Không Thịt Không Vui
Chương 61
Căn phòng trở nên quá yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của một mình tôi.
Cái loại đó an tĩnh này giống như là bạn nhảy vào hồ bơi, cái cảm giác nước ngập qua ngực, hít thở không thông, vô hình, lại có một ma lực làm cho mình muốn phát điên.
Tôi không chịu nỗi, đi thẳng tới trong sân, ngồi ở trên thềm đá, để cằm ở hai đầu gối, chờ đợi.
Mặt trời dần xuống núi, ánh nắng chiều rực rỡ, màn đêm buông xuống, trăng treo trên ngọn cây.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mà lòng của tôi cũng dần dần chìm xuống.
Vẫn chìm đến một đáy cốc không biết tên.
Mà cái đầu kia, cũng biến thành nặng nề, cho dù được hai đầu gối chống đỡ, cũng không ngăn được nó cuối thấp xuống.
Qua thật lâu, những bật thang vốn bị ánh nắng phơi cho nóng rực lên đã trỡ nên man mát ẩm ướt như được thấm nước, trong sân nhà những thứ khi buổi chiều đang rõ ràng lại trở nên mơ hồ tràn ra phản chiếu dưới ánh trăng nhiễm sự lạnh lẽo buồn tẻ, côn trùng kêu to trong bụi cỏ, nhưng là thanh âm cũng lười biếng, cô đơn.
Tôi đang nằm trong gió mang hơi lạnh, gối lên lạnh lẽo, tôi nhắm mắt lại, ngủ.
Chờ đợi là một việc mệt nhọc khác thường, mỗi một ti gió thổi cỏ lay, tôi đều sẽ cho rằng đó là điểm báo Cánh Lưu Phái đã trở về.
Đè nén sự mừng như điên chờ đợi hồi lâu, đổi lấy là cánh của vẫn đóng kín như cũ.
Tâm tình trên dưới nhấp nhô bất định, giống như là càng không ngừng chơi nhảy Bungee, sức lực đã bị tiêu hao.
Mơ thấy, đều là chút đoạn ngắn tạp nhạp.
Lý Lý Cát quay đầu, không có nhìn lại tôi một lần nào, hắn nói: "Mặc quần áo tử tế. . . . . . Lúc này rời đi thôi, vĩnh viễn không cần trở lại."
Lý Bồi Cổ lạnh như băng, hắn nói: "Mày cho là, tao sẽ quan tâm tính mạng của một kẻ phản bội sao?"
Ánh mắt của dì Bích, mệt mỏi mà an tĩnh, dì nói: "Dì già rồi, còn lại được mấy ngày, chỉ là chú yếu yên lặng ở bên cạnh nó nhìn nó sống qua ngày thôi."
Thậm chí còn mộng thấy cha cùng mẹ, bà ngoại cùng ông nội, mặt của bọn họ anh mắt rất mơ hồ, nhưng cả quá trình nhìn tôi đều là vẻ mặt lạnh nhạt.
Cuối cùng nhìn thấy, là Cảnh Lưu Phái, tay của hắn, chậm rãi từ lưng của tôi đi xuống, giọng nói dịu dàng, rất là dễ nghe, hắn nói: "Anh rất nhanh sẽ trở lại, rất nhanh."
Tôi quýnh lên, tay tùy ý động, lập tức cởi áo sơ mi của hắn.
Vải vóc quá trơn, tôi cầm không được, nhất thời lòng như lửa đốt, tiến lên đuổi theo, nào có thể đoán được dưới chân bị một khối đá lớn làm tôi bị trật chân té, thân thể mất đi thăng bằng, lại thẳng tắp đập xuống mặt đất.
Cả người vùng vẫy, tôi tỉnh lại.
Mà đôi tay ấm áp sạch sẽ, lau trán của ta.
Giương mắt, nhìn lại nụ cười của Cảnh Lưu Phái, như gió xuân, có ma lực thổi tan băng tuyết.
"Thật xin lỗi, anh về trễ."
Hắn thành tâm nói xin lỗi.
Tôi kinh ngạc mà nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên đứng dậy, muốn chạy vào phòng ngủ.
Cảnh Lưu Phái theo sát phía sau, đi theo vào, dụ dỗ nói: "Thật xin lỗi, về trễ là anh không đúng, nhưng hôm nay thật sự là có tình huống đặc biệt. Anh mua rất nhiều món em thích ăn, tôm, cá, cua, thịt bò bít tết, mỗi một loại đều nấu một món cho em ăn có được hay không?"
Tôi ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục lục đồ trong hộc tủ, tìm hồi lâu, mới nhớ tới khi mình đến nơi này trên người không có một món đồ nào.
Không có gì để lấy.
"Bất Hoan, em làm sao vậy?" Cảnh Lưu Phái cảm thấy có chuyện gì đó không đúng.
"Chúng ta nên tách ra thôi." Tôi nhìn về phía hắn nói: "Em sẽ đi."
Nói xong xoay người, trực tiếp đi tới phía cửa.
"Bất Hoan, có phải em đang giân anh đúng không?" Cảnh Lưu Phái ngăn tôi lại.
Tôi cúi thấp đầu, càng không ngừng lắc đầu.
Cảnh Lưu Phái ngăn ở trước người của tôi, nghe hồi lâu, khi mở miệng giọng nói lại dịu dàng hơn vài phần: "Bất Hoan, có phải cùng anh ở chung một chỗ làm cho em cảm thấy phiền?"
Tôi vẫn lắc đầu.
"Vậy thì vì cái gì?" Cảnh Lưu Phái nắm tay của tôi, có chút lo lắng: "Làm sao tay lại lạnh như vậy?"
"Bởi vì em sợ." Tôi ngẩng đầu, chống lại ánh mắt của hắn, từng chữ từng câu mà nói: "Em sợ Em sẽ càng lún càng sâu, em sợ em sẽ càng ngày càng lệ thuộc vào anh, mà sợ nhất là đột nhiên anh sẽ biến mất"
Từ khi Lý Bồi Cổ và Lý Lý Cát xem tôi như là kẻ thù hay chỉ là người đi đường, mà dì Bích cũng tìm được con trai ruột của mình, chỉ còn lại mình tôi, tôi chỉ có Cảnh Lưu Phái.
Chỉ có hắn, để cho tôi cảm thấy ấm áp và yêu hắn.
Nhưng chuyện xảy ra ngày hôm nay làm cho tôi cảm thấy sợ hãi.
Tôi sợ có một ngày, hắn sẽ rời xa tôi, tôi sợ đến lúc đó mình sẽ không có cách nào chịu đựng được.
Cho nên, tôi muốn rời đi trước một bước.
Thật ra thì Bất Hoan tôi đây, nhưng cũng chỉ là người con gái có lá gan hay lo sợ.
Nhưng tôi không đi được, nhất định tôi không đi được.
Cảnh Lưu Phái đem tay của tôi đặt ở trên môi hắn, hôn, môi của hắn, mềm mại ấm áp, mang theo ấm áp tự nhiên, hòa tan đôi tay lạnh lẽo của tôi.
"Anh sẽ không rời xa em, em là người con gái mà cõi đời này anh yêu nhất."
Tôi tin tưởng lời của hắn.
Tôi không đi được, không thể tách rời người đàn ông ấm áp này, không thể rời bỏ người đàn ông luôn làm thịt cho tôi, không thể rời bỏ người đàn ông đã làm cho tôi yêu rất nhiều rất rất nhiều.
"Đói bụng không thể tức giận, anh lập tức làm thịt cho em ăn." Ở mọi lúc mọi nơi Cảnh Lưu Phái luôn quan tâm đến cái bụng của tôi.
Nhưng tôi vòng tay ôm chắc hông của hắn, mảnh mai, ở hông không có một tí thịt dư nào, mang theo điểm hấp dẫn ý vị mà nói: "Nhưng là bây giờ, em muốn ăn anh."
"Là hiện tại. . . . . . Bên ngoài có khách." Cảnh Lưu Phái có chút khó xử.
Khách?
Mới vừa rồi tôi chỉ lo tâm tình của mình, không có chú ý tới có người đi theo cùng Cảnh Lưu Phái trở về.
Chẳng lẽ chính là tiểu tam trong miệng của bà lão hàng xóm?
Lại dám hấp dẫn ông xã nhà tôi ra đi không từ giả, thật sự là thấy sống quá nhàm chán rồi.
Tôi không nói hai lời, trực tiếp xách theo cục gạch hoàng kim khảm kim cương, vọt tới phòng khách, chuẩn bị thừa dịp người khách kia chưa chuẩn bị, lấy cục gạch đập mạnh vào người hắn.
Nhưng khi thấy được người ngồi trên ghế sa lon thì toàn thân cứng ngắc.
Bạch Triển Cơ.
Chính là cái tên đàn ông yêu mị.
Hắn mặc áo sơ mi màu đen, màu sắc khiêm tốn mà kín kẽ, nhưng sự hiện hữu của hắn vẫn làm cho tôi có cảm giác mãnh liệt như cũ.
Thân thể cao ráo ngồi ở trên ghế sa lon, mà chân thon lại có lực co lại, một chân này gác lên một chân khác.
Nhìn hắn ta, cặp mắt kia, là một màu đen thuần túy, quá mức đậm đặc, làm cho người ta nắm bắt được, làm cho lòng người sinh ra sợ hãi.
Như chứa đầy tội ác, yêu nghiệt bùn đất.
Chúng tôi nhìn nhau, hồi lâu, hắn chợt cười, những nếp nhăn nhỏ trên sóng mũi cao thẳng cũng hiện ra rõ ràng.
Cười một tiếng như vậy, giống như là vô số hoa Mạn Châu Sa Hoa nở rộ, đỏ tươi, trên nền đất đen nhánh.
Chỉ đơn thuần diêm dúa lẳng lơ và vô cùng nguy hiểm cùng tồn tại.
"Anh chính thức giới thiệu, cậu ta là người anh em vào sinh ra tử với anh, Bạch Triển Cơ." Cảnh Lưu Phái đứng ở sau lưng tôi nói.
Nhưng là, cho dù bàn tay ấm áp của hắn đặt trên vai tôi, cũng không cách nào hóa giải cái cảm giác buồn bực mà Bạch Triển Cơ mang đến.
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
20 chương
135 chương
50 chương
87 chương
20 chương
30 chương