồn. Quan trọng nhất của chiêu hồn chính là thời gian. Nếu chiêu hồn quá sớm thì Quỷ nương tử vẫn chưa giải quyết xong, bọn họ căn bản sẽ bị loại hết. Nếu chiêu quá lâu, e rằng Tạ Bán Loan quay đầu liền muốn đối phó bọn họ. Vì vậy, làm thế nào nắm bắt thời gian là vấn đề lớn. Tuy nhiên, Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc có phương thức trao đổi riêng, có thể bí mật liên hệ. "Cậu cảm thấy lần này ai sẽ thắng?" Trương Dịch vừa vẽ trận pháp vừa hỏi, "Thực lực cụ thể của ba người họ tôi không rõ, vì vậy khó mà phán đoán. Nhưng mà Tạ Bán Loan không phải chỉ có hư danh." "Tôi nhìn không thấu tên Sở Nhạc đó." Mộc Sơ Nhất tiếp lời, "Có điều Quỷ nương tử mà lợi hại hơn chút nữa, cũng sắp vượt được mẹ tôi rồi." Mẹ của Mộc Sơ Nhất, là cấp bậc Quỷ Vương. Trương Dịch và Ngô Bất Lạc không khỏi ngừng lại, "Tiểu Thúy chẳng lẽ mạnh như vậy á? Thế mà lại đem ra làm nội dung thi?!" Muốn mắng giám khảo làm sao giờ?! "Vậy thì có gì đâu, mẹ tôi cũng từng là nội dung thi trong cuộc thi Âm quan*." Mộc Sơ Nhất không để tâm thân thế của mình chút nào, nếu như hắn chán ghét Âm quan thì hắn căn bản không thể nào sinh ra. *mấy chương trước có nhắc đến ở cuộc thi Âm quan năm nào đó đưa ra nội dung là ngăn cản nữ quỷ vương sinh con, nữ quỷ vương đó là mẹ MSN. Mộc Sơ Nhất không thể chối bỏ sự ra đời của mình, nên cũng không thể phủ nhận sự tồn tại của Âm quan. Kết cục của mẹ là do chính mẹ chọn, mẹ cũng không hề hối hận. "Tôi cảm thấy hơi choáng." Ngô Bất Lạc sờ sờ cằm, "Thật ra chủ yếu vẫn là xem sức mạnh mọi người còn lại bao nhiêu." Đương nhiên, Tạ Bán Loan và Tiểu Thúy đồng quy vu tận mới là tốt nhất. "Kệ đi, chuẩn bị trận pháp thật tốt trước đã rồi nói." Trương Dịch cào cào tóc, "Tôi cảm thấy độ khó lần thi này không thích hợp, nếu như tôi bị loại thì tôi chắc chắn sẽ đi khiếu nại. Mao Sơn chúng tôi có không ít tiền bối đang làm Âm quan đâu." "Tôi..." Mộc Sơ Nhất cũng lặng lẽ giơ tay. Nếu thi Âm quan mà khó như này, vì sao hắn lại từ chối danh ngạch tiến cử chứ? Hắn chính vì muốn chứng minh thực lực của mình mới đến tham gia cuộc thi Âm quan này. "Bọn họ ở dưới làm gì vậy?" Tạ Bán Loan đột nhiên hỏi, "Lúc trước quản gia cho các người một vật đúng không?" Sở Nhạc rất bình tĩnh, "Phải thì sao, chẳng lẽ cậu dám đưa lưng về phía tôi ư?" Chỉ cần Tạ Bán Loan muốn đi cản trở đám Ngô Bất Lạc, Sở Nhạc sẽ lập tức hạ sát thủ. Có lẽ, Tiểu Thúy cũng không ngại giúp một chút diệt trừ Tạ Bán Loan. "Tôi đúng là không dám." Tạ Bán Loan cười lạnh, vẻ mặt lại rất bình tĩnh, nhàn nhã*, chỉ là mơ hồ lộ ra vẻ điên cuồng không rõ, "Thân thể này có hỏng hay không tôi chẳng quan tâm, nhưng các người muốn lừa tôi thêm lần nữa thì đừng hòng!" *nguyên văn là khí định thần nhàn: Dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã. Thời gian qua hắn bị những tên này hại thảm, lẽ nào vẫn đần độn như trước không thèm chú ý đến những người khác sao? Tạ Bán Loan dùng thủ đoạn đặc thù đoạt lấy thân thể quản gia, căn bản không hề hi vọng một thân thể rách nát thế này có thể chống nổi một năm. Không chống được một năm, khảo thí lần này hắn đã định trước thất bại. Nhưng mà, hắn có cách của mình. Trong trường thi này có hơn hai trăm thí sinh, giờ chỉ còn lại năm người. Đối với vòng thi thứ hai mà nói độ khó như vậy có hơi cao quá. Nói cách khác, bên phía Địa Phủ e rằng cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như thế. Tạ Bán Loan không có lòng tin có thể lấy được thành tích tốt, bởi vì hắn biết, Quỷ nương tử không thể bị đánh bại, hắn chẳng qua là kéo dài thời gian. Cho dù may mắn thắng được Quỷ nương tử, bốn người Ngô Bất Lạc tất nhiên sẽ liên thủ lại đối phó mình. Trong lần thi này, Tạ Bán Loan là người khó lấy được thành tích tốt nhất. Đã không lấy được thành tích tốt, vậy thì Tạ Bán Loan ắt không cam lòng làm áo cưới cho người ta. Hắn bị những người này hố nhiều lần như thế, có qua có lại thì nên trả một cái đại lễ chứ nhỉ? Tiểu Thúy và Sở Nhạc đồng thời cảm thấy bất thường. Nhưng không còn kịp rồi. "Nếu tôi không lấy được thành tích tốt, không bằng mọi người chúng ta, tập, thể, không, điểm, đi!" Tạ Bán Loan nở nụ cười tà ác, thân thể quản gia tựa như bong bóng phồng lên, đồng dạng, thân thể nhị lão thái thái cũng như thế. Muốn thi theo con đường bình thường? Muốn từng bước đánh boss kiếm điểm? Đừng có mơ! Trương Dịch mới chiêu hồn được một nửa, thân thể bị cái gì đụng vào, chiêu hồn trận pháp không những bị ép dừng lại, mà còn phản phệ hết lên người hắn, khiến hắn không ngừng hộc máu. "Tạ Bán Loan!" Thân thể Trương Dịch chảy rất nhiều máu, ánh mắt lại nhìn chằm chằm về phía trước, "Thù này...Khụ khụ, tôi nhớ kĩ." Mộc Sơ Nhất và Ngô Bất Lạc lập tức xông tới, muốn đẩy Trương Dịch ra khỏi trận pháp, đáng tiếc vừa mới đụng tới thân thể Trương Dịch cũng cảm giác một lực hút rất mạnh, thiếu chút nữa hút cả Ngô Bất Lạc và Mộc Sơ Nhất vào. "Trận pháp bị nghịch chuyển." Mộc Sơ Nhất hai mắt mơ hồ phát sáng, chém đinh chặt sắt nói, "Chiếc nhẫn cậu đưa, không thích hợp!" Ngô Bất Lạc thoáng chốc sửng sốt. Hắn bị người lừa? Tạ Bán Loan chẳng lẽ đã sớm đoán được mọi chuyện phát sinh bây giờ? Không, không thể nào, lúc đó Tạ Bán Loan căn bản chưa đoạt lại quyền khống chế thân thể. Như vậy, bỏ đi tất cả những khả năng không thể xảy ra, còn lại cuối cùng chính là chân tướng. Là chính quản gia làm. Ông ta căn bản không nghĩ thật sự liên thủ với Ngô Bất Lạc, chẳng qua là cố ý lộ ra sơ hở ý đồ giết chết Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc mà thôi. Người có thể một tay kéo Lưu gia đến tình trạng này, sao có thể là người hiền lành? Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc chỉ nhìn thấy quản gia bị Tạ Bán Loan hố chết liền vô ý bỏ qua người này, gần như không hề lưu tâm. Hiện thực cho bọn họ một kích nặng nề. Trương Dịch không ngừng hộc máu, thân thể nhanh chóng khô héo, cuối cùng hóa thành một thây khô. Từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc tối đa ba phút, hầu như không cho người ta thời gian phản ứng đã gọn gàng gặt lấy một sinh mệnh. Thật vất vả chống đỡ đến giờ thì sao, nói chết là chết, căn bản không có chút tôn nghiêm gì đáng nói. Trương Dịch, bị loại. "Không tốt, Sở Nhạc___" Ngô Bất Lạc bỗng nhiên hô to, hướng về phía Sở Nhạc thực hiện chú pháp, ý đồ triệu hoán Sở Nhạc quay về. Tạ Bán Loan nhất định có âm mưu gì đó. Tiểu Thúy thấy tình thế không ổn thì lập tức quay đầu bay khỏi khu vực này, đồng thời điều khiển đám hạ nhân Lưu gia nhào tới, định giết chết Tạ Bán Loan trước khi hắn phát đại chiêu. "Tiểu Vân tỷ, tỷ theo ta đi." Tiểu Thúy vươn tay về phía Ngô Bất Lạc, không quên mang Ngô Bất Lạc rời khỏi nơi nguy hiểm này. "Ngô Bất Lạc, cậu và tôi cùng nhau bị loại đi!" Tạ Bán Loan bật cười, nhưng lại định đồng quy vu tận, cùng nhau thi không điểm. "Cút!" Sở Nhạc thấy Tiểu Thúy và Tạ Bán Loan sắp chết đến nơi vẫn không quên đào góc tường nhà mình, rốt cuộc không thể kiềm chế lửa giận của mình, khí thế trên người liên tiếp tăng lên, khí tức thuộc về cương thi thoáng chốc tràn đầy toàn bộ đất trời. "...Cùng mẹ tôi, không so với mẹ tôi còn..." Mộc Sơ Nhất ngẩng đầu nhìn Sở Nhạc, trong mắt mơ hồ hiện lên một vòng hào quang màu đỏ tươi, khóe miệng cũng hơi cong lên, "Thật là lực lượng xinh đẹp!" "Sở Nhạc!" Ngô Bất Lạc ngơ ngác nhìn bầu trời, gần như không thể tin nổi. Từ khi nào Sở Nhạc lợi hại như vậy? Điều này không thể nào a, Sở Nhạc mạnh bao nhiêu hắn biết rõ rành rành. Nhưng ngay sau đó, Sở Nhạc áp sát Tạ Bán Loan ngay trước mắt Ngô Bất Lạc. "Anh cút ngay cho tôi." Tạ Bán Loan hình như nghĩ ra Sở Nhạc muốn làm gì, đẩy nhanh tốc độ rơi xuống mặt đất, ý đồ trước khi Sở Nhạc đến gần để Ngô Bất Lạc và Mộc Sơ Nhất cùng bị loại. Không được, phải dẫn bạo con lang quỷ kia trước! Sở Nhạc ngăn lại trước mặt Tạ Bán Loan đúng lúc hắn vừa niệm xong chú ngữ, sau đó duỗi ra ngón tay ngưng kết thành thực thể của mình, đâm về phía chỗ ngực đang phồng lên của Tạ Bán Loan. Sức mạnh khổng lồ trong nháy mắt xé rách gân mạch Tạ Bán Loan. Ha ha, Uổng Tử Thành áp chế sức mạnh thì làm sao? Sở Nhạc hắn, mỗi phút mỗi giây đều đang áp chế sức mạnh của mình! Ầm____ Thân thể Tạ Bán Loan nổ tung, linh hồn hóa thành một luồng bạch quang, lập tức thoát ly tràng cảnh trước mắt, bị loại. Sau khi Tạ Bán Loan nổ tung, thân thể nhị lão thái thái cũng nối tiếp nổ theo, Mộc Sơ Nhất ngay ở bên cạnh không kịp tránh né, còn chưa giơ tay ra chắn đã bị cuốn vào trong vụ nổ dữ dội____bị loại. Ngô Bất Lạc không tốt hơn Mộc Sơ Nhất bao nhiêu. Mình cũng sắp bị loại rồi sao? Hở, sao lại không đau? Ngô Bất Lạc mở mắt ra, phát hiện thân thể mình được bao bọc bởi một hình bóng. Sở Nhạc đang mỉm cười nhìn hắn. "Tôi giấu diếm đại chiêu lâu như vậy, không ngờ lại làm áo cưới cho cậu." Sở Nhạc thở dài, "Sau khi ra ngoài nhớ mua cho tôi một trăm cây nhân sâm, cảm ơn." "Sở..." Ngô Bất Lạc vươn tay ra bắt, nhưng chỉ sờ được một mảnh hư vô, không còn bóng dáng nào ở đó nữa. Sở Nhạc, bị loại. Vòng thứ hai cuộc thi Âm quan, 204 thí sinh tham gia, hiện tại còn lại duy nhất một người. Tác giả có lời muốn nói: Mộc Sơ Nhất: ??? Người ngồi ở trong nhà, cái chết từ trên trời rơi xuống*, thần tiên các người đánh nhau sao lại kéo tôi vào? Trương Dịch: Tôi chết không nhắm mắt!!! Tôi không thể chấp nhận cái chết như thế!!! (kích động muốn bóp chết tác giả) Tạ Bán Loan: Ha ha, các người nghĩ tôi sẽ tiếp tục bị các người lừa sao? Tôi muốn trả thù xã hội! (mọi người cùng nhau ăn trứng ngỗng nhé) Sở Nhạc: Không tốt, phải bỏ mặt nạ ra rồi, thôi kệ, chết một lần trước để Ngô Bất Lạc cảm động một chút quên đi chuyện mình bạo phát lần này (tin tôi đi, Ngô Bất Lạc rất dễ dính chiêu này!) Ngô Bất Lạc (hoàn toàn không đau lòng, trái lại vô cùng kích động): Cảm ơn Sở Nhạc, cảm ơn mọi người giúp đỡ, cảm ơn mẹ ruột, cảm ơn các bạn độc giả, vòng thi thứ hai, tôi là thí sinh duy nhất hợp cách! Tiểu Thúy (cảm ơn, tôi vẫn chưa chết): Tôi muốn khiếu nại, tôi nghiêm túc. Các giám khảo: Những thí sinh này rốt cục đang làm gì vậy, chúng tôi căn bản không phản ứng kịp a, chẳng lẽ khoảng cách thế hệ đã lớn như thế rồi ư? Khen thưởng trong mười năm tới của chúng tôi đều bị hủy bỏ hết a a a a! *Người ngồi ở trong nhà, cái chết từ trên trời rơi xuống: nguyên gốc là Người ngồi trong nhà, nồi từ trên trời đến, ý nói là không làm gì mà cũng gặp họa. editor: hic, hôm qua tôi gõ xong quên lưu thế là phải gõ lại. với cả lười beta quá, lâu lâu đọc lại thấy kha khá lỗi TToTT