Xem ra Lý Lý Cát cũng không thưởng thức được văn hóa của tôi, hắn giận đến đỉnh đầu bốc khói. Tay hắn nâng cao, nhanh chóng hướng tát vào mặt tôi. Lần này, tôi cũng không tránh né, bởi vì có Lý Bồi Cổ ở đây thì Lý Lý Cát là không thể đánh được tôi. Quả nhiên, Lý Bồi Cổ ngăn trước mặt của tôi, cản bàn tay của em trai hắn lại. "Đối với bé gái, không nên dùng vũ lực." Lý Bồi Cổ thủ thỉ thù thì giáo dục Lý Lý Cát, hắn hình như chưa tức giận bao giờ. "Bất luận nó có làm chuyện gì?" Lý Lý Cát hỏi. "Bất luận bé ấy có làm chuyện gì." Lý Bồi Cổ xác định lại quan điểm của mình. "Cho dù là, " Lý Lý Cát thấp xuống mắt, đưa ánh mắt về phía tôi: " Nó đang nhìn cảnh tượng phía dưới của anh?" Lý Bồi Cổ cúi đầu, vừa đúng nhìn thấy tôi thừa dịp hắn không phòng bị, thân thể dán chặt mặt đất lần nữa, cái mông nhếch lên. Tôi đây hận không thể moi con ngươi ném vào trong cái khăn tắm kia. Lại một lần, tôi bị Lý Bồi Cổ cho nhấc cổ áo lên, ném vào gian phòng mình, rồi bị khóa cả đêm. Nhưng tôi cảm thấy đáng giá, bởi vì, cái nên nhìn, tôi đều nhìn thấy. Dưa chuột, đã hoàn thiện, hơn nữa, là loại hàng thượng hạng cao cấp. Một ngày đó, tôi kiên định hơn với ý tưởng muốn ăn khối thịt cao cấp này của Lý Bồi Cổ. Nói cách khác, tôi thèm thuồng khối này thịt. Đến nay, đã qua tám năm rồi, nước miếng này của tôi đoán chừng cũng đủ đầy bồn tắm rồi. Nhưng Lý Bồi Cổ đối với tôi hình như cũng không có cái ý tưởng nam nữ gì. Mặc dù thỉnh thoảng hắn cũng sẽ hôn tôi, nhưng chỉ giới hạn trong viêc hôn trán của tôi – hắn vẫn không nâng cao hơn được, đến một cái rắm hứng thú cũng không có. Vậy mà vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của tôi chuyện này có mới tiến triển. Tôi chưa bao giờ muốn nói sinh nhật của tôi cho người khác biết. Bởi vì tôi cảm thấy, đó là điềm xấu, người thân của tôi đều ly kỳ mà chết đi vào ngày đó. Thật ra thì, tôi đã muốn quên đi sinh nhật của mình, nhưng việc này hình như bó tay -- bởi vì ngày này, cũng là sinh nhật Lý Lý Cát. Mỗi một năm, hắn thổi cây nến thì tôi đều sẽ nhớ lại một sự thật không quá vui vẻ -- tôi là cô nhi. Vì thế, tôi có chút hận Lý Lý Cát. Cho nên nói, chúng tôi trời sinh là kẻ thù của nhau. Ngày này, Lý Lý Cát bước qua tuổi hai mươi mốt, mà tôi thì tròn mười tám tuổi. Như cũ, chúng tôi lại chỉ đứng giữa chiến trường. Bởi vì đó là tôi đưa quà tặng cho hắn. Trước kia mỗi lần sinh nhật hắn, tôi đều không có tặng quà, cho tới nay, hắn cũng không có gì khác thường. Cho đến năm ngoái ngày nào đó trong lúc vô tình nhìn thấy tôi đưa quà sinh nhật cho Lý Bồi Cổ -- khăn quàng cổ tự tay tôi đan. Lúc ấy, dường như hắn giống như là lần đầu có kinh, lửa giận rất lớn, mặt âm trầm, trực tiếp kéo tôi từ phòng khách tới bên bể bơi. Sau đó, hắn ở trong thời tiết tháng mười hai, không khách khí chút nào đạp tôi xuống. Vì thế, tôi lại bị cảm một tuần lễ. Cho nên năm nay, vì để tránh cho đánh nhau vô ý nghĩa, tôi quyết định bỏ tiền mua món quà tặng cho hắn. Khi tôi đặt hộp quà ở trước mặt Lý Lý Cát thì hình như trong mắt hắn có lóe lên ánh sáng thoáng qua. Nhưng ngay sau đó, hắn liền quay đầu, làm bộ như chẳng thèm ngó tới, không mặn không nhạt hỏi: "Đây là cái gì?" "Quà sinh nhật của anh." Tôi cảm thấy được Lý Lý Cát hỏi có chút dư thừa, nhưng vì hòa bình, tôi vẫn trả lời câu hỏi của hắn. Đôi mắt đen nhánh của Lý Lý Cát nghiêng mắt nhìn tôi một cái, nói: "Có phải năm ngoái cô tặng món quà sinh nhật quý giá cho anh Bồi Cổ không?" Tôi rất nghiêm túc gật đầu. Đương nhiên là có, năm ngoái cái chiếc khăn quàng cổ kia, bất luận sợi lên hay cây đan len, đều là lấy trong nhà, không tốn tôi một xu. Nhưng quà tặng hôm nay tôi đưa cho hắn là dùng tiêu vặt của tôi mua. Lý Lý Cát hài lòng, khóe miệng hình như muốn nhếch lên, nhưng lại hết sức nhịn xuống: "Cô đưa tôi cũng không lạ gì, chờ ngày nào tôi rãnh rỗi, lại mở ra thôi." Nói thì nói như thế, nhưng tôi phát hiện, sau một phút hắn ăn xong cơm tối, liền cầm quà tặng của tôi, vội vàng chạy trở về phòng. Chẳng lẽ hắn đã sớm nhìn ra tôi đưa cái gì, cho nên không kịp chờ đợi chạy đi dùng thử rồi hả? Tôi một bên nghĩ như vậy, một bên lại muốn phần thịt bò bít tết. Nhưng không đợi thịt bò bít tết bưng lên tới bàn, phòng của Lý Lý Cát trên lầu truyền đến tiếng vang tương tự núi lửa phun trào. Ngay sau đó, Lý Lý Cát mang theo lửa giận khắp người lao tới chỗ tôi. "Nhóc ăn xin thối, đây là cái gì? !" Lý Lý Cát cơ hồ là rống giận vứt quà tặng xuống mặt tôi. Tôi xoa xoa sống mũi bị đập đau, nhặt lên cái chai dài nhỏ đó vốn tặng Lý Lý Cát dùng thông hậu môn, cũng đọc lên bảng hướng dẫn sau cái hộp nói rõ: "Thuốc xổ, thành phần chính của sản phẩm này là glycerol, ngăn chặn vi khuẩn; sản phẩm này được sử dụng điều trị táo bón ở trẻ em và người cao tuổi yếu, Sản phẩm này có thể bôi trơn và kích thích thành ruột, làm mềm phân, làm cho nó dễ dàng để xả, để sử dụng bạn chỉ cần mở nắp, chai được phủ một lớp dầu, từ từ chèn qua cửa đường hậu môn ¯, và sau đó bóp thuốc vào trong trực tràng, một chai cho người lớn, nữa chai cho trẻ em." "Cô! Đưa! Tôi! Cái! Này! Là! Có! Ý! Gì!" Lý Lý Cát hình như muốn cắn nát hàm răng. "Bởi vì mỗi ngày tính khí anh cũng rất dễ nỗi nóng, tôi nghĩ, nguyên nhân rất có thể là táo bón. Có bệnh phải mua thuốc trị, là rất bình thường. Nếu như chính anh nhét vào không lọt, tôi có thể tới giúp anh nhét vào." Trong một khắc kia, tôi quên trước đó chúng tôi chuẩn bị cho hắn điều bất ngờ. Nhưng Lý Lý Cát của tôi đấy, cũng là Kiếm Liễu sắc bén-- hắn truy sát tôi một giờ, chung quanh ở trên người tôi đâm sáu vết thương. Tôi bắt đầu vì tính lương thiện của mình mà cảm thấy xấu hổ. Buổi tối, ở trong phòng, dì Bích bôi thuốc lên vết thương cho tôi. "Con không nên buông lỏng cảnh giác, cư nhiên không mang cục gạch theo bên cạnh." Tôi bắt đầu tổng kết nguyên nhân thất bại trận chiến này. Nhưng cảm giác hứng thú của dì Bích cũng không phải cái này. "Sinh nhật mười tám tuổi, chẳng lẽ cứ yên lặng trôi qua như vậy sao?" Dì hỏi. Tôi không kinh ngạc, dù sao, bằng bản lĩnh của dì Bích, trong bụng tôi có mấy con giun đũa dì đều có thể biết, huống chi là sinh nhật không còn gì lạ? "Có muốn cái gì không?" dì Bích hỏi. Đáp án của tôi vĩnh viễn là như vậy tiêu chuẩn mà thống nhất: "Thịt." Dì Bích: ". . . . . ." "Trừ thịt ra?" Dì hỏi tiếp. Tôi không lên tiếng: trừ thịt, chính là thân thể Lý Bồi Cổ. Tâm tư của tôi căn bản đã bị nhìn thấu trong mắt dì Bích: "Tối nay là ngày trưởng thành của con, muốn ăn thịt, thì đi phòng bếp, muốn ăn người nào, thì đi phòng của người đó." Trong đầu của tôi nhất thời hiện ra một hình ảnh: đôi tay hai chân Lý Bồi Cổ bị trói buộc ở trên giường, không cách nào nhúc nhích. Mà lỗ mũi tôi thì mở lớn, bộ mặt co rút vì kích động, giạng chân ngồi ở trên eo hắn, đẩy mạnh thuyền hắn vào huyệt động của tôi. Kế tiếp, đang chuẩn bị hưởng thụ, thuyền Lý Bồi Cổ vừa vào hoa động của tôi một cm, liền lập tức chạy vào, trượt ra ra khỏi huyệt động của tôi. Lửa dục y hệt nham thạch nóng chảy vẩy khắp toàn thân của tôi. Tôi bị cháy sạch chỉ còn lại bộ xương vụn nát, gió vừa thổi, bụi đều bay hết không còn gì. Cho nên, tôi hướng về phía dì Bích kiên định lắc đầu: "Miễn cưỡng không có hạnh phúc và tính phúc ."