Không tin tà
Chương 17 : Tám mươi ba (5)
Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc đi không bao lâu thì cái bình trong tay bắt đầu rung rung.
Ngô Bất Lạc đang ngậm ngón tay nên khó mở miệng nói, chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu cho Sở Nhạc.
"Chúng ta e rằng đã bị phát hiện." Thanh âm Sở Nhạc có chút trầm trọng, "Chúng ta thông qua cái bình này để tìm kẻ sau màn, mà kẻ sau màn cũng muốn tìm chúng ta."
Nơi này chung quy vẫn là địa bàn của người khác, là bọn họ quá chủ quan.
"Đập vỡ cái bình, mau lên!"
Ngô Bất Lạc lập tức thả cái bình xuống, Sở Nhạc cuốn lên một tảng đá lớn, đập thẳng vào cái bình.
Rầm!
Tảng đá vỡ nát, cái bình lại không hề hấn gì.
Ngô Bất Lạc mở to hai mắt nhìn, có chút tò mò cái bình này làm bằng gì, không biết có thể bán lấy tiền không?
"Chút trò mèo." Sở Nhạc cười nhạo, lần hai cuốn lên một tảng đá, tảng đá phát ra quang mang hắc ám.
Rầm.
Lúc này, trên tảng đá và cái bình cùng xuất hiện vết nứt.
Từ vết nứt trên cái bình chảy ra từng chút máu tươi giống như người.
"Cmn, đây là cái gì vậy?" Ngô Bất Lạc nhả ngón tay ra, kinh ngạc nhìn cái bình, "Sở Nhạc, không phải anh nói cái thứ này giống như ống hút sao?"
"Ống hút chúng ta dùng làm bằng nhựa, quỷ dùng ống hút cậu nghĩ làm bằng gì?" Sở Nhạc hỏi ngược lại.
Ngô Bất Lạc hơi sửng sốt, sau đó nhanh chóng cởi quần áo mình ra.
May là bên trong còn mặc một cái áo ba lỗ.
"Sở Nhạc anh đã sớm biết còn gạt tôi ôm nó?" Ngô Bất Lạc bây giờ điên cuồng muốn tìm một nơi để tắm rửa, "Tôi cảm giác trên người giờ toàn mùi xác thối."
"Nếu thi đỗ Âm quan, mỗi ngày cậu đều phải tiếp xúc với mấy thứ này. Cậu nghĩ công việc của Âm quan là gì? Chỉ có những ác hồn mà Câu Hồn Giả bình thường không có cách nào câu được, những tên ác ôn gây ra gió tanh mưa máu, kể cả những người ỷ vào bản lĩnh của mình tùy tiện tàn sát sinh linh, đó mới là đối tượng công việc của Âm quan."
Nếu không vì thế, sát hạch Âm quan sao có thể bất cận nhân tình như vậy được?
Nhìn Thập Điện Diêm Vương Địa phủ xem, mỗi người đều trưởng thành từ trong hoàn cảnh khó khăn gian khổ.
Muốn trường sinh bất lão, muốn thoát ly sinh tử luân hồi sao có thể không trả một cái giá đắt chứ?
Nhưng dù vậy, chức vị Âm quan là sư nhiều cháo ít, chỉ có thể ngộ không thể cầu.
"Chúng ta bây giờ phải làm gì? Hay là bắt con quỷ sau màn kia ra đánh một trận trước đã." Ngô Bất Lạc xoa xoa nắm đấm, có chút chộn rộn.
Kẻ luôn ở sau lưng thao túng tất cả mọi người thật khiến người ta chán ghét. Hắn cũng muốn tìm một đám tiểu tùy tùng giúp hắn giải quyết mọi chuyện, đáng buồn thay hiện tại chỉ có mỗi Sở Nhạc, Sở Nhạc lại còn không hề nghĩ nhận hắn làm chủ. Có đôi khi Ngô Bất Lạc cảm thấy chính hắn mới là tiểu tùy tùng của Sở Nhạc.
"Cậu nghĩ nhiều quá." Sở Nhạc nghiêm túc nói, "Thực lực của tôi bây giờ chỉ đủ để bảo vệ cậu. Đối phương có thể thao túng hơn trăm quỷ hồn, còn có thể xây dựng một ảo cảnh khổng lồ như vậy, thực lực nhất định không giống người thường."
"Chẳng lẽ chúng ta cứ không làm gì sao? Cái này giá 99 vạn khối đó, đủ để mua cho anh nhân mấy khỏa nhân sâm luôn đó." Nếu dùng để ăn chơi nhảy múa cũng đủ tiêu một thời gian.
Nghĩ đến số tiền lớn như thế, Sở Nhạc trầm mặc.
Nếu hắn muốn khôi phục thực lực như hồi trước khẳng định phải kiếm thật nhiều tiền.
"Hai chúng ta đến đây không phải vì đề thi sao? Chúng ta không cần quan tâm kẻ sau màn này rốt cuộc muốn gì, cứ đi tìm hai con quỷ đang giữ đề thi là được rồi."
"Nhưng nhiều quỷ như thế làm sao chúng ta tìm được?"
Sở Nhạc yên lặng nhìn chằm chằm Ngô Bất Lạc.
Sắc mặt Ngô Bất Lạc lập tức thay đổi.
Này này, mười con tám con còn tốt, hắn không phải không có kinh nghiệm ứng đối nhưng hiện tại có tám mươi mấy con quỷ đó, hắn thật sự không đối phó nổi đâu.
"Đừng có đùa, tám mươi mấy con quỷ tôi sẽ tinh tẫn nhân vong luôn đó, dù họ đều là quỷ cao tuổi nhưng mà càng già càng dẻo dai a." Ngô Bất Lạc thật sự muốn thắp cho mình một ngọn nến.
"Cậu đứng đắn chút đi." Sở Nhạc đôi khi nghĩ rằng người hiện đại quá không biết xấu hổ.
Nếu là trước khi hắn ngủ say, lời nói như vậy chính là đồi phong bại tục.
"Tốt nhất là bắt đầu từ đám người công ty này. Nhưng chúng ta phải nhanh lên, nếu không đều bị đám quỷ kia giết sạch luôn đó."
Trương Diễm và bảy người đàn ông bộ phận hậu mãi đã chết, lại thêm thiệt hại trước đó, dư lại chắc chỉ còn nhiều nhất ba bốn người.
"Cứ cảm thấy chúng ta lại quay lại chỗ cũ."
"A, nếu đạo pháp của cậu tốt hơn chút, kỹ xảo đoán đề cao hơn chút, lại may mắn hơn chút nữa thì chúng ta cần phải đi vòng vòng thế này sao?"
Học tra · vận may E cấp· Ngô Bất Lạc ngoan ngoãn ngậm miệng.
Đến đây đã nhiều ngày, Ngô Bất Lạc cũng dần hiểu suy nghĩ những con quỷ kia.
Lúc trước người công ty này lừa gạt họ mua sản phẩm giá cao, sản phẩm có hữu ích không thì nói sau, quan trọng là công ty này lại dùng an toàn thân nhân của họ để uy hiếp.
Mặc dù trong xã hội này không thiếu người già mà không đứng đắn, nhưng phần lớn đều vô cùng giản dị.
Mấy vạn hay mười mấy vạn, đối với họ mà nói, có thể là tiền mua quan tài, có thể là tiền tích góp mười mấy hai mươi năm.
Nếu họ không biết mình bị lừa may ra trong lòng còn cảm thấy tốt. Một khi phát hiện ra mình thật sự bị lừa, rất dễ làm ra chuyện mất trí.
Mà mấy nhân viên hậu mãi còn kích thích thêm mâu thuẫn, khiến những người già này nhanh chóng đi vào đường cùng.
Cố tình chuyện như vậy nơi nào cũng có nên cảnh sát không thể làm gì.
Bởi vậy những người già này cho dù thành quỷ, ý niệm duy nhất chính là có oán báo oán, có thù báo thù.
Lúc trước người công ty này khiến họ chịu bao nhiêu thống khổ thì cũng phải nếm trải thống khổ tương tự mới có thể chết đi.
Mà mười ba người này, hầu như đều có dính dáng đến 83 con quỷ kia.
Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc, trước khi những con quỷ đó trả thù xong, phải tìm được người còn sống, dò hỏi họ xem đã làm ra tội ác tày trời gì, sau đó chờ con quỷ mang theo đề thi tìm tới.
Một nơi nào đó.
Rầm.
Trên bàn, một hạt châu đỏ như máu biến thành bột phấn.
"Thí sinh đến lần này xem ra có chút bản lĩnh, hi vọng có thể kiên trì lâu một chút mới tốt."
- ---------------------------------------------------------
Là người sáng lập công ty, Lưu Cường vốn không cần xuất hiện cùng đám nhân viên cấp dưới.
Nhưng lần này vì đoàn đội do Trương Diễm dẫn đầu giành được hạng nhất doanh thu, hoàn thành mục tiêu lợi nhuận sớm hơn nửa năm, là ông chủ công ty, Lưu Cường đương nhiên không thể khiến lòng người rét lạnh, lúc này mới cố ý bỏ ra một khoản tiền, chọn biệt thự lớn phong cảnh đẹp giao thông thuận lợi để làm phần thưởng cho họ.
Ai mà biết sau khi tới nơi lại gặp phải chuyện kinh dị như thế này?
Lưu Cường làm nghề này kiếm được không ít tiền, sau lưng cũng không thiếu nhân mạch, hắn biết mình kiếm được chính là tiền đen, vì vậy có nhờ người tìm cho mấy món pháp khí.
Cũng may có mặt dây chuyền đeo trên cổ nên hắn mới có thể sống đến bây giờ.
Chờ sau khi thoát khỏi nơi này, hắn nhất định phải dùng thật nhiều tiền mua pháp khí mới được.
Lưu Cường trong lòng âm thầm quyết định.
"Ông chủ, bao giờ chúng ta mới ra ngoài được?" Nói chuyện là thư kí của Lưu Cường.
Lưu Cường chọn cho mình hai nữ thư kí trẻ tuổi xinh đẹp, lần này cũng mang hai người cùng đến.
Lúc phát hiện mình đụng phải quỷ, Lưu Cường vốn muốn bỏ rơi hai thư kí này. Nhưng mà đến giờ hắn vẫn mang theo hai người đó.
Không phải vì hắn háo sắc, trước an toàn tính mạng, gái đẹp thì có lợi ích gì đâu?
Chỉ là mang theo hai người kia có thể bảo đảm an toàn của mình. Nếu gặp chuyện thì đẩy hai người đó ra làm lá chắn. Dù sao luận thể lực, thêm hai cô nữa cũng không phải đối thủ của hắn.
Hai thư kí này không biết Lưu Cường đang nghĩ gì, trước đó bọn họ vì tranh giành tình cảm mà đối địch lẫn nhau, giờ biết trên người Lưu Cường có bùa hộ mệnh lại càng bám riết lấy hắn.
"Chúng ta vẫn còn chút đồ ăn, đừng lo lắng quá. Anh mất tích đã lâu chắc chắn sẽ có người đến cứu anh." Lưu Cường nói là thật.
Công ty này không chỉ của mình hắn, hắn còn hai người con trai nữa, bọn nó nếu muốn thừa kế tài sản nhất định phải tìm người đến đây cứu hắn. Trên thế giới này có không ít người có bản lĩnh, hắn chỉ cần bảo vệ tốt mình trước khi những người đó tới là được.
Lưu Cường còn chưa biết ba người bọn họ là ba người cuối cùng còn sống.
"Vâng, bọn em nghe ông chủ."
Ba người Lưu Cường núp bên cạnh một tảng đá lớn trong rừng, ngay kế bên có một ít nấm mộc nhĩ, nướng lên ăn có thể đỡ đói một chút.
Điều lo lắng duy nhất là nước uống.
Ban đầu Lưu Cường không chỉ dẫn theo hai thư kí này mà còn hai đàn em nữa. Nhưng hai người kia sau khi đi biệt thự lấy nước thì nhanh chóng phát điên mà chết. Lúc nổi điên hai người đó còn muốn tấn công hắn nhưng bị mặt dây chuyền trên cổ hắn đẩy văng ra.
Nếu có thể Lưu Cường không hề muốn lại gần biệt thự kia một chút nào.
Chẳng qua hiện giờ hắn không muốn đi cũng phải đi, đã hai ngày bọn họ không uống nước.
"Hai em đi vào lấy nước, mở cửa ra, anh ở bên ngoài tiếp ứng."
"Ông, ông chủ, bọn em không đi được không?" Hai thư kí cũng thấy bộ dạng nổi điên của hai đàn em kia.
"Anh có bùa hộ mệnh, các em sợ cái gì." Lưu Cường cố làm ra vẻ bản thân bình tĩnh, "Nếu hai em không đi, chúng ta chỉ có thể chết khát. Hai em không đi, vậy anh lập tức đi tìm người khác tốt hơn."
"Bọn em đi."
Hai thư kí nghe Lưu Cường nói vậy liền biết người đàn ông này có ý định từ bỏ các cô.
Hiệu lực của bùa hộ mệnh này cũng có hạn, nếu Lưu Cường không muốn che chở các cô, các cô khẳng định trốn không thoát.
Hai thư kí cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, chân trần đi vào.
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
4 chương
28 chương
77 chương
36 chương
96 chương
27 chương