Không tin tà

Chương 141 : Gian Tế 4

Có thể là vì Vương Dã mới vừa khôi phục ký ức nên hắn đối đãi với Ngô Bất Lạc vô cùng nhiệt tình, giống như khoảng cách thời gian mười năm hoàn toàn không tồn tại vậy. Ngô Bất Lạc mới đầu vẫn rất hưởng thụ, sau đó thì không chịu nổi nữa. Vương Dã hỏi lắm quá! Ví dụ như thi đỗ âm quan có cảm giác thế nào? Điểm công đức rốt cuộc tính toán ra sap? Vì sao giữa đan dược pháp khí khác nhau lại công đức khác nhau, có phải có tiêu chuẩn đánh giá đặc biệt gì không v.v. Nói thật, Ngô Bất Lạc chưa từng nghĩ đến những điều này. Nghĩ mấy cái đó có ích gì đâu? Coi như hiểu rõ ràng Địa Phủ đang lừa mình cũng không thể nào yêu cầu Địa Phủ vì một mình mình mà sửa lại quy định, cho nên khỏi cần mơ mộng. Nhưng Vương Dã thực sự chỉ đơn giản là tò mò mà thôi. Suy cho cùng hắn có rất ít cơ hội để hỏi âm quan những chuyện liên quan đến Địa Phủ, thứ nhất là vì hắn không dám, hơn nữa âm quan căn bản khác với người thường, rất ít âm quan sẽ đáp lại hắn. Mặc dù Vương gia cũng có âm quan, nhưng âm quan đó đều là lão tổ tông của bọn họ, có thể gặp mặt xương xương một lần đã tốt lắm rồi, sao mà được hỏi mấy thứ lãng phí thời gian của lão tổ tông này chứ? Ngô Bất Lạc thì khác. Vương Dã cảm thấy Ngô ca không giống những âm quan khác. Cuối cùng, Ngô Bất Lạc yên lặng hướng ánh mắt xin giúp đỡ về phía Sở Nhạc, sau đó hắn đã được giải cứu ra khỏi trận hỏi đáp vô tận. Vương Dã có lẽ cũng biết ai có thể gây ai không nên lúc Sở Nhạc kéo Ngô Bất Lạc sang một bên thì sửng sốt một chữ cũng không dám nhiều lời. A! Vương Dã trông thấy Sở Nhạc và Ngô Bất Lạc tay nắm tay, lại nhìn sang vẻ mặt đỏ ửng của Ngô Bất Lạc, lập tức ngầm hiểu. Đây...Đây sợ không phải nóc nhà Ngô ca chứ? Vừa rồi mình líu ra líu ríu hoàn toàn là đang quấy rầy chuyện tốt của chồng chồng người ta. Cũng đúng, âm quan hiếm khi có ngày nghỉ, hai âm quan tụ lại với nhau lại càng ít, nhưng nếu nói là hưởng tuần trăng mật thì cực kỳ hợp tình hợp lý. Vả lại, hồi còn đang thi hình như hắn từng nghe nói về drama mấy người tình của Ngô Bất Lạc trên diễn đàn cuộc thi. Vương Dã nhìn Sở Nhạc, toàn thân run rẩy. Thật không hổ là Ngô ca. Người như vậy một thôi cũng đã quá sức, nếu nhiều thêm vài người vậy chẳng phải đòi mạng? Có lẽ đây là nguyên nhân người ta thi được âm quan còn mình lại trượt? Vương Dã càng nghĩ càng thấy bản thân là bóng đèn tỏa sáng lấp lánh. "Có lỗi quá có lỗi quá." Vương Dã vô cùng ngại ngùng nhìn bọn họ, "Tôi hơi lắm lời, vì mấy năm nay người trong nhà suốt ngày bảo tôi phải ổn trọng hơn, tôi kìm nén đến hoảng nên nhất thời không khống chế được. Đằng trước là nhà tôi, Ngô ca, các anh nhất định phải nếm thử mấy món ăn đặc sắc của Vương gia chúng tôi!" Nói xong, Vương Dã gọi điện thoại kêu mấy anh em tốt đến giúp một tay. Có thể làm thân với hai âm quan, chuyện tốt như thế không phải anh chị em có quan hệ tốt thì hắn sẽ không đi nói. Lúc trên đường, Vương Dã đã nói qua loa chuyện này trong nhóm wechat gia đình, lập tức toàn bộ thân thích đều gấp gáp chạy về. Nhất là Vương Tử Minh, vừa nghe nói Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc tới, động tác phải gọi là nhanh. Người thứ nhất xông lên chính là hắn. "Ngô tiền bối, Sở tiền bối, đã lâu không gặp." Vương Tử Minh đã trưởng thành rất nhiều, dù sao cũng là thí sinh vào được vòng chung kết, tuy không cẩn thận thất bại nhưng cũng là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của gia tộc. Ngô Bất Lạc khẽ vuốt cằm, "Chúng tôi trùng hợp gặp được Vương Dã, hi vọng không quấy rầy mọi người." "Không đâu không đâu." Vương Tử Minh vội vàng xua tay, "Nếu các trưởng bối trong nhà biết hai vị tới chơi không biết sẽ vui vẻ bao nhiêu đâu! Đúng rồi, lão tổ tông nhà chúng tôi cũng đang ở đây, đến lúc đó hai vị tiền bối có thể làm quen với lão tổ tông nhà tôi một chút, nói không chừng sau này có cơ hội cùng làm nhiệm vụ." Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc chính là vì Vương Lăng mà đến, đương nhiên sẽ không từ chối lời mời. Vương gia có lực ảnh hưởng nhất định ở cả dương gian và âm phủ, dĩ nhiên cực kỳ phú quý. Là một thế gia đạo thuật, thiết kế và bố trí nơi này đều vượt xa người thường. Mặc dù Ngô Bất Lạc nhìn quen âm khí sung túc ở Địa Phủ nhưng vẫn rất ngạc nhiên khi thấy một nơi tiếp cận vô hạn với bố trí của Địa Phủ. Nơi này không hề kém bộ quốc an bao nhiêu. Nếu người của Vương gia thường xuyên tu luyện ở nơi thế này thì chẳng trách Vương gia đời đời đều có người thi đỗ âm quan. Ngô Bất Lạc không thừa nhận trong lòng mình thật ra có chút đố kỵ nho nhỏ. Trước kia khi Ngô gia vẫn còn tồn tại căn bản không thể so với Vương gia. "Ngô tiền bối, Sở tiền bối, mời hai vị vào nghỉ ngơi trước một lát, lão tổ tông lập tức tới ngay." Vương Tử Minh nhiệt tình nói. Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc liếc nhau, cười tủm tỉm tiến vào. Vương Lăng vốn định nghỉ ngơi thật tốt trong gia tộc ở nhân gian, không ngờ chân trước vừa tới chưa đến mấy ngày đã có âm quan gầm rú đuổi theo. Mặc dù Vương Dã nhiều lần giải thích hắn chỉ may mắn gặp được Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc, với lại tình cảm cùng thi vẫn còn nên mới mời người về Vương gia. Nhưng Vương Lăng vẫn cảm thấy vô lý không thôi. Hắc Bạch Vô Thường mới xảy ra chuyện, hai người đó đã tìm được nơi này. Vương Lăng không tin lại trùng hợp như thế. Nghĩ kỹ thì, nếu đổi lại là mình, chỉ sợ Vương gia cũng sẽ là lựa chọn nghi ngờ hàng đầu. Thôi. Dù sao mình cũng không làm chuyện tội ác tày trời gì, hai âm quan nhỏ này không thể làm gì mình. Vương Lăng xây dựng xong phòng tuyến tâm lý, chậm rãi đi tới phòng khách. Đối với hai cái tên Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc, mấy ngày gần đây Vương Lăng đã nghe thấy rất nhiều. Suy cho cùng âm quan tiến bộ thần tốc mà còn gây ra động tĩnh to lớn như thế không nói độc nhất vô nhị cũng là càng ngày càng ít. Tại thời điểm âm quan bình thường còn nghèo rớt, bọn họ đã cầm đi hai ba trăm triệu từ siêu thị Địa Phủ. Tiền của phi nghĩa như thế sao có thể không gây ra dư luận? Thậm chí có âm quan suy nghĩ viển vông rằng mấy người họ có phải trọng sinh về không? Nếu không sao trên thế giới chỉ có hai con mỹ nhân nhện đều bị bọn họ đụng trúng? Thời điểm Vương Lăng bước vào cửa, ánh mắt Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc lập tức nhìn sang. Dáng dấp ông ta mang nét đặc trưng của nhà họ Vương. Vương Dã và Vương Tử Minh đều có chút giống với Vương Lăng. "Vương tiên sinh." Ngô Bất Lạc khẽ vuốt cằm ra hiệu, "Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, bây giờ mới được gặp mặt, mong Vương tiên sinh không ghét bỏ chúng tôi không mời mà tới." Bọn họ là âm quan không có phẩm cấp, vì vậy nên gọi là tiên sinh hoặc tiền bối, nhưng tu vi Vương Lăng không cao hơn Sở Nhạc và Ngô Bất Lạc nhiều lắm, hai tiếng "tiền bối" này Ngô Bất Lạc không gọi ra được. "Sao vậy được? Hai vị đều là nhân vật kiệt suất, là tôi dính hào quang của hai vị mới phải." Vương Lăng dễ nói chuyện bất ngờ, không hề có dáng vẻ kiêu ngạo của lão tiền bối, ở chung với Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc vô cùng tự nhiên. "Mà sao hai vị lại chọn nơi này để nghỉ phép?" Qua ba lần rượu, Vương Lăng giả bộ thờ ơ hỏi, "Nơi này không có phong cảnh gì ra hồn, cũng không có cảnh quan nhân văn đặc biệt, hai vị tới đây nghỉ dưỡng e rằng sẽ rất thất vọng." "Phong cảnh ở đâu cũng có, nhưng trò hay thì không phải lúc nào cũng có thể xem." Ngô Bất Lạc hàm ý sâu xa nhìn Vương Lăng, "Vương tiên sinh thấy có đúng không?" "Là kịch hay gì, sao tôi lại không biết?" Vương Lăng giả ngây giả dại nói, "Nếu hay có thể cho tôi cùng xem không?" "Đương nhiên là màn kịch hay lấy một hóa bảy, trộm cắp ám hại." Ngô Bất Lạc cười nhạt, "Tiết mục này rất hiếm thấy, tôi và Sở Nhạc đã xem mở đầu nên dĩ nhiên muốn xem kết cục, vì vậy đã tới đây." Bàn tay bưng chén rượu của Vương Lăng run run, rượu đổ đầy đất. "Hai vị có ý gì?" Vương Lăng cố gắng giữ bình tĩnh, "Tôi và hai vị vốn không quen biết, có muốn oan uổng người cũng nên tìm người từng gặp gỡ mình. Trước ngày hôm nay tôi chưa bao giờ gặp hai vị." "Chắc ông không biết, con rối mà ông thao túng đều đã bị chúng tôi nhìn thấu. Những con rối đó thật sự không dễ chế tạo, tin rằng Vương gia cũng có người có thể nhận ra." Ngô Bất Lạc chậm rãi nhìn chằm chằm Vương Lăng, không cho ông ta có cơ hội rời mắt, "Một mình ông làm thì chả sao, nhưng Vương gia là vốn liếng của ông. Lẽ nào ông muốn để Vương gia biến thành một Ngô gia khác sao?" Vương Lăng rốt cuộc bị chọc giận. Đối với loại người xuất thân thế gia mà nói, gia tộc quan trọng hơn tất thảy. Ông ta đương nhiên biết Ngô Bất Lạc nói vậy có ý gì. Vì sao Ngô gia suy bại, cho dù Địa Phủ không có tuyên bố chính thức nhưng trong lòng mọi người ít nhiều đều có suy đoán. Vương gia tuyệt đối không thể rơi xuống tình cảnh giống Ngô gia! "Vương Lăng, chúng tôi cũng không định nghi ngờ ông." Ngô Bất Lạc lập tức đổi sắc mặt, "Chỉ là ông quá cẩn thận, cẩn thận quá sẽ biến thành dối trá." Ban đầu Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc chỉ muốn lừa gạt Vương Lăng mà thôi, không ngờ Vương Lăng tự mình chột dạ, không chịu nổi bọn họ "diễn trò" lường gạt. Có lẽ ông ta cũng tự biết việc lần này không thể dễ dàng qua đi. Dù sao người nằm trong bệnh viện hiện giờ là Hắc Bạch Vô Thường chứ không phải ai khác. Nếu Địa Phủ truy cứu, Vương Lăng vô cùng có khả năng trở thành quân cờ bị vứt bỏ. Ông ta làm sai phải bị trừng phạt là chuyện rất bình thường, nhưng không thể liên lụy đến Vương gia. Từ trên xuống dưới Vương gia có mấy trăm nhân khẩu, tuyệt đối không thể cõng trên lưng tội danh phản nghịch. "Tôi có thể tự thú." Bờ môi Vương Lăng giật giật, khẽ nói, "Chuyện này từ đầu tới đuôi không liên quan gì tới Vương gia." "Thật sự là ông?" Ngô Bất Lạc tức giận bật cười, "Ông điên rồi hay bị ngu? Đánh lén Hắc Bạch Vô Thường mà cũng dám làm?" "Đó không phải tôi làm!" Vương Lăng kích động phản bác, "Tôi chỉ giúp chuyện điều khiển con rối đi mò tình báo chỗ các cậu thôi. Bảy người các cậu nhiều lúc đều hành động cùng nhau, lại là cấp dưới trực thuộc Hắc Bạch Vô Thường, rất nhiều người muốn biết tung tích của các cậu, tôi chỉ nhận ủy thác của người hết lòng làm việc cho người thôi." "Ai nhờ ông?" Ngô Bất Lạc tiếp tục hỏi. Vương Lăng không nói tiếp, "Cậu...Cậu đừng hỏi nữa, tôi không thể nói." "Nếu ông không nói, lần sau người tới đây sẽ không còn là tôi và Sở Nhạc nữa đâu." Ngô Bất Lạc nửa dụ dỗ nửa uy hiếp, "Vương Dã và Vương Tử Minh đều là hạt giống tốt, bọn họ vô cùng có khả năng thành công trong cuộc thi âm quan tiếp theo. Nếu lúc này ông xảy ra chuyện gì có thể sẽ chậm trễ tiền đồ tốt đẹp của bọn họ đấy!" "Tôi...Tôi cũng không biết." Vương Lăng ủ rũ, "Năm đó vì để tăng thêm uy lực của thuật khôi lỗi nên tôi đã làm một việc đủ khiến tôi mất đi tư cách âm quan. Tôi vẫn luôn lo lắng sợ hãi, sợ sẽ bị bắt đi hỏi tội nhưng mãi mà không xảy ra chuyện gì. Tôi vốn nghĩ là mình đã an toàn, ai mà ngờ lúc này tôi nhận được một bức thư, trên đó viết chuyện mà tôi dốc hết toàn lực muốn giấu diếm." Từ đó về sau, tên ma quỷ đó ra đủ loại mệnh lệnh cho ông ta qua thư. Sau mỗi lần nhiệm vụ, thực lực của Vương Lăng đều có chỗ tăng lên, vì vậy Vương Lăng cảm thấy tiếp tục duy trì quan hệ với người kỳ quái này cũng không hề gì. Lần thứ nhất phản bội vẫn còn có tâm lý áy náy, nhưng áy náy nhiều lần sẽ dần trở nên chết lặng. Bởi vì những chuyện tên ma quỷ đó bảo hắn làm đều rất nhỏ bé, có thể gây chút trở ngại cho người của Địa Phủ nhưng không đến mức tạo thành thương vong, thế nên Vương Lăng chưa từng bị phát hiện. Nhưng giờ không được nữa. Lần này người bị thương là Hắc Bạch Vô Thường. Chính vì nhận thấy bất thường nên Vương Lăng mới vội vội vàng vàng nghỉ phép về nhà, muốn tránh ở nhân gian một thời gian, ai ngờ được bị Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc đuổi theo bắt ngay lập tức? Nếu Vương Lăng biết thực ra Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc căn bản không nghi ngờ ông ta, chỉ sau khi nhìn thấy biểu hiện của ông ta mới lâm thời quyết định lừa gạt khẩu cung, nói không chừng sẽ tức đến ói máu. "Một mình ông không làm được chuyện như vậy, hẳn là còn người khác." "Tất nhiên rồi." Vương Lăng gật gật đầu, "Mặc dù không quen nhưng tôi nhớ trong Địa Phủ ít cũng có tầm hai ba người tình trạng giống như tôi. Nhưng chúng tôi đều rất ăn ý không truy vấn thân phận đối phương. Suy cho cùng chúng tôi đều có nhược điểm nằm trong tay người kia. Chỉ là chuyện Hắc Bạch Vô Thường lần này chúng tôi thực sự không can thiệp!" Vương Lăng không quên biện giải cho mình. Chỉ cần không cuốn vào vụ Hắc Bạch Vô Thường thì hậu quả cùng lắm là hắn bị tước mất tư cách âm quan, nhưng lại có thể bảo vệ Vương gia. "Chúng tôi không biết ông nói thật hay giả, chúng tôi sẽ báo cáo rõ ràng đầu đuôi tình huống của ông." Ngô Bất Lạc không dồn ép đến cùng, "Cho dù ông không biết tình cảnh của các âm quan giống như ông, nhưng hẳn vẫn có đối tượng nghi ngờ, nói cho tôi đi." Vương Lăng do dự một lúc, cuối cùng nói ra mấy cái tên. Ha ha. Ngô Bất Lạc biết mà. Loại người ý chí không đủ kiên định, mang tai lại mềm nhũn, có chút bản lĩnh nhưng lại không đến mức kinh tài tuyệt diễm như Vương Lăng là một trong những đối tượng tốt nhất để uy hiếp lợi dụng. Người như vậy sao có thể không nghĩ đến việc tìm hiểu thông tin về những người có cảnh ngộ giống mình? Lừa quỷ à, chỉ sợ ông ta đã sớm biết tình huống của vài người khác, nói không chừng còn âm thầm vụng trộm hợp mưu mấy lần. Nhưng người như Vương Lăng có thể bị mình lợi dụng thì cũng có thể bị người khác lợi dụng. Vì lẽ đó nhân tài đứng sau màn vẫn chưa từng để lộ thân phận. Không nhổ được cái đinh lớn thì nhổ mấy cái đinh nhỏ cũng không tồi. *cái đinh: nằm vùng, gian tế "Sở Nhạc, anh nói xem có phải tôi trở nên may mắn hơn không?" Ngô Bất Lạc cười hì hì, "Từ khi trở thành người bình thường tôi cảm thấy mình bắt đầu may hơn." Sở Nhạc dở khóc dở cười, "Tôi thấy không khác mấy." "Đó là vì anh không trải qua cuộc sống như tôi." Ngô Bất Lạc liếc hắn, "Có thể thuận lợi tìm được Vương Lăng thì có thể truy tới gốc rễ lôi những kẻ khác ra. Ài, Địa Phủ lớn quá, không thể tránh khỏi có nội gián." Âm quan Địa Phủ cũng quá nhiều, thời gian sống quá dài, nhưng rất ít người có thể thăng chức, không tránh khỏi sẽ có một vài kẻ nảy sinh tâm tư khác. Bây giờ Địa Phủ cuối cùng cũng không còn nhẫn nại muốn bắt đầu thanh toán Nghịch Âm Minh, đã đạt đến mức phun trào, có thể mượn cơ hội này thanh lý luôn một nhóm âm quan. Đi một nhóm âm quan, vẫn có một đống người muốn đến thi đó. Ở nơi khác, đám Mộc Sơ Nhất Tạ Bán Loan lại không may mắn như vậy. Nếu Ngô Bất Lạc ở đây có thể nhận ra người đối địch với hai người họ chính là một trong những nội gián Vương Lăng nói. Chỉ là người này thông minh hơn Vương Lăng chút, Tạ Bán Loan cũng không phải người thích từ từ nói chuyện, đã nghi ngờ liền ra tay ngay. Vừa động thủ thì tự nhiên không còn đường nói chuyện. Mộc Sơ Nhất rất muốn về nhà ôm hai baba khóc. Không muốn đi cùng tên này! Âm quan đối đầu với bọn họ có khả năng điều khiển côn trùng, đầy trời đủ loại côn trùng, một số là côn trùng thật, một số là côn trùng giả khoác vỏ bọc côn trùng, số lượng quá nhiều nên bọn Mộc Sơ Nhất chỉ có thể cố gắng tránh thoát từng lần công kích. Nhưng rất khiến người buồn nôn. Đám côn trùng sau khi bị giết chết sẽ nổ tung ra đống dịch sền sệt, màu gì cũng có, ghê tởm thấy mồ. Mộc Sơ Nhất chịu ảnh hưởng từ Mộc Lam nên rất ghét đám côn trùng này. Bởi vì côn trùng sẽ gặm nhấm hoa, không một hoa yêu nào thích chúng cả. Với lại Mộc Sơ Nhất thực sự là một đứa trẻ ngoan yêu sạch sẽ, nhưng bây giờ cả người đều bẩn thỉu, hắn kiềm chế lắm mới không lập tức quay đầu tìm sông nhỏ để tắm rửa. "Tạ Bán Loan, vừa rồi tôi và A La đều bảo đừng vội vã động thủ cơ mà, anh gấp cái gì?" Mộc Sơ Nhất nhịn rồi lại nhịn, vẫn không nhịn được nổi giận với Tạ Bán Loan. Mặc dù A La không gia nhập đội ngũ lên án Tạ Bán Loan nhưng cũng dùng ánh mắt yên lặng ủng hộ cách làm của Mộc Sơ Nhất. Lúc đầu sự tình vẫn chưa xác định, bọn họ từ từ mưu toan mới là đúng đắn. Kết quả Tạ Bán Loan như phát điên đột nhiên công kích, bấy giờ mới tạo thành tình huống tiến thoái lưỡng nan hiện tại. "Con chó hồi trước tên đó nuôi cắn tay của tôi!" Tạ Bán Loan vươn tay ra, dấu răng phía trên gần như đã nhạt đến mức nhìn không thấy. "Bị cắn miếng thôi mà?" Mộc Sơ Nhất giương mắt đờ đẫn, "Cho dù con chó này có bệnh thì chúng ta cũng sẽ không bệnh được." "Sao mà được?" Tạ Bán Loan cau mày nói, "Vất vả lắm cánh tay này của tôi mới mọc ra, bình thường tôi đều rất cố gắng bảo vệ nó, đây là lần đầu bị chó cắn, tôi tuyệt đối không thể bỏ qua cho chúng nó!" ...Bố trẻ ơi, tay mọc ra là để dùng. Một mực không dùng đến nó với không mọc ra thì có gì khác nhau đâu? Thứ lỗi cho cái đầu nhỏ của Mộc Sơ Nhất không thể nào hiểu được tâm tình phức tạp trong lòng Tạ Bán Loan, hắn thực sự cảm thấy khó có thể lý giải được mà thôi, thật đấy. "Vậy làm sao bây giờ?" A La cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người, "Hiện tại chúng ta bị vây ở trên núi này, muốn xuống có hơi khó. Trong tay đối phương có không ít đồ tốt, muốn nhốt chúng ta lại chỉ sợ không khó." "Tìm bọn Bất Lạc đến giúp đỡ." Tạ Bán Loan không hề do dự đáp, "Hiện tại tôi phải tập trung chữa thương, tranh thủ xóa vết thương này đi." Cái vết đỏ đó nông như thế, không làm gì cũng sẽ tự tiêu. Mộc Sơ Nhất cảm thấy khát khao phun tào của mình tăng vọt trước nay chưa từng có. Đầu tiên là Ngô Bất Lạc nói cho bọn họ biết hắn mới là Nghiệt Kính Đài chuyển thế, tiếp theo là Tạ Bán Loan bảo vệ tay mình như thần kinh. Mộc Sơ Nhất cảm thấy giờ mà A La nói ngày mai muốn hoàn tục cũng không phải chuyện gì ghê gớm. "Để tôi gửi tin đi." Mộc Sơ Nhất vẫy vẫy tay, cảm giác bản thân cần phải gánh vác đòn dông*, làm một đứa bé ngoan có trách nhiệm! *đòn dông: thanh gỗ bắc ngang trên đầu hàng cột chính giữa, tạo thành đỉnh cao nhất của nóc nhà - - -- -- -- -- -- -- Phí Qua ở trong Nghịch Âm Minh vô cùng tự tại, ngoại trừ sau lưng luôn có mấy cái đuôi nhỏ không cắt đi được. Nhắc tới cũng kỳ. Hắn đi vào Nghịch Âm Minh lâu vậy rồi mà Phi Lư chưa một lần tới gặp? Điều này thật kỳ lạ. Chẳng lẽ đối phương phát hiện mình là giả? Nếu phát hiện mình là giả không phải nên giết chết mình à? Sao còn nuôi mình? Nhưng nếu cho rằng mình là thật thì không nên bỏ mặc mình không quan tâm thế này. Phí Qua tất nhiên không biết. Trên thực tế, Phi Lư cũng sắp không nhịn được. "Vẫn chưa làm rõ Phí Qua đến cùng có phải thật hay không sao?" Phi Lư kiềm chế lửa giận, nói với bùa truyền tin, "Địa Phủ đả kích chúng ta càng lúc càng lớn, gần đây rất nhiều nhân viên bình thường cũng không dám ra cửa." Một khi ra khỏi tổng bộ Nghịch Âm Minh sẽ bị âm quan ẩn núp đã lâu bắt lại, ngay cả một câu cũng không kịp nói. Đồng thời, người bình thường lân cận tổng bộ Nghịch Âm Minh cũng bị chính phủ lấy đủ kiểu danh nghĩa để di dời. Thủ đoạn mềm dẻo giết người, mài từng chút từng chút một, hiện tại đã bắt đầu thương gân động cốt. Phi Lư đã sớm muốn phản kích nhưng đều bị ngăn cản, chính vì để không bại lộ thân phận của đối phương ở Địa Phủ. "Đợi thêm chút nữa." Người bên kia trầm mặc một lúc rồi đáp, "Tôi còn thiếu một chút thời gian, nhưng tôi đã có đối tượng hoài nghi. Phí Qua nói không chừng chỉ là ngụy trang." "Nói không chừng, tức là không xác định." Phi Lư cười lạnh nói, "Tôi cho thêm thời gian mười ngày, sau mười ngày trước hết tôi sẽ rút gân lột da Phí Qua. Thời gian còn kéo dài nữa, cho dù tôi chịu được thì Nghịch Âm Minh cũng không thể kéo dài được." "Tôi sẽ cho anh một đáp án." Tác giả có lời muốn nói: Tạ Bán Loan mua một đống thư tịch liên quan đến bảo dưỡng tay về, khoảnh khắc cầm được tiền lương liền mua bảo hiểm công đức kếch xù cho tay mình! Vất vả lắm mới mọc được tay, Tạ Bán Loan tỏ vẻ muốn yêu nó còn hơn bản thân! Ngay cả lúc xx cũng không nỡ dùng tay mới mọc ra..