Không tin tà
Chương 135 : Nghiệt Kính Đài 9
Ngô Bất Lạc vẫn luôn không thích trẻ con, bởi vì trẻ con ở một mức độ nào đó thật ra còn đáng sợ hơn xa người lớn.
Không phải đứa trẻ nào cũng là thiên sứ, trái lại, chính vì chưa có cái nhìn rõ ràng về thiện ác đúng sai, không hiểu được ranh giới đạo đức pháp luật, không biết dùng tri thức học được để kiềm chế bản thân, cho nên chuyện xấu bọn nó làm mới cực kỳ đáng sợ.
Ngô Bất Lạc được chứng kiến rất nhiều trẻ nhỏ vì thể chất của mình.
Nhưng không có đứa nào cho hắn áp lực to lớn như đứa trước mắt.
Đúng, áp lực.
Hắn nhớ Lữ Hồng Anh từng nói, Phi Lư hiện nay có ba tâm phúc.
Một cụ thể là ai bọn họ chưa điều tra ra, một là Ngô Bất Hoa, người còn lại là mang dáng vẻ đứa trẻ năm sáu tuổi.
Nói cách khác, là kẻ ngay lúc này đây!
Ngô Bất Lạc hơi kinh hãi.
Vì giống nhau đều là tâm phúc, nhưng sức chiến đấu của đứa bé mập mạp trước mặt hơn Ngô Bất Hoa rất nhiều.
Ít nhất Ngô Bất Hoa chưa từng cho Ngô Bất Lạc áp lực tâm lý khổng lồ như vậy.
Loại áp lực này có chút lạ lẫm, lại có chút quen thuộc.
"Cách xa nó ra." Sở Nhạc trông thấy đứa bé thì vươn tay ra chặn Ngô Bất Lạc ở sau.
Đứa bé mập nhìn Sở Nhạc, rồi nhìn Ngô Bất Lạc, dường như không sốt ruột tiến lên.
"Tôi không có hứng thú gì với các cậu." Đứa bé cất tiếng lại là giọng của một người đàn ông trưởng thành, "Tôi chỉ đến ăn yêu hồn và tìm người này."
Đối tượng được chỉ là Phí Qua.
Rất rõ ràng, Phi Lư sợ yêu hồn không chết trong tay âm quan Địa Phủ nên phái tâm phúc của mình tới.
Phí Qua trái lại không vội.
Dù sao hắn cũng chuẩn bị xong để bị cướp đến cướp đi, hiện tại chẳng qua thêm một người mà thôi.
"Một người không thành lại tới người thứ hai, Nghịch Âm Minh làm việc không khỏi bá đạo quá nhỉ." Tạ Bán Loan ở một bên châm chọc, "Hay là, Nghịch Âm Minh đã thiếu người đến mức liên tiếp cử đại nhân vật tới không ngừng quấy rối những âm quan nhỏ như chúng tôi?"
Ngoại hình đứa bé mập trước mắt đúng thực rất đặc biệt, chớp mắt trong lòng mọi người nghĩ tới nhắc nhở của Lữ Hồng Anh lúc trước.
Trước đó là Ngô Bất Hoa, hiện tại là đứa bé mập này, thêm lần nữa là đầy đủ!
"Ừm." Đứa bé mập nghe ngữ điệu mỉa mai của Tạ Bán Loan vậy mà trực tiếp gật đầu, cực kỳ không biết xấu hổ.
"Tôi có thể đi cùng cậu." Phí Qua thở dài trong lòng, không thể nhìn đám hậu bối có tiềm lực vì mình cùng chết với người trước mắt.
Hắn vốn vì lẻn vào Nghịch Âm Minh mà đến, chuyện này không tệ chút nào.
Nhưng đám Ngô Bất Lạc gần như là nhóm người mới có tiền đồ nhất Địa Phủ, mỗi người chết đi là một sự lãng phí tài nguyên vô cùng lớn.
Hắn nói thế nào cũng là tiền bối, nếu còn núp sau lưng hậu bối thì nào còn mặt mũi đi gặp đám đồng nghiệp của mình?
"Có điều, cậu không được ra tay với bọn họ." Phí Qua chủ động đứng ra.
Đứa bé mập nhìn chằm chằm Phí Qua một chút, sau đó đồng ý.
"Chờ đã, tiền bối." Ngô Bất Lạc còn muốn nói gì đó, nhưng Phí Qua không cho hắn cơ hội này.
"Nhanh thôi người của Địa Phủ sẽ tới, tôi không muốn lề mề ở đây với cậu.
Cậu mang tôi đi mau đi." Phí Qua nói với đứa bé mập.
Đứa bé mập nở nụ cười với Phí Qua, bàn tay trắng mịn bụ bẫm túm lấy vạt áo Phí Qua, sau đó biến mất, như thể người chưa từng đến nơi này.
"Đây..."
"Người này cho tôi cảm giác sâu không lường được." A La lau mồ hôi trên đầu, "Không phải người không phải yêu cũng chẳng phải ma chẳng phải quỷ, tôi không nhìn ra chân thân của anh ta."
"Tôi cũng không nhìn ra được."
"Tôi cũng vậy."
...!
Cảm giác mất mát sâu sắc dâng lên trong lòng mọi người.
Bởi vì gặp phải đối thủ mạnh mẽ như vậy, bọn họ chẳng cần khoa tay múa chân đã thua rồi.
A La đỡ hơn chút, dù sao trước đây cũng từng đối mặt Phi Lư, sức mạnh của Phi Lư cũng không thể nào biết được, nên hắn vẫn vượt qua được.
Nhưng đối với đám Tạ Bán Loan Mộc Sơ Nhất mà nói có lẽ không dễ chấp nhận.
Khi âm quan khác của Địa Phủ đến, mọi người buộc phải lên tinh thần kể lại sự việc.
Bọn họ đến vô ích.
Phí Qua đã đi rồi.
Có điều Địa Phủ xuất động trận thế lớn như vậy tìm người, có lẽ Nghịch Âm Minh phải ước lượng lại tầm quan trọng của Phí Qua.
Không biết là Địa Phủ cố ý hay vô tình.
"Các cậu đưa tới ba tấm da mỹ nhân nhện lớn, mỗi tấm dài khoảng mười mét, rộng một mét, có điều da nhện này không còn tươi mới, hơn nữa còn chứa không ít oán khí và máu tanh.
Haiz, quan trọng nhất là, các cậu một lần lấy ra nhiều hàng thế này, e rằng giá cả tổng thể sẽ hạ xuống." Người phụ trách siêu thị Địa Phủ vừa vui mừng vừa buồn bực, khuôn mặt vặn vẹo thành mướp đắng.
Da mỹ nhân nhện có rất nhiều công hiệu, nhưng vật hiếm thì quý.
Hiện tại một hơi ra nhiều vậy, bọn họ có nuốt trôi thì cũng không được giá lắm.
"Thôi đi." Ngô Bất Lạc liếc mắt, "Cho dù hàng của bọn tôi nhiều, các anh cũng có thể bán mỗi năm một ít, giá cả sẽ không thấp đi đâu được.
Trước đó một tấm lớn chừng bàn tay bán năm mươi vạn công đức, chỗ này tổng cộng 30 mét vuông da, một mét vuông các anh thế nào cũng phải đưa một ngàn vạn.
Ba mươi mét vuông là ba trăm triệu công đức."
Vốn da mỹ nhân nhện nhìn ít nhất cũng có mấy trăm mét vuông, ai biết yêu hồn bị ăn sạch xong da đã cắt bị co lại rất nhiều.
Thực ra thi thể mỹ nhân nhện không lớn đến vậy, do yêu khí tồn trữ trong người nên trông đặc biệt to lớn.
Nhưng yêu hồn đấu pháp với bọn họ đã tiêu hao phần lớn yêu khí chèo chống thi thể, sau đó lại bị người ăn, thi thể to lớn dĩ nhiên biến lại bộ dạng ban đầu.
Bởi vậy, vốn mỗi người đều có thể làm tỷ phú ông, giờ chỉ còn lại triệu phú ông.
Chênh lệch không phải lớn bình thường.
Cũng may, triệu phú vẫn tốt hơn nghèo rớt mồng tơi.
Lúc trở về, đám âm quan đồng nghiệp nhìn thấy bọn họ lột da mỹ nhân nhện, tròng mắt đều đỏ lên vì ghen tỵ.
Cuối cùng miếng da bọn họ dùng bảo vệ cổ trước đó đã bị "người thấy có phần".
Haiz, đối mặt công đức, dù là âm quan tiền bối cũng không ngoại lệ.
"Ba trăm triệu nhiều quá, nhiều nhất hai trăm." Người phụ trách siêu thị trực tiếp chém xuống một phần ba giá, "Chúng tôi còn phải tìm người loại bỏ oán khí trên đó nữa!"
"Chuyện này có gì khó?" Ngô Bất Lạc cười khúc khích, "A La, anh qua đây."
A La yên lặng đi tới.
"Anh thấy rõ chưa, đây chính là đại thiện nhân mười kiếp chuyển sinh, Phật sống chi thân.
Hắn ra tay không oán khí nào không trừ được, dịch vụ này không cần trả tiền.
Cho nên, vẫn là ba trăm triệu." Ngô Bất Lạc vỗ vai A La, đắc ý nhìn người phụ trách.
"Hai trăm mười triệu." Người phụ trách chật vật tăng giá.
"Hai trăm tám mươi triệu, chúng tôi vừa đúng bảy người, mỗi người bốn ngàn vạn." Ngô Bất Lạc đáp, "Không thể thấp hơn, mấy người chúng tôi còn phải nộp thuế nữa.
Dù cầm bốn ngàn vạn, trừ thuế cũng chỉ còn khoảng ba ngàn vạn.
Nếu anh không đồng ý mua thì chúng tôi lấy về hết, kiểu nào chẳng có âm quan muốn, cùng lắm là phiền toái hơn chút thôi."
"Cậu cứ đùa, chỉ số ít âm quan có thể mua được da mỹ nhân nhện, nếu cậu tự bán thì lúc nào mới bán được?" Người phụ trách cười hóm hỉnh, cuối cùng định giá 280 triệu công đức.
Dẫu sao mỹ nhân nhện giờ chỉ có một con còn sống, chờ nó chết không biết phải tới khi nào.
Như vậy trong những năm con mỹ nhân nhện duy nhất này còn sống, đây chính là chỗ da mỹ nhân nhện cuối cùng.
Đám Ngô Bất Lạc vui vẻ chia công đức, vừa tới trong điện thoại đã tự động trừ thuế, thoáng cái chỉ còn lại ba ngàn vạn.
Hítzzz.
Thật ác độc.
Nếu nhân gian có cơ chế thu thuế kiểu này thì còn ai dám trốn lậu thuế nữa?
Nghĩ tới đây, Ngô Bất Lạc không khỏi nhớ tới đại sư luyện khí đã luyện chế ra cán cân bất bình.
Địa Phủ thu thuế nghiêm ngặt như thế, thế mà hắn ta vẫn dám không nộp, nghe nói bây giờ còn đang cố gắng trả nợ, thật sự cực kỳ đáng thương.
Sau khi nhận được công đức, người đầu tiên cười ra tiếng chính là Tạ Bán Loan.
"Tôi góp đủ rồi." Giọng Tạ Bán Loan lộ rõ vẻ mừng rỡ, hắn lập tức vọt tới trước mặt người phụ trách, đẩy di động về phía trước, "Tôi muốn mua Viên Khuyết đan!"
Hắn phấn khích đến mức giọng nói bắt đầu run lên.
Mọi người rất có thể lý giải.
Sau tất cả, Tạ Bán Loan vất vả thi âm quan làm nhiệm vụ là vì bù đắp cánh tay thiếu hụt của mình.
Mặc dù trong mắt mọi người, Tạ Bán Loan là một người hoàn chỉnh, nhưng bản thân hắn lại không cảm thấy như vậy.
Cứ nghĩ sẽ phải mất rất nhiều năm mới có thể tích góp đủ công đức, không ngờ mới vài năm ngắn ngủi đã có thể mua được.
Tạ Bán Loan lần đầu tiên nở nụ cười chân thành đến vậy, khiến đám Ngô Bất Lạc hết sức kinh ngạc.
Lộ Đông lặng lẽ mở điện thoại ra quay.
Thật sự quá khó khăn.
Tạ Bán Loan oán trời oán đất ngoan cố không phục ai lại có biểu hiện như thế?
"Tôi nhớ giá Viên Khuyết đan rất đắt, nhanh vậy đã tích lũy đủ rồi á?" Mộc Sơ Nhất xem công đức trên điện thoại của mình, nhịn không được tò mò hỏi, "Tôi nhớ đám anh linh của anh rất hao tiền."
"Quý khách có điều không biết." Người phụ trách rất thoải mái trả lời vấn đề này, "Viên Khuyết đan mới đây giảm giá đặc biệt, nếu không bán thì hạn sử dụng cũng sắp hết.
Bây giờ chỉ cần 29 triệu công đức là có thể mua được, công đức của vị khách hàng này hoàn toàn đủ."
Không những đủ, Tạ Bán Loan vẫn còn dư lại một trăm vạn nữa!
Mặc dù gần như toàn bộ gia sản đều cống ra ngoài, nhưng Tạ Bán Loan cam tâm tình nguyện.
"Xin chờ một lát." Người phụ trách bảo người mang Viên Khuyết đan tới đồng thời cố gắng chào hàng sản phẩm bên mình, "Tôi thấy các vị khách đây còn rất trẻ, không cần vội mua nhà, chỗ chúng tôi còn rất nhiều sản phẩm thích hợp với các vị."
"Sản phẩm gì?" Mộc Sơ Nhất hỏi, "Có loại đan dược nào cho người vừa mới thành quỷ ăn không? Cha tôi vừa mới chết, hiện tại vẫn chưa thể khôi phục thanh xuân."
Vốn Hạ Hạc có thể trực tiếp đầu thai nhờ công đức, nhưng Hạ Hạc chọn ở lại Địa Phủ.
Đã chọn ở lại Địa Phủ thì phải bắt đầu tu luyện từ đầu.
Nhưng vì Hạ Hạc hết thọ mà chết, nên hồn phách mang dáng vẻ đầu tóc bạc trắng trước khi chết.
Mặc dù Mộc Sơ Nhất không ngại, nhưng Mộc Lam rất để ý.
Đều là ba ba, hắn còn trẻ như vậy, Hạ Hạc lại bộ dáng già nua, đi ra ngoài còn tưởng là tổ tôn ba đời!
Tuy rằng bàn về tuổi, tuổi của Mộc Lam thừa sức làm ông nội Hạ Hạc.
"À, có có." Người phụ trách miệng lưỡi dẻo quẹo chào hàng, "Chúng tôi có một viên Bất Lão đan, có thể giữ được vẻ ngoài trẻ trung nhất cho quỷ quái, ngoài ra còn thêm công hiệu trắng đẹp gầy và loại bỏ tiêu cực, rất được nữ quỷ ưa chuộng, cung không đủ cầu."
"Bao nhiêu tiền?" Mộc Sơ Nhất hỏi.
"Chỉ cần một trăm vạn!"
"Cho tôi một viên." Mộc Sơ Nhất rất hào phóng, "Có thứ gì thích hợp cho yêu tinh, ừm, hoa yêu..."
Mộc Sơ Nhất bắt đầu mạnh tay mua sắm.
Ở bên ngoài làm nhiệm vụ đã lâu không về nhà, nhất định không thể tay không mà về.
Bây giờ có khi hắn còn giàu hơn ba ba Mộc Lam, chẳng trách mọi người đều nói âm quan chạy việc bên ngoài kiếm lợi nhiều nhất.
Còn ai sống dựa vào lương cứng nữa?
Như đám Ngô Bất Lạc, chỉ cần số may một lần, vất vả một năm có thể bằng người khác một trăm năm.
Có Tạ Bán Loan và Mộc Sơ Nhất mở đầu, mọi người cũng rục rịch mua sắm.
Nhất là sau khi Viên Khuyết đan được đưa tới.
Tạ Bán Loan không chút do dự nuốt xuống luôn.
Không hổ là đan được được bán đắt như vậy, đắt có hiệu quả của đắt.
Gần như hiệu quả ngay lập tức, sau khi Tạ Bán Loan nuốt nó, cánh tay thiếu hụt mọc ra trong nháy mắt.
Một phút à?
Hay là nửa phút?
Tạ Bán Loan còn chưa kịp phản ứng, cánh tay của hắn đã hoàn hảo không chút tổn hại.
Hắn sờ cánh tay mới mọc ra của mình, trắng hơn tay còn lại một chút, nhưng hắn không để ý chuyện đó.
Hắn chậm rãi chạm vào nó, đôi mắt không nhìn bất kỳ thứ gì khác.
Cuối cùng thì!
Cuối cùng thì!
Tạ Bán Loan bỗng nhiên ngẩng đầu lên, sau đó chạy tới ôm Ngô Bất Lạc một cái thật chặt.
"Cậu!" Sở Nhạc đang muốn nổi giận, Trương Dịch và Tào Phàm một trái một phải liều mạng giữ lấy Sở Nhạc.
"Rồi rồi ôm một cái thôi mà."
"Đúng vậy, Tạ Bán Loan xúc động quá thôi mà.
Anh xem Bất Lạc có ôm lại đâu!"
"Đúng đúng, người ta vất vả lắm mới mọc đủ tay."
Tạ Bán Loan gắt gao ôm lấy Ngô Bất Lạc, cứ nghĩ mình sẽ kích động nói không nên lời, dù sao đây cũng là lần đầu tiên thân mật như vậy với Ngô Bất Lạc.
Nhưng kỳ lạ là, tâm trạng của hắn không giống trong tưởng tượng, thậm chí tình cảm yêu thích đối với Ngô Bất Lạc còn nhạt đi nhiều.
Sao lại như thế?
Tạ Bán Loan nghĩ mãi không ra.
Tất nhiên Ngô Bất Lạc biết trạng thái hiện tại của Tạ Bán Loan là sao.
Tính cách Tạ Bán Loan quá khích, dễ đi hướng cực đoan, phần lớn là do bản thân hắn tự ti.
Bây giờ đã trở thành người hoàn thiện, những ý nghĩ âm u và ác niệm trong lòng tiêu tan đi rất nhiều, thậm chí vì tâm nguyện của mình được hoàn thành hắn còn sẵn sàng làm vài việc thiện.
Kể từ đó, sự say đắm đối với Ngô Bất Lạc tự nhiên như thủy triều rút đi.
Giống như chuyện ôm này vậy, Tạ Bán Loan trước kia sẽ không bao giờ làm.
Nhưng bây giờ, hắn chẳng những ôm Ngô Bất Lạc, sau khi buông Ngô Bất Lạc ra lại đi ôm A La, ôm Lộ Đông, ngay cả Sở Nhạc bản mặt nghiêm nghị cũng hung hăng ôm một cái.
Sắc mặt Sở Nhạc nghiêm lại, nhưng vẫn cho Tạ Bán Loan một cái ôm bền chắc.
Được rồi, chỉ lần này thôi.
Dẫu sao làm đại hiệp một tay nhiều năm như vậy, rốt cuộc bây giờ cũng giống người bình thường, Tạ Bán Loan mất bình tĩnh rồi hưng phấn chút là chuyện đương nhiên.
Dĩ nhiên quan trọng hơn là Sở Nhạc phát hiện ánh mắt Tạ Bán Loan nhìn Ngô Bất Lạc đã không còn chấp nhất như trước.
Đây là chuyện tốt.
Thấy tác dụng của Viên Khuyết đan tốt như vậy, trong lòng Ngô Bất Lạc không khỏi kích động.
Công đức hiện tại của hắn cộng lại khoảng ba ngàn năm trăm vạn, của Sở Nhạc là ba ngàn bảy trăm vạn, tổng cả hai là bảy ngàn hai trăm vạn, chỉ thiếu hơn hai ngàn vạn nữa là có thể mua đan dược che giấu thể chất.
Hơn hai ngàn vạn, chỉ cần đi mượn là có thể góp đủ ngay.
Hơi thở của Ngô Bất Lạc đột nhiên trở nên nặng hơn.
Hắn rất muốn góp đủ, thật sự rất muốn.
"Cái đó..." Ngô Bất Lạc gãi gãi ót, nhìn các đồng nghiệp nói, "Tôi cũng có đan dược muốn mua, mọi người có thể cho tôi vay chút công đức được không?"
"Cậu cần bao nhiêu?"
"Viên Khuyết đan của lão Tạ rất đắt mà hắn vẫn mua được.
Cậu chắc chắn giàu hơn hắn, công đức của Sở Nhạc làm sao cũng hơn ba ngàn vạn." Mộc Sơ Nhất nghe Ngô Bất Lạc mở miệng vay tiền rất kỳ quái, Ngô Bất Lạc có thể nói là người giàu nhất trong bọn họ.
Sở Nhạc đối với Ngô Bất Lạc thế nào tất cả mọi người đều thấy được, hai người họ cộng lại kiểu gì cũng có bảy ngàn vạn.
Bảy ngàn vạn công đức còn chưa mua nổi một viên đan dược, đan dược này đắt đỏ hiếm có cỡ nào chứ?
Ngô Bất Lạc trông không mắc bệnh gì, sao lại muốn mua thứ đắt tiền như vậy?
"Tôi thấy ở đây không tiện nói, đổi chỗ khác đi." A La nhìn xung quanh rồi nói.
Vì trong siêu thị có rất nhiều âm quan, vừa nghe thấy có người một hơi bán thứ gì đó được ba trăm triệu công đức, chẳng mấy chốc đã có người đến chào hàng.
"Cũng được." Ngô Bất Lạc nhìn A La, không biết có phải đối phương nhìn ra chút gì rồi không? Suy cho cùng A La không giống những người khác, Trương Dịch mặc dù cũng có thể thấy rõ gương mặt thật của Ngô Bất Lạc nhưng suy nghĩ khá thẳng, Mộc Sơ Nhất thì đơn thuần không suy nghĩ nhiều, chỉ có A La có lẽ đoán được chút gì đó.
Dẫu sao Ngô Bất Lạc chưa bao giờ cố gắng che giấu bất cứ điều gì.
Trước kia lúc bị Sở Nhạc lừa gạt hắn tưởng rằng thân phận bại lộ sẽ bị bắt đi luyện ra nguyên hình.
Sau này mới phát hiện đây chỉ là cái cớ để Sở Nhạc lừa hắn thi âm quan mà thôi.
Hơn nữa, tin tức mà Ngô Bất Lạc thăm dò được hiện tại là Nghiệt Kính Đài chuyển thế đầu thai đi nghỉ phép, cho dù hắn bại lộ cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Điều quan trọng hơn là qua mấy năm ở chung, hắn đã đủ tín nhiệm bọn họ.
Tín nhiệm, trước khi Ngô Bất Lạc thi đỗ âm quan là điều không thể tưởng tượng được.
Nhưng sau khi hắn thi đỗ âm quan đã mở ra một thế giới khác.
Nhìn thấy thế giới rộng lớn hơn, thấy được con người muôn hình vạn trạng, Ngô Bất Lạc đột nhiên cảm thấy mình chỉ là giọt nước trong biển cả, không có gì đặc biệt.
Đám Ngô Bất Lạc tiến vào bao sương đặc chế, giá cả rất đắt nhưng đảm bảo bí mật.
"Tôi có thể cho cậu mượn một ngàn vạn." A La nhìn Ngô Bất Lạc nói, "Cậu trả lúc nào cũng được."
"Tốt vậy á?" Tào Phàm sợ ngây người, "Cho tôi mượn một ngàn vạn nữa được không?"
Một ngàn vạn công đức cầm đi gửi lấy lãi cũng là một khoản tiền lớn đó.
"Không cho anh mượn, anh không cần đến." A La ngoảnh lại liếc Tào Phàm một cái, "Bất Lạc là cần dùng gấp."
"Cậu ta có gì cần dùng gấp?"
Trên mặt Ngô Bất Lạc lộ vẻ lúng túng, hắn không biết A La đến cùng đoán được bao nhiêu.
"Anh biết tôi muốn mua gì sao?" Ngô Bất Lạc thử thăm dò.
"Bổ Thiên đan giá chín ngàn chín trăm chín mươi vạn, đúng không?" A La trả lời.
"...Ngô Bất Lạc, cậu điên rồi à, đó là đan dược trị giá trăm triệu." Lộ Đông nhảy dựng lên, "Cậu không phải quỷ, cũng không cần hoàn dương.
Tào Phàm còn không muốn đi mua đan dược đó, cậu mua nó làm gì?"
"Tôi không cần công hiệu khởi tử hồi sinh của nó." Ngô Bất Lạc liếc nhìn Sở Nhạc, phát hiện Sở Nhạc không ngăn cản, có thể thấy trong lòng Sở Nhạc cũng cảm thấy bọn họ có thể tin.
Điều này thực sự không dễ dàng.
Ngay cả Sở Nhạc cũng không nói gì.
Tuy nhiên trong trường hợp này, không ngăn cản tương đương với ngầm chấp nhận.
"Tôi cần tầng công hiệu khác của nó, là có thể che đậy bất kỳ thể chất đặc biệt nào." Ngô Bất Lạc cảm thấy nói ra câu này không khó như tưởng tượng.
"Mọi người chắc cũng nhận ra thể chất của tôi không bình thường nhỉ? Một số người sẽ vô cùng thích tôi, nhưng một số lại làm ngơ tôi." Ngô Bất Lạc cười nói, "Mọi người không hỏi, tôi rất cảm kích."
"Thể chất đặc biệt như vậy khá tốt mà." Mộc Sơ Nhất nghĩ nghĩ, "Tôi cảm thấy rất thuận tiện."
"Bất Lạc lo không phải hiệu quả thể chất, mà là bản thân cậu ấy." A La nghĩ sâu xa hơn, "Tôi chưa từng nghe nói thể chất đặc biệt nào sẽ có tác dụng khác biệt tùy người, huống chi những người cậu hấp dẫn hầu như không có quy luật chung nào, ngoại trừ..."
"Ngoại trừ cái gì?" Trong lòng Tạ Bán Loan mơ hồ có suy đoán xấu, chỉ là hắn vẫn luôn không nghĩ đến mà thôi.
"Thiện ác." Ngô Bất Lạc giành nói trước, "Thể chất của tôi hấp dẫn toàn bộ đều là kẻ ác.
Người trong lòng càng có ác niệm thì càng thích tôi, khó mà tự kiếm chế."
"Trên thế giới này, có thể phân rõ thiện ác chỉ có hai thứ, ít nhất tôi biết chỉ có hai." A La chầm chậm lắc đầu, "Các cậu còn nghe chưa hiểu à?"
"Cái gì...Là sao?" Lộ Đông nuốt nước miếng một cái, luôn cảm thấy có bí mật kinh thiên động địa nào đó sắp được tiết lộ.
"Thứ có thể phân biệt thiện ác trên thế giới này chỉ có Nghiệt Kính Đài và cán cân thẩm phán.
Cán cân thẩm phán của phương tây đang ngon lành ở Minh giới, cho nên..."
Cho nên Ngô Bất Lạc nói láo thành tính, xảo quyệt tham lam, tâm đen đến mức có thể vắt ra nước đứng trước mặt bọn họ lúc này mới thật sự là khí linh Nghiệt Kính Đài chuyển thế!
Hết quyển 2
Quyển 3: Thiên Ngoại Thiên
Chưa beta.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
13 chương
97 chương
19 chương
50 chương
1 chương
17 chương