Không Thịt Không Vui
Chương 32
Nhưng bởi vì nóc nhà có độ cong rất dốc, cái đĩa đặt ở trên đầu gối luôn là nghiêng sang một bên, làm tôi ăn không vui vẻ như bình thường.
Đang suy nghĩ có nên lấy tay cầm miếng thịt bò lên cắn ba ngụm giải quyết nó hay không thì có một cánh tay từ bên cạnh đưa qua tới cầm lên cái đĩa giúp tôi.
Quay đầu, nhìn thấy Cảnh Lưu Phái đang mỉm cười.
Khuôn mặt giống như được bao một tầng ánh mặt trời nhàn nhạt, cười một cái như thế, lồng ngực của tôi đang phập phồng lại hóa thành hổ nước, trái tim nhỏ bé đang kêu ừng ực ngâm mình bên trong.
Nghiêm chỉnh mà nói, nhưng xem mặt, tên bệnh Cảnh Lưu Phái này không phải cái loại trai đẹp làm cho người ta sững sốt, cái làm hắn nỗi bật chính là khí chất.
Giống như là khi còn bé dì Bích mua cho tôi một con gấu bông lông nhung, thậm chí không cần lấy tay sờ, cũng có thể cảm thấy ấm áp.
Lại nói, cái con gấu bông lông nhung đó tôi đã giữ mười năm rồi, ở tại tháng trước, lại bị cái con tiểu thiếp Lý Lý Cát làm cho ô uế.
Lúc tôi bước vào trong phòng thì thấy miệng của con tiểu thiếp mỡ lớn, đầu lưỡi thè ra, lỗ mũi thở xì xì, hai chân sau run rẩy, đang ôm con gấu bông lông nhung chơi vui sướng méo mó không nhìn ra được.( Bonei: sung quanh chị hình như toàn chuyện biến thái nên chị trưởng thành cũng ... thì phải)
Buổi tối hôm đó, trái dưa chuột của con tiểu thiếp bị tôi lấy dây thun bắn cho sưng lấp lánh, đã to lên gấp hai lần bình thường.
Nhưng vóc dáng Cảnh Lưu Phái lớn như thế này, chắc sẽ không bị con tiểu thiếp thức hiện cái trò chơi đó được.
Về điểm này tôi rất yên tâm.
Hắn cứ giúp tôi bưng cái đĩa như vậy, nhìn tôi từng miếng từng miếng giải quyết miếng thịt bò.
Chợt, hắn hỏi: "Ở chỗ này đã quen chưa?"
"Cũng được." Tôi gật đầu.
Có một bày anh trài mì ăn liền ở cùng, không đến nỗi quá buồn tẻ. (Bonei: chị buồn được mới sợ có máy anh mì buồn đó)
Bạn cứ nghĩ đi, dù là không có việc gì bắn chim chơi cũng cần phải bắn cả trăm ngày mới có thể bắn hết tất cả đó. (Bonei: mấy anh mì tự cầu bình an nhiều nha)
"Nhớ nhà không?" Hắn hỏi.
"Cũng tốt." Tôi tiếp tục lập lờ trời lời nước đôi.
Cảnh Lưu Phái không ngu ngốc, biết tôi không thích những thứ vấn đề này, nên cũng không hỏi nữa.
Ngay cái đĩa trên tay của hắn, tôi hạ dao xuống chính giữa đĩa nhưng thịt đã không còn một miếng, ngay cả nước sốt cụng không còn một giọt.
"Ăn no rồi thì đi xuống ngủ đi, về sau muốn ăn cái gì, ban ngày nhét một tờ giấy ở tủ lạnh, buổi tối tôi liền làm cho em ăn." Cảnh Lưu Phái cười cười, bưng lên cái đĩa, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Mà tôi gọi hắn lại: "Nếu như Hồng thiếu nhu biết anh đưa thịt cho tôi ăn, anh ta sẽ đối phó anh thế nào?"
"Có thể sẽ ra lệnh đuổi việc tôi." Hắn nói.
"Chẳng lẽ anh không sợ mất việc sao?" Tôi hỏi.
"Sợ, dù sao gần đây công việc cũng rất khó tìm." Hắn nói.
"Vậy tại sao anh còn muốn giúp tôi ?" Tôi hỏi.
"Bởi vì, em không được ăn thịt thì sẽ chết, một công việc so với một sinh mạng, vẫn là sinh mạng quan trọng hơn." Hắn đáp.
"Tôi và anh không quen không biết, tại sao đối với tôi tốt như vậy?" Ta hỏi.
"Loại chuyện như vậy, nhất định phải có nguyên nhân sao?" Hắn hỏi.
"Dĩ nhiên, nếu không chính là không phải lừa gạt tức là đạo chích rồi." Tôi đáp.
"Cũng nói không rõ là tại sao, nếu như nhất định phải có nguyên nhân, coi như là tôi coi em như một đứa em gái trước đây tôi chưa tùng có đi." Hắn nói.
Qua một lúc, hắn lại nói: "Tại sao muốn hỏi như thế? Chẳng lẽ em gặp phãi người đối tốt với em là có nguyên nhân sao?"
Tôi không nói, nước sột còn dính trên môi trờ nên long lanh dưới ánh trăng.
Tôi không muốn thừa nhận, nhưng từ khi được sống lại lần nữa, hai người thân nhất đối tốt với tôi, đúng là có nguyên nhân.
Dì Bích rất tốt với tôi, là muốn bồi dưỡng tôi thành một người mạnh mẽ, trở thành một món đồ tốt cho dì sử dụng.
Mà Lý Bồi Cổ rất tốt với tôi, là vì để cho tôi đối với hắn trung thành.
Cách làm của bọn họ, tôi có bệnh cũng cảm thấy không việc gì sai cả.
Dù sao, so sánh với hành vì của những người thân đã chết của tôi, bọn họ đã tốt hơn rất nhiều.
Rất nhiều chuyện, tôi không muốn suy nghĩ nhiều, càng nghĩ sâu, sẽ càng không vui.
Từ nhỏ, tôi liền hiểu được một đạo lý: bạn đặt mục tiêu càng thấp, càng dễ hoàn thành, và bạn sẽ càng vui vẻ.
Cho nên, tôi đem mục tiêu để sống là vì ăn thịt.
Chỉ cần có thể được ăn thịt, tôi liền thỏa mãn, tôi hi vọng mỗi ngày tôi đều sẽ vui vẻ.
"Biết không? Tôi cảm thấy em giống như một con nhím." Cảnh Lưu Phái nói.
Dì Bích từng khen tôi là mèo, Lý Lý Cát từng mắng tôi là heo, nhưng chưa từng có ai nói tôi giống như con nhím.
"Con nhím? Chính là cái con giống như con chuột nhưng có mọc gai đầy mình sao?"
"Đúng vậy."
"Chính là cái con mà giống đực thì có bộ phận sinh dục ở giữa bụng, mà giống cái có bộ phận sinh dục tại giữa hai đùi, như vậy không có chương pháp gì làm động vật loạn khắp nơi?"
". . . . . . Đúng vậy."
"Chính là quá trình giao phối bởi vì hai bên toàn thân gai mà gian nan vô cùng, mỗi lần động vật chỉ có thể kiên trì ngắn ngủn mấy giây sao?" (Bonei: >”
". . . . . ."
Tôi cuồn cuộn chiếc quần nỗi lên, nhìn một chút hai chân dài của mình một chút, nữa cuộn tay áo lên, nhìn một chút dưới nách mình, nữa vén áo lên, nhìn lồng ngực của mình một chút, cuối cùng nghi ngờ nói: "Lông trên người tôi không nhiều lắm."
"Tôi không phải chỉ em nhìn thấy những nơi đó. . . . . ." Cảnh Lưu Phái nói.
Không nhìn thấy mấy nơi đó?
Tôi xoay lưng lại, cởi thắt lưng ra, tới lớp quần sịp, kéo quần sịp lên, nhìn kỹ hồi lâu lần nữa, xoay người lại, miệng nhỏ giọng bội phục mắt chứa sự ngượng ngùng nói: "Ừ, ánh mắt của anh khộng tệ, cái nơi không nhìn thấy này quả thật nhiều lông." (Bonei: không nên nói chuyện bình thường với chị vì chị rất là ...)
Cảnh Lưu Phái: ". . . . . ."
Ánh trăng sáng tỏ, trở về từ nơi cao chót vót, sau một cơn gió thổi qua, Cảnh Lưu Phái rốt cuộc tỉnh lại, nói: "Ý của tôi là, nội tâm bên trong . . . . . Giống như con nhím."
"Có ý gì?" Tôi hỏi.
"Tôi chỉ là cảm thấy, bề ngoài em nhìn như là một người tùy tiện, bên ngoài giống như là nham thạch có gõ như thế nào cũng không bể, nhưng sâu trong nội tâm, cũng rất mịn màng. Giống như là bé nhím nhỏ, trên lưng tất cả đều là gai, nhưng dưới bụng, cũng rất mềm mại ." lời nói của Cảnh Lưu Phái, chầm chậm ấm áp, theo cơn gió thổi vào trong tai tôi.
Có lẽ, cũng thổi vào trong lòng của tôi.
Sau nửa giờ, hai chúng tôi cũng không có ai nói chuyện.
Ngồi ở trên nóc nhà, mắt có thể nhìn thấy cảnh sắc dưới chân núi, đủ mọi màu sắc pha ánh đèn hỗn hợp ở chung một chỗ, ánh sáng lung linh, đẹp không sao tả xiết, giống như là chiếu xuống vô số bảo thạch.
Cứ như vậy, nhìn hồi lâu, ta rốt cuộc mở miệng: "Ngày mai tôi muốn ăn sườn xào chua ngọt, còn có dưa chuột muối."
"Được." Hắn đưa tay xoa xoa tóc của tôi, rồi đứng dậy, nói: "Đi ngủ sớm đi."
Hắn nở nụ cười dưới ánh trăng dịu dàng mềm mại, lòng của ta lại tiếp tục nổi lên một hồ nước nóng.
Ngày thứ hai, tôi không có tiếp tục lấy các anh trai mì ăn liền ra đùa giỡn nữa, mà là đang chờ đợi một kết quả.
Đêm đó trong quá trình lén vào phòng sách tra xét các tư liệu, cũng tại ngay chỗ đó tôi gắn rất nhiều mấy nghe lén.
Đáng tiếc sau khi tôi bị phát hiện, lúc đó Hồng Thiếu Nhu liền ra lệnh lấy mấy kiểm tra đến tra xét, sau một tiếng đồng hồ, tất cả máy nghe lén cũng bị tìm được, cũng vui vẻ hủy diệt.
Sang ngày hôm sau, tôi mới trả lại cái cung tên kia.
Trải qua mấy ngày nghe trộm, tôi đã giải thích được hai chuyện.
Thứ nhất, Hồng thiếu nhu gần đây đang kéo dài không ngừng viết chi phiếu cho nhóm Thất Cát, ngày hôm qua, lại nhắc đến hai chữ ‘Động thủ’.
Nói cách khác, mục tiêu kế tiếp của hắn, chính là lệnh cho nhóm Thất Cát tới công kích bang Thanh Nghĩa gây xích mích.
Thứ hai, cũng là điểm quan trọng nhất —— phim Hồng Thiếu Nhu xem đều là Kim Bình Mai, Tây Sương Ký, Hồng Lâu Mộng bảng tiểu thuyết cố điển có sửa đổi.
Người này quả thực trúng độc trường phái cổ điển dẫn đến làm cho các tế bào trờ nên biến thái.
Hơn nữa, căn cứ vào nhiều năm tôi nghiên cưu phim dậm tẩm vận động trên giường, Nhật bản lấy sự mới lạ mà nỗi tiếng, ngoại quốc lấy sự mãnh liệt mà nỗi tiếng, mà trong nước thì lấy loại thô ráp nỗi danh.
Duy chỉ có vấn đề ở nơi này, tôi không ủng hộ hàng nội.
Cho nên, tôi xem thường Hồng Thiếu Nhu đối với vận động trên giường thiếu phẩm vị.
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
20 chương
135 chương
50 chương
87 chương
20 chương
30 chương