Không tin tà
Chương 127 : Nghiệt Kính Đài 1
Bất kể thế nào A La cũng không nghĩ tới sẽ có ngày mình thật sự tu bổ được thần cốt.
Bởi vì người bị mất đi thần cốt do Nghịch Âm Minh đâu chỉ có mình hắn, nhưng giờ người có thể khôi phục lại chỉ có mỗi hắn.
Mà cơ hội đó chính là đám bạn giúp hắn mang về.
"Tôi...Tôi..." A La vốn không phải người nói năng khéo léo, hiện tại thấy nhóm Ngô Bất Lạc thì càng không biết phải làm gì.
"Anh nhanh dung hợp xá lợi vào thân thể đi." Ngô Bất Lạc cười nói, "Tu bổ sớm cho tốt, có chuyện gì chờ anh tu bổ xong lại nói cho chúng tôi biết cũng không muộn."
Đã có xá lợi, lại mời Hắc Bạch Vô Thường ra tay, chuyện tu bổ thần cốt mười phần chắc chín.
"Đại ân không lời nào cảm tạ hết được." A La nhìn mọi người, trong mắt có thứ gì đó lóe lên, "Tôi..."
"Được rồi được rồi, mau vào đi thôi." Mộc Sơ Nhất đã đợi không nổi, "Chờ anh tốt lên chúng ta đánh một trận là được."
Đám bọn họ sắp bị giày vò thành bộ dáng nào rồi, không đánh A La một trận đã đời chắc chắn không thể nguôi giận.
"Không thành vấn đề." A La cười cười vẫy tay với mọi người, sau đó tiến vào bệnh viện.
Sau khi đám Ngô Bất Lạc rời khỏi chỗ Chuyển Luân Vương, trên đường không trì hoãn một giây phút nào.
Bọn Mộc Sơ Nhất phát hiện quan hệ giữa Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc dường như có biến hóa.
Trước kia hai người họ rõ ràng hết sức quen thuộc, nhưng bây giờ khi ánh mắt hai người chạm nhau, vậy mà Ngô Bất Lạc lại dời mắt trước?
Điều này không hợp tình hợp lý.
Theo lý thuyết, quan hệ giữa Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc là tốt nhất trong đám.
"Hừ!" Tạ Bán Loan thấy quan hệ giữa hai người đó, sắc mặt đen đến mức có thể vào đoàn phim diễn Bao Công.
Mặc dù hắn không biết hai người đó xảy ra chuyện gì, nhưng cũng biết quan hệ giữa Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc thay đổi tuyệt đối không phải chuyện gì tốt với hắn.
Trước kia Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc mặc dù thân thiết nhưng vì quá quen thuộc nên không khiến người khác cảm thấy giữa bọn họ có gì mập mờ, trông giống anh em tốt nhiều hơn.
Nhưng giờ Ngô Bất Lạc lại thua trận trước? Đừng coi thường chuyện giao lưu ánh mắt nho nhỏ này, một số thời khắc, thành bại ngay tại chi tiết.
Tạ Bán Loan uất ức không chịu được.
Hắn gì cũng chưa kịp làm, trong lúc gì cũng không biết đã thua một khoảng lớn, tâm trạng sao mà tốt được?
Còn Sở Nhạc lại âm thầm cảm ơn Chuyển Luân Vương một lần.
Trợ công rất tốt.
*Trợ công: trợ giúp công lược
Ngô Bất Lạc muốn nói mình không có tình cảm nhưng đó là không thể nào.
Dù sao là Sở Nhạc đã cùng hắn vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất của cuộc đời, bí mật của Ngô Bất Lạc cũng chỉ có Sở Nhạc biết.
Chỉ là Ngô Bất Lạc lo vấn đề thể chất của mình nên không dám tùy tiện tin tưởng Sở Nhạc thôi.
Giờ có Chuyển Luân Vương xuất chiêu, Ngô Bất Lạc dù vô tâm thế nào cũng khó mà xem nhẹ tình cảm của Sở Nhạc.
Hơn nữa, Sở Nhạc còn mượn thí luyện lần này mang Ngô Bất Lạc đi du sơn ngoạn thủy khắp nơi, hai người có cơ hội ở một mình với nhau, còn không cần phiền não vì chuyện thể chất, lo gì cánh cửa lòng Ngô Bất Lạc không mở ra.
Nếu ngày đó thật sự xác định quan hệ với Ngô Bất Lạc, Sở Nhạc nghĩ mình cần phải mời Chuyển Luân Vương uống chén rượu bà mối.
Đương nhiên, Tạ Bán Loan không tính là tình địch này cũng phải mời một chén.
Dù sao ở đây chờ A La cũng không có chuyện gì làm, Sở Nhạc liền bỏ mặc suy nghĩ bay xa.
Cái này không trách hắn được.
Mặc dù hắn đã sớm chuẩn bị kỹ càng cùng Ngô Bất Lạc từ từ dây dưa, nhưng bây giờ có khả năng chuyển biến tốt, hắn dĩ nhiên vui còn không kịp, cảm giác như bị đĩa bánh từ trên trời rơi xuống đập trúng.
Ngô Bất Lạc thì ngược lại, cùng lắm là hơi xấu hổ, cái khác đều lờ đi.
Bàn về da mặt dày, dù Sở Nhạc sống thêm một ngàn năm nữa cũng không sánh bằng Ngô Bất Lạc.
Ngô Bất Lạc sợ bị người ta nhìn á? Nói đùa gì vậy?
Vì tu bổ thần cốt, A La còn cần ở trong bệnh viện an dưỡng, đảm bảo xá lợi và khối thần cốt thiếu hụt của hắn hoàn toàn dung hợp với nhau.
Hắc Bạch Vô Thường giúp đỡ xong thì ra khỏi phòng bệnh, vẫy tay gọi đám Ngô Bất Lạc vào.
"Sao rồi?" Trương Dịch nhận ra có chút không đúng, "Chẳng lẽ xá lợi không phù hợp?"
"Đương nhiên không, giải phẫu rất thành công." Tề Ngọc mỉm cười nói, "Đó dù sao cũng là xá lợi của hắn kiếp trước, cho nên phản ứng đào thải khá nhỏ, cộng thêm thời gian A La mất đi thần cốt mới hơn một năm, do vậy rất nhanh có thể khôi phục."
"Vậy..."
"Chúng tôi muốn nói cho các cậu những chuyện phát sinh sau hơn một năm các cậu rời đi." Lữ Hồng Anh nghĩ nghĩ, gửi file văn kiện mình đã chuẩn bị sẵn trước đó vào di dộng cả đám, "Hơn một năm nay có không ít chuyện xảy ra.
Các cậu biết Phí Qua không?"
Phí Qua?
Ngô Bất Lạc mở di dộng ra, quả nhiên nhìn thấy phần thứ nhất văn kiện Lữ Hồng Anh gửi tới liên quan đến Phí Qua.
Ảnh chụp Phí Qua đập vào mắt Ngô Bất Lạc.
Gương...Gương mặt này...Thật hợp mắt.
Ngô Bất Lạc nhìn chằm chằm ảnh chụp, thấy chỗ nào cũng hợp ý mình, hai mắt lập tức dính vào.
Ánh mắt Sở Nhạc hơi đổi, nhưng rất nhanh trấn định lại, không bị bất kỳ ai phát hiện dị thường.
Khuôn mặt này mới gặp ở chỗ Chuyển Luân Vương xong.
Gần đây bị sao vậy, cứ liên tục xuất hiện.
"Lợi hại quá." Lộ Đông hoàn toàn bái phục, "Mọi người xem sơ yếu lý lịch của hắn đi, thành tích quá khủng."
So với Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc tập trung vào tấm hình, những người khác chú ý hồ sơ bên dưới ảnh chụp Phí Qua hơn.
Phí Qua trở thành âm quan mới tám mươi năm ngắn ngủi, nhưng đã một mình giải quyết rất nhiều vụ án.
"Hóa ra vụ nổ khí độc ở thành phố C là hắn giải quyết." Trương Dịch khen không dứt miệng, "Lúc trước lấy lý do nổ khí độc che giấu sự thật, nghe sư phụ tôi nói lúc trước đội thi công xây dựng không cẩn thận đào trúng hang ổ của một con cóc độc, yêu khí tràn lan khiến mấy vạn cư dân thành phố C trúng độc hết.
Về sau quốc gia phát triển vắc xin chữa cho bọn họ, thật ra là giải độc thành công."
"Không chỉ có vậy, vụ động đất đột phát này nữa, âm hồn vô số, một mình hắn gánh trách nhiệm siêu độ hơn phân nửa quỷ hồn, một con cũng không để lọt."
Công đức Phí Qua tích lũy trong tám mươi năm qua đủ để hắn thăng liền ba cấp, không giống đám Ngô Bất Lạc trước mắt còn đang liều chết cùng Nghịch Âm Minh, người ta làm toàn là đại sự cứu khổ cứu nạn.
"Phí Qua là âm quan ưu tú nhất điện Tần Quảng Vương chúng ta trăm năm qua, chỉ là hắn không chịu ngồi yên, quanh năm thực thi nhiệm vụ bên ngoài, rất ít khi trở về." Lữ Hồng Anh cũng rất tán thưởng, "Hắn vốn là âm quan được chúng tôi xem trọng nhất."
"Có phải hắn xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Đúng vậy." Sắc mặt Lữ Hồng Anh trầm xuống, "Hắn mất tích rồi, tại địa điểm mất tích có người đã phát hiện ra dấu vết của Nghịch Âm Minh.
Tôi và Tề Ngọc đến đó điều tra thì phát hiện dấu vết để lại giống như Phi Lư đã từng tới đó."
"Ý của ngài là, phó minh chủ Nghịch Âm Minh bắt hắn đi rồi? Nhưng tại sao?" Trương Dịch không tài nào hiểu nổi, "Ông ta vẫn còn thiếu hụt thần cốt ư?"
"Không." Tề Ngọc cuối cùng cũng lên tiếng, "Căn cứ manh mối chúng tôi lấy được, sau khi chiếm được thần cốt của A La, Phi Lư đã gần như khôi phục hoàn toàn.
Vì sự xuất hiện của ông ta, một năm nay Nghịch Âm Minh rất lớn lối kiêu ngạo.
Nhưng cũng vì ông ta rất có uy vọng nên những chuyện thương thiên hại lý khác của Nghịch Âm Minh đã biến mất."
Nghịch Âm Minh đoàn kết thật ra không đáng sợ, như vụn cát rời rạc mới phiền.
Thế giới lớn như thế, nếu bọn chúng ẩn núp khắp nơi, bọn họ căn bản không đủ người rảnh rỗi đi bắt.
Nếu bọn chúng được người trông coi thì có thể một ổ bắt hết.
"Nghịch Âm Minh đã không thiếu thần cốt, vậy bắt Phí Qua làm gì?"
"Là do mỹ nhân nhện tạo nghiệt." Lữ Hồng Anh day day trán, "Mỹ nhân nhện chỉ còn lại một con đó, cho nên Địa Phủ không quản thúc hắn quá, dù sao hắn cũng không làm chuyện gì đặc biệt khác người, tự do cơ bản vẫn có.
Nhưng hắn từ nhỏ đã trốn trong nhà tang lễ, vô cùng tò mò với thế giới bên ngoài, cho nên hễ có thời gian là hắn sẽ ra ngoài lắc lư, sau đó thì rơi vào tầm mắt Nghịch Âm Minh."
"Hai chuyện này thì có liên quan gì?" Đám Trương Dịch hồ đồ luôn, mỹ nhân nhện thấy thế nào cũng không liên quan đến chuyện Phí Qua mất tích.
"Đương nhiên là có liên quan.
Mặt mỹ nhân nhện chính là dựa theo Phí Qua biến thành." Lữ Hồng Anh buồn bực nói, "Lúc trước mỹ nhân nhện cướp mặt Ngô Bất Lạc thất bại, vẫn luôn trong trạng thái không ổn định.
Về sau hắn bị giam vào Địa Phủ, đúng lúc đụng phải Phí Qua trở về giao nhiệm vụ, cho nên liền biến mặt thành Phí Qua."
"...Nhưng chúng ta mới lần đầu tiên thấy mặt Phí Qua." Trương Dịch thận trọng dò hỏi, "Mọi người nói Phí Qua là thần bí nhất."
Bởi vì hắn rất ít xuất hiện trong Địa Phủ, quanh năm đều ở nhân gian.
Âm quan đến nhân gian nhiều khi đều dịch dung, cho nên không có ai thấy được diện mạo hắn ra sao.
Đây cũng là lần đầu tiên họ thấy ảnh chụp Phí Qua.
"Đó là Địa Phủ cố ý bảo vệ Phí Qua." Lữ Hồng Anh thẳng thắn nói, "Bản thân Phí Qua mặc dù rất ưu tú, nhưng không đến mức để Phi Lư tự mình ra tay.
Cái không bình thường nhất ở hắn, thật ra chính là gương mặt hắn."
"Có ý gì?" Ngô Bất Lạc bỗng nhiên thốt lên hỏi, "Mặt của hắn rất quan trọng sao?"
"Người của Nghịch Âm Minh đầu tiên là phát hiện sự tồn tại của mỹ nhân nhện, thấy rõ mặt mỹ nhân nhện, sau đó mới tìm hiểu ngọn nguồn ra được Phí Qua." Tề Ngọc thở dài một hơi, "Không biết các cậu có biết truyền thuyết về Nghiệt Kính Đài điện Tần Quảng Vương không."
Biết, biết quá đi chứ.
Ngô Bất Lạc tim đập thình thịch, lửa này quay tới quay lui sao lại đốt tới trên người hắn rồi?
Hắn có làm gì đâu.
"Nghiệt Kính Đài có thể phân biệt thiện ác, trong tất cả pháp khí mà tôi biết hiện nay, chỉ có nó và cán cân thẩm phán của Minh giới phương tây có công hiệu giống nhau." Sở Nhạc cho Ngô Bất Lạc một ánh mắt trấn an, ra hiệu hắn không cần quá lo lắng.
"Đúng vậy." Lữ Hồng Anh gật đầu nói, "Nghiệt Kính Đài có thể nói là chí bảo của điện Tần Quảng Vương chúng ta.
Nếu không phải hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, tới giờ chúng ta vẫn không thể thiếu nó.
Có điều những năm gần đây thoải mái hơn nhiều rồi, cho nên Nghiệt Kính Đài một trăm năm trước đã xin nghỉ phép, tiến nhập thế giới chuyển luân để rèn luyện tâm cảnh."
*chuyển luân: chuyển thế luân hồi
...Màn này là thế nào vậy?
Tâm tình Ngô Bất Lạc như ngồi cáp treo, chợt lên chợt xuống, hoàn toàn không biết mọi người đang nói gì?
Hắn rõ ràng vẫn đang êm đẹp đứng ở đây mà.
【 Địa Phủ nói Nghiệt Kính Đài nghỉ phép dù sao cũng tốt hơn nói nó mất tích, tin nó mất tích truyền đi sẽ gây ra đại loạn.
】Sở Nhạc lặng lẽ truyền âm cho Ngô Bất Lạc, 【 Cậu cũng không nên để lộ bất kỳ sơ hở nào, Hắc Bạch Vô Thường không thể nào biết được thân phận của cậu.
】
【 Tôi hiểu.
】Trong lòng Ngô Bất Lạc rõ ràng.
Thể chất và thân phận kiếp trước của hắn chính là bom không hẹn giờ, căn bản không biết khi nào sẽ nổ, hiện tại đột nhiên có chuyện kéo đến hắn cũng bình thường.
"Dáng vẻ Phí Qua giống y đúc Nghiệt Kính Đài." Lữ Hồng Anh chậm rãi nói ra bí mật này, "Khi tôi biết được cũng rất kinh ngạc, nhưng đây là sự thật."
"Ý ngài nói là, Phí Qua rất có thể chính là Nghiệt Kính Đài đang nghỉ phép?" Mộc Sơ Nhất kinh ngạc không thôi, "Khí linh có thần trí của riêng mình đã tốt lắm rồi, thế mà còn có thể đầu thai trưởng thành?"
"Nghiệt Kính Đài là chí bảo của phủ chúng ta, đương nhiên khác các pháp khí thông thường." Lữ Hồng Anh nở nụ cười, điều này đối với cô mà nói có thể gọi là hiếm có, "Nghiệt Kính Đài xưa nay chỉ nghe lệnh Tần Quảng Vương phủ quân, từ khi Địa Phủ mở ra đã tồn tại, chí bảo như thế tự nhiên không tầm thường."
Có thể thấy, Lữ Hồng Anh vô cùng tôn kính Nghiệt Kính Đài.
Ngô Bất Lạc hơi ưỡn ngực, có vẻ tự hào.
Mặc dù không nhớ chuyện kiếp trước, nhưng người ta dù sao cũng đang khen hắn mà, hơn nữa người khen ngợi hắn này còn là Lữ Hồng Anh hầu như không tán thưởng ai bao giờ.
Sở Nhạc liếc nhìn động tác nhỏ của Ngô Bất Lạc không nói gì.
"Tầm quan trọng của Nghiệt Kính Đài không chỉ có chúng ta biết, Nghịch Âm Minh cũng biết.
Sau khi thấy dáng vẻ Phí Qua, phủ quân đã cố ý phái hắn ra ngoài, lần nào hắn thi hành nhiệm vụ cũng dịch dung.
Nhưng...Nhưng mỹ nhân nhện có thể biến thành hình dáng nguyên bản nhất của một người, dịch dung không thể ngăn cản thiên phú đó.
Mỹ nhân nhện mang khuôn mặt ấy ra ngoài lắc lư nên đã bại lộ sự tồn tại của Phí Qua."
Nghe đến đó mọi người đã hiểu.
Dù sao bên Nghịch Âm Minh cũng biết dáng vẻ Nghiệt Kính Đài, cho nên mới xuất động phó minh chủ Nghịch Âm Minh tự mình đi bắt Phí Qua.
"Sự tình Nghịch Âm Minh vẫn luôn là tôi và Hồng Anh phụ trách, lần này đương nhiên cũng giao cho chúng ta." Tề Ngọc mặt ủ mày ê nói, "Nhiệm vụ lần này của chúng ta là cứu Phí Qua ra."
"Chuyện quan trọng như vậy mà giao cho chúng tôi?" Tào Phàm cảm thấy không đúng, "Nghiệt Kính Đài quan trọng cỡ nào, nếu như..."
"Không, Nghịch Âm Minh chưa chắc có thể xác định Phí Qua chính là Nghiệt Kính Đài." Lữ Hồng Anh lắc đầu, "Sự thực là, Địa Phủ chúng ta cũng không thể hoàn toàn xác định.
Bởi vì không ai có thể cam đoan sau khi khí linh Nghiệt Kính Đài đầu thai vẫn mang dáng vẻ ban đầu, nếu chúng ta tùy tiện điều động phán quan đi cướp người, sẽ chỉ nói cho Nghịch Âm Minh biết Phí Qua thật sự là khí linh Nghiệt Kính Đài, như thế mới là hại hắn."
"Vậy..."
"Các cậu không cần quá lo lắng." Tề Ngọc trấn an, "Thôi phán quan đã nói, dù Nghịch Âm Minh bắt được Phí Qua cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bản thể Nghiệt Kính Đài còn đang ở Địa Phủ, nếu bọn chúng giết Phí Qua thì chỉ khiến Phí Qua lần nữa đi vào luân hồi mà thôi, cho nên bọn chúng không những không thể giết mà còn phải cung phụng hắn.
Chúng ta nói là đi cứu Phí Qua, thật ra đa phần là mượn cơ hội dò xét vị trí tổng bộ Nghịch Âm Minh.
Nghịch Âm Minh không quá phòng bị đối với bại tướng dưới tay như chúng ta."
Dù sao trước đó A La mới bị đoạt mất thần cốt, nếu bọn họ tiếp tục đối kháng Nghịch Âm Minh mới càng dễ khiến Nghịch Âm Minh thả lỏng phòng bị.
Tất nhiên, người biết nội tình như Sở Nhạc và Ngô Bất Lạc lại có suy nghĩ khác.
Suy cho cùng Ngô Bất Lạc mới thật sự là khí linh Nghiệt Kính Đài, Phí Qua chỉ là bia đỡ đạn được Địa Phủ đẩy ra thôi.
Nói không chừng ngay cả việc mỹ nhân nhện "rêu rao" cũng là Địa Phủ cố ý mặc kệ, vì để Nghịch Âm Minh bắt Phí Qua đi.
Phí Qua có được công tích như vậy, nhất định thủ đoạn không ít.
Có hắn trong tổng bộ Nghịch Âm Minh cùng bọn họ nội ứng ngoại hợp, sợ gì không có cơ hội diệt Nghịch Âm Minh?
Nội tâm Ngô Bất Lạc có chút kích động, hắn thực sự không ưa người của Nghịch Âm Minh.
Những người khác mặc dù không đoán được Địa Phủ cụ thể định làm gì, nhưng cũng thầm cảm thấy Phí Qua mất tích e rằng không hề đơn giản.
Ngay cả khi Nghịch Âm Minh nghi ngờ giống vậy cũng không dám tùy tiện thả Phí Qua.
Bởi vì nắm giữ hắn trong tay mới có tác dụng, nếu không sẽ mất thế chủ động khi đối mặt với Địa Phủ.
"Thật ra Nghịch Âm Minh bây giờ không tính là gì." Có lẽ vừa rồi nói sự tình nặng nề quá nên lúc này Tề Ngọc nhịn không được muốn nói nhẹ nhàng hơn.
"Từ sau khi A La bị đoạt mất thần cốt, Thập Điện Diêm Vương rất tức giận.
Trong hơn một năm các cậu rời đi, chúng tôi đi diệt ít nhất năm sáu phân bộ Nghịch Âm Minh, cán bộ cấp cao cũng bị chúng tôi giết không ít.
Trước kia Địa Phủ không quản bọn chúng làm khỉ gió gì, là vì chúng ta đang trong thời kỳ cải cách rối ren, không đủ nhân thủ điều động, hơn nữa thế gian này cặn bã nhiều không đếm xuể, thà để Nghịch Âm Minh chăm sóc đám đó còn hơn.
Nhưng Nghịch Âm Minh bây giờ càng ngày càng quá trớn, chúng ta dĩ nhiên không thể khoan nhượng nữa."
"Nghịch Âm Minh hôm nay chỉ còn lại cái vỏ rỗng tuếch.
Lý Phi Tống và Tống Yên khi trước đã có địa vị không thấp ở tổng bộ.
Hiện tại ngay cả đám quản lý phân bộ cũng được Nghịch Âm Minh tập hợp lại, dùng bí pháp đề cao tu vi để lấp chỗ trống.
Nếu Phi Lư không xuất quan, e rằng Nghịch Âm Minh đã chia năm xẻ bảy." Tề Ngọc nhếch miệng khinh thường, hoàn toàn không để Nghịch Âm Minh vào mắt.
Điều này cũng bình thường thôi.
Cũng giống các tổ chức hắc bang ở dương gian, không thể tiêu diệt hoàn toàn được.
Bọn chúng sẽ luôn tro tàn lại cháy, tiêu diệt đám này lại có đám khác.
Nếu không quá trớn, chính phủ sẽ không đuổi tận giết tuyệt.
Còn nếu đi quá giới hạn, đến mức gây ra rối loạn, vậy thì không còn gì để nói nữa.
Nghịch Âm Minh có lịch sử phát triển lâu đời, cuối cùng cũng không lên được mặt bàn.
Địa Phủ đã tiêu diệt nó nhiều lần rồi, thêm lần nữa cũng chẳng sao.
"Chúng ta là quân tiên phong." Lữ Hồng Anh cho cả đám một viên thuốc an thần, "Đây thật ra là cơ hội hiếm có, nếu biểu hiện tốt có thể bằng mấy trăm năm thậm chí ngàn năm khổ tu của âm quan khác rồi.
Tổng bộ Nghịch Âm Minh có bao nhiêu thứ, tiêu diệt bọn chúng xong được bao nhiêu công đức, còn phải nói sao?"
Nói thăng chức gì đó cho đám Ngô Bất Lạc đều là giả hết, dù sao bọn họ mới trở thành âm quan một thời gian ngắn, thăng chức không đến phiên bọn họ, nhưng công đức sau khi tiêu diệt Nghịch Âm Minh là thật, bọn họ muốn xem nhẹ cũng không xem nhẹ nổi.
"Vậy...Vậy chúng ta chờ A La khỏe rồi liền đi tìm Nghịch Âm Minh tính sổ?"
"Không vội." Lữ Hồng Anh xua tay, "Phi Lư vừa mới xuất quan, ông ta còn cần một chút thời gian để nắm giữ tất cả thế lực trong Nghịch Âm Minh, ngay lúc này, chúng ta chỉ cần cho ông ta thêm chút phiền toái là được."
"Như thế nào?"
"Phi Lư hiện tại tín nhiệm nhất ba người.
Một người nghe nói là thân tín nhiều năm của ông ta, họ tên là gì chúng tôi chưa điều tra ra; một người khác là đứa trẻ năm sáu tuổi, về cơ bản tất cả những ai từng gặp nó đều đã chết, địa vị của nó tại Nghịch Âm Minh tăng lên rất nhanh, tôi đoán có lẽ là lão quái vật lâu năm nào đó đoạt xá; về phần người cuối cùng, tất cả các cậu đều biết, cũng đều từng gặp rồi."
"Ngài...Ngài nói là?"
"Ngô Bất Hoa." Lữ Hồng Anh lãnh đạm phun ra cái tên này, "Thực ra Ngô gia năm đó chính là nằm vùng mà Nghịch Âm Minh cài vào Địa Phủ, cho nên mới liên hợp âm quan khác phản loạn.
Nhưng vì Ngô gia năm đó quan hệ thân thiết với rất nhiều âm quan, tùy tiện nói chuyện này ra rất tổn hại mặt mũi Địa Phủ, cũng dễ khiến các âm quan khác bàng hoàng, nên chúng tôi mới không mấy nói tới."
Mọi người đã nghe nói qua về thảm án diệt môn Ngô gia lúc trước, nhưng không ngờ đằng sau dính dáng nhiều thứ như vậy?
Ngô Bất Lạc cố gắng giả bộ bình tĩnh, nhưng vẫn có chút không khống chế nổi.
Đúng lúc này, Sở Nhạc lặng lẽ tới gần, nắm lấy tay hắn.
Mặc dù lòng bàn tay Sở Nhạc rất lạnh, nhưng vẫn khiến Ngô Bất Lạc cảm thấy ấm áp lạ thường.
"Lúc trước Địa Phủ thấy hai chị em Ngô Bất Lạc tuổi còn nhỏ nên không để ý tới bọn họ, còn nghĩ chờ Ngô Bất Hoa lớn lên có thể tiếp tục làm âm quan đền bù tội nghiệt của cha mẹ mình.
Không ngờ Ngô Bất Hoa vẫn đi cùng một đường với cha mẹ." Lữ Hồng Anh không khỏi có chút thất vọng, dù sao số lượng nữ âm quan cũng không nhiều, thiên tài như Ngô Bất Hoa lại càng ít, lúc trước cô rất xem trọng Ngô Bất Hoa, ai dè vậy mà lại ở bên đối địch?
"Nếu tin tức không sai, Ngô Bất Hoa hẳn cũng tham dự hành động bắt Phí Qua.
Muốn tìm Phí Qua, đầu tiên phải xuống tay với cô ta.".
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
13 chương
97 chương
19 chương
50 chương
1 chương
17 chương