Nhưng khi đi trên hành lang, cứ cách ba thước sẽ có một anh trai vệ sĩ áo đen quần đen kinh đen đứng nghiêm ở đấy, vậy khẩu súng ở trên đùi tôi rớt xuống. Nếu việc tôi bí mật mang theo khẩu súng bị bọn mì ăn liền này phát hiện, không biết bọn họ có rút súng ra bắn tôi ngay tại hành lang này không? May mà ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, tôi cái khó ló cái khôn, nhanh chóng ngồi xổm người xuống, kéo chiếc váy dãn rông ra che đi bên dấu súng. Nhưng bọn mì ăn liền này cũng giống tôi, đều là ăn thịt , không phải ngồi không, bọn họ nghe được tiếng động, lập tức nhìn về phía tôi. Trong đó, tên cầm đầu của bọn mỉ ăn liền đi về phía tôi, hỏi: "Tiểu thư, phía dưới chân cô hình như có rớt thứ gì phải không?" "Đúng vậy." Tôi gật đầu: "Tôi nhẫn nhịn không chịu nỗi nữa, kìm lòng không được nên bụng kéo một cái ở chỗ này." Thân thể tên cầm đầu cứng ngắc đứng ở đó, rồi về phía sau một bước, nhưng đoán chừng vì tiền lương nhận được rất cao, tương đối có trách nhiệm, vẫn có lương tâm tiếp tục hỏi: "Nhưng là, mới vừa rồi tôi nghe được tiếng va chạm khi vật cứng rớt xuống." Tôi tiếp tục ngồi chồm hổm , chậm rãi giải thích: "Đau bụng. . . . . . Thỉnh thoảng cũng sẽ kéo ra loại đấy." (Bonei: amen ta không còn gì để có thể diễn tả thêm về độ bựa của tác giả) Vị cầm đầu của bọn mì ăn liền lùi thêm một bước nữa, che lỗ mũi, trên mu bàn tay có gân xanhẩn ẩn hiện lên: "Tiểu thư, thảm trải sàn này là từ Saudi Arabia chuyển tới, toàn thế giới chỉ có mấy cái." "Không sao, tôi sẽ dọn dẹp sạch sẽ." Tôi vừa nói, bàn tay vừa chuyển đến dưới váy, bắt được khẩu súng, rồi ngẩng đầu, dùng ánh mắt biến thái nhất nhìn về phía một tên cầm đầu, nhẹ giọng nói: "Muốn nhìn xem buổi sáng tôi đã ăn gì sao?" Khi những lời này nói đến một nửa thì tên cầu đầu bon mì ăn liền đả mau lui về phía sau đi đến cuối hành lang. Tôi vội vàng cầm lên súng, chạy về hướng toilet nữ. Vừa chạy vừa nhìn về phía sau, lại phát hiện, đám mì ăn liền kia đang cau mày che lỗ mũi kiểm tra lại tấm thảm nơi tôi ngồi xổm mới vừa rồi Tiến vào toilet, vọt vào phòng, vội vàng đem súng buộc cẩn thận, xác định sẽ không nữa trượt ra được. Sau đó, nhìn thấy bồn cầu, không kìm hãm được, đi lớn một lần. Giải quyết xong xuôi, nhất thời cả người cảm thấy nhẹ như yến. Vừa ngâm nga một ca khúc ngắn vừa mỡ cửa, ngẩng đầu, lại phát hiện không đúng – tất cả các mỹ nữ của mấy tên già nua đỉnh đầu trơn bóng thiếu tóc đến đánh bài trong sảnh kia, đều thống nhất một động tác ôm tay trước ngực, dùng lỗ mũi nhìn tôi, còn hất cầm híp mắt nhìn tôi khiêu khích. Nhìn trận thế này, đoán chừng tôi đã làm cho nhiều người tức giận rồi. "Muốn chảnh hả, cô cho rằng cô rất đẹp đúng không, cô cho rằng cô có thể quyến rũ tất cả đàn ông ở bên trong sảnh sao?" cô gái không có mặc áo ngực, tiểu anh đào hoàn mỹ hiên ra trước mặt đang chất vấn tôi. Tôi cảm thấy được mình rất oan uổng, tôi thật sự không muốn quyến rũ mấy lão già đầu thiếu tóc đến làm bị thịt tạo nền bên cạnh các cô ấy. Tôi muốn quyến rũ, từ đầu đến cuối cũng chỉ có Lý Bồi Cổ. "Còn phải hỏi sao? Nhìn thứ cô ta mặc là cái thứ gì, tiểu hồ ly lẳng lơ dạng!" cô gái mặc quần cụt ngắn đến có thể nhìn thấy bên trong quần chữ “T” hung hăng hướng về phía tôi "Phi" một cái. "Đừng nói nhảm, thừa dịp không ai, trước đánh nát mặt của cô ta đi!" cô gái mặc áo màu xanh, lộ ra áo ngực màu hồng đang xoa hai tay làm nóng người. Năm phút sau, ta từ bên trong đi ra, lông tóc không bị tổn hai gì. Chỉ là, cô gái để lộ ra hai tiểu anh đào bị tôi kéo cho dài ra them một cm, cô gái mặc quần lót chữ “T” bị tôi kéo đến trên đầu, còn cô gái mặc áo ngực màu hồng bị tôi tháo ra. . . . . . Chuẩn bị lấy về đem đi bán. Nhãn hiệu C. Gilson(1), vẫn có thế bán được chút tiền. Tương chiến lợi phẩm cất xong, trở về đại sảnh lần nữa, đi dọc theo hành lang thấy bọn mì ăn liền nhìn thấy tôi liền lập tức nín thở. Tôi lắc đầu mà thở dài, chỉ có mùi hôi này thôi cũng không chịu được, vậy nếu là gặp phải mấy loại khói khí cực khí độc thì phải làm như thế nào? Thở dài xong, tôi quay trở về đại sảnh, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Lý Bồi Cổ. Còn chưa ngồi nóng đít đâu rồi, Hồng Thiếu Nhu này lên tiếng: "Ah, không phải còn có ba người đẹp kia theo cô đi toilet sao?" "A, bọn họ tranh phòng với nhau, một lời không hợp liền đánh nhau, tôi là người yếu đuối không có sức, không giúp được gì, nên trở lại rồi." Tôi dùng giọng nói thành thất nhất trả lời. "Toilet cũng rất rộng mà, làm sao sẽ xảy ra chuyện như vậy đây?" Hồng Thiếu Nhu cười hỏi. "Người thì có ba cấp bậc chứ sao." Tôi vô cùng khéo hiểu lòng người: "Lựa chọn trên dước trước sau đều phải nói đến duyên phận." "Ra thế." Hắn cố làm ra trạng thái bừng tỉnh, nói tiếp: "Cũng khó trách cô phải giải quyết ở trên hành lang." Trong một khắc kia, tôi cực hận bọn mì ăn liền nhiều chuyện kia. Chỉ là, lại nói người đàn ông này, nhất cử nhất động của tôi cũng chạy không khỏi ánh mắt của hắn. Đáng giận hơn là, vậy mà một đôi mắt kia của hắn chưa bao giờ thấy mỡ ra. Chỉ là, cái đường mắt dài mỏng đó, có một loại thích thú khác. Hắn tiếp tục cười, thanh âm nhỏ mảnh, nhè nhẹ, bên cười bên hút thuốc tẩu thuốc. Làn khói ở bên trong lúc sáng lúc tắt, lớp phỉ thúy bao quanh tẩu thuốc được hắc lắc ác, ánh sáng phản chiếu, càng thêm thông suốt. Tôi nhìn thấy một vị thần nha -- hắn quả thật chính treo tòa nhà cao cấp ợ trên cây thuốc lá. Hồng Thiếu Nhu nói một câu làm cho tôi sức tỉnh: "Món đồ này chơi thật vui, Lý đại thiếu, nếu như cảm thấy không ngại, có thể bỏ món đồ yêu thích xuống mà nhường cho tôi hay không?" Tôi ngẩng đầu, phát hiện “món đồ” trong miệng Hồng thiếu nhu đúng là chỉ tôi. Tôi quay đầu, nhìn về phía Lý Bồi Cổ, tôi muốn nghe rõ câu trả lời của hắn. Lý Bồi Cổ đưa tay, đêm đầu tôi kéo về phía vai hắn, hôn nhẹ lên trán tôi một cái. Tảng đá trong lòng tôi nhất thời được đặt xuống. Tôi hướng về Hống Thiếu Nhu ở đối diện cười một cái, vẻ mặt mang theo chút kiêu ngạo, giống như một thú cưng có được sự bảo vệ của chủ nhân. Nụ cười kia vẫn kéo dài đến khi Lý Bồi Cổ nói ra câu nói kia: "Nếu Hồng thiếu thích, vậy thì cứ lấy đi." Kế tiếp, tôi vẫn không lên tiếng, trên đường về nhà, cũng không có cùng anh trai tài xế chơi trò chơi cởi quần áo vén váy. Mặc dù không có sự quấy rối của tôi, nhưng hôm nay anh trai tài xế chạy thành hình chữ “SEX”. Đoán chừng là trăm hay không bằng tay quen rồi. Lời nói kia của Lý Bồi Cổ cứ lặp lại bên tai tôi. "Nếu Hồng thiếu thích, vậy thì lấy đi." Quả nhiên tựa như lời Hồng Thiếu Nhu nói, ở trong mắt cả trong lòng Lý Bồi Cổ tôi chỉ là một món đồ. Hồng Thiếu Nhu có ý tứ là, ba ngày sau sẽ tới đón tôi. Hắn cho tôi ba ngày thu xếp đồ đạc và từ biệt những người thân. Về đến nhà, ta đi thẳng tới trên gác xếp, mở cửa, phát hiện này Lý Lý Cát bị nhốt một ngày một đêm đã thức tỉnh, hơn nữa giống cón cún bị bọ chét cả người cứ lăn qua lăn lại -- không có cách nào, toàn thân trên dưới đều bị tôi mạnh mẽ trói lại, ngoài miệng còn bị tôi dán băng dính. Nhìn thấy ta, hắn kích động cực kỳ, giống như là bạch mao nữ nhìn thấy Bát Lộ quân(2), mắt cũng đỏ hết. Tôi chưa bao giờ được ngưới đó coi trọng qua như thế, chạy nhanh qua théo băng dán trện miệng hắn xuống, đem sợi dây trói chặt hắn cởi ra. Khi tránh thoát trói buộc, Lý Lý Cát giống như một con sư tử tức giận bị bắt hướng tới phía tôi gầm thét nhào tới thì tôi mới ý thức được mình sai lầm rồi -- mới vừa rồi Lý Lý Cát không phải cô gái trong trắng nhìn thấy Bát Lộ quân mà kích động, phải là Dương Bạch Lao nhìn thấy Hoàng Thế Nhân(3) mà tức giận. Tôi lắc đầu mà thở dài , trong tay vừa hiên lên cực gạch đỏ tươi. . . . . . Lý Lý Cát ngã trên mặt đất, hôn mê lần nữa. Vẫn nên chờ thời điểm hắn không còn tức giận thì trờ lại thôi. Dán băng dính lên miệng hắn lần nữa, cột day lại, đem cửa gác xếp khỏa lại cẩn thận. Sờ sờ bụng, có chút cảm thấy đói bụng, tôi liền đi đến phòng bếp. Trên bàn có bày một đĩa lớn sườn xào chua ngọt mới ra lò. Nhưng Lý Bồi Cổ lại ngồi bên cạnh đĩa sườn xào chua ngọt. "Nhân lúc còn nóng ăn đi, nguội rồi ăn sẽ không ngon." Hắn nói. Thanh âm vẫn là ôn hòa như thế. Bụng cũng đói đến sắp kêu lên, ta không hề khách khí nữa, đi đến cái ghê bên cạnh hắn ngồi xuống, cầm đũa lên, ăn. Nói thật, mùi vị rất ngon. Tôi cũng cảm thấy rất kì quái sau tình huống như thế vẫn có thể bình tỉnh ăn uống. Lại nói, tôi thích người đàn ông xem tôi như món đồ mà đem ra ngoài tặng người ta. Khi nhã ra khối xương thứ ba thì Lý Bồi Cổ lên tiếng: "Nếu như em không muốn, anh sẽ không miễn cưỡng em." Đôi đũa của tôi không có ngưng lại, tiếp tục đưa về phía khúc sườn thứ tư, tỉ mỉ thưởng thức xong, cho đến một ít nước sót dính trên đầu đùa cũng mút xong, mới thở ra, nói: "Khi anh đồng ý với hắn ta thì cũng đã biết, em là nhất định sẽ đi, hoặc là nói, anh nhất định có biện pháp làm cho em phải đi." (1) Nhãn hiệu Carri Gilson: nhãn hiệu nội y thời trang đắc nhất thế giới mọi người muốn biết thêm có thể tham khảo ở đây: http://www.carinegilson.com/ (2) Bát Lộ Quân: Bát lộ quân (chữ Hán: 八路军) là lực lượng quân sự do Đảng Cộng sản Trung Quốc nắm quyền lãnh đạo. Trong thời kỳ Quốc-Cộng hợp tác. Đội quân này được biên chế lại thành Quốc dân Cách mạng Quân Đệ thập bát Tập đoàn quân (国民革命军第十八集团军), về danh nghĩa thuộc chính phủ Trung Hoa Dân quốc, thực tế vẫn do Đảng Cộng sản Trung Quốc nắm quyền lãnh đạo, hoạt động từ năm 1936 đến 1947. Cùng với Tân Tứ quân, Bát lộ quân được xem là thành phần nòng cốt, tiền thân hình thành nên Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. (3) Hoàng Thế Nhân: chắc là một nhân vật trong các tác phẩm của Trung Quốc ta không tìm được thông tin