Không Thịt Không Vui
Chương 156
Edit: Thố Lạt
Thì ra, Mã Lạp Dư cũng là một người ngoài lạnh trong nóng.
Đương nhiên, người như vậy còn có một biệt danh -- nội tao [1]
Nói cách khác, Mã Lạp Dư là một người nội tao.
Người nội tao, Hà Bất Hoan tôi vẫn luôn yêu quý.
Gió buông thả, sắc trời phóng túng, ánh sáng phóng đãng, tóm lại, không khí giờ phút này rất thích hợp cho muỗi và gian tình nảy sinh.
(Gió, sắc trời, ánh sáng: chúng tôi tuyệt đối vô tội.)
Quả nhiên, hai chuyện đều nảy sinh.
Trên cánh tay và bắp đùi tôi lưu lại những mụn ngứa nhỏ khó chịu.
Rồi sau đó, trên làn da tôi lưu lại những dấu vết đỏ -- Mã Lạp Dư bắt đầu thăm dò cơ thể tôi.
Chúng tôi chen chúc trên ghế phụ, nhiệt độ không khí dù thấp hơn giữa trưa không ít, nhưng vẫn còn oi bức, hai cơ thể dán lại một chỗ, trên da bụng phủ đầy mồ hôi.
Lưỡi của anh ta, liếm láp bên tai tôi, trên gò má tôi, sau gáy tôi, để lại sự ướt át cùng hơi nóng.
Hai tay tôi tiến vào trong quần áo của anh ta, bàn tay đặt ngay trên lưng anh ta, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh ta đang tăng lên.
Cơ thể anh ta, có hơi rung động, tôi hiểu cảm giác này, bởi vì chính bụng dưới của mình, cũng đang dao động.
Đó là tiếng kêu của dục, vọng.
Tiếng thở dốc lớn dần, là của cả hai người, đan xen hỗn loạn, không khí nhuốm màu ái muội.
Bàn tay to của anh ta cũng tiến vào trong vạt áo của tôi, không khách sáo, hướng về phía trước, trực tiếp nắm lấy bầu tuyết trắng, động tác từ dịu dàng dần dần chuyển sang nặng nề dưới sự kích tình, hai đầu ngón tay vân vê đỉnh bầu tuyết cao nhất, bắt đầu xoa nắn.
Ngọn lửa u tối trong cơ thể tôi bùng lên tán loạn, tôi cần trút ra, tôi không khống chế được bản thân muốn trao cho anh ta.
Cúi đầu, tôi liền há miệng, cắn lên điểm hồng trước ngực Mã Lạp Dư.
Nói thế nào nhỉ? Có chút cứng rắn...
Nhưng bỏ đi, đây vốn là đồ trang sức của đàn ông, không cần quá so đo mùi vị.
Sau khi nếm thử một miếng, tôi buông răng nanh ra, bắt đầu dùng đầu lưỡi thực hiện bước đùa giỡn tiếp theo, vẽ một vòng tròn bao bên ngoài.
Đầu lưỡi chạm vào điểm thịt tròn nho nhỏ kia, ma sát tốt, lại càng tăng thêm kích thích.
Động tác của tôi kích thích Mã Lạp Dư, nhiệt độ cơ thể của anh ta càng tăng cao, cơ thể sôi sục rối loạn cần tìm một nơi để phát tiết.
Anh ta dùng bàn tay đã sớm đặt lên cảnh xuân trên bắp đùi trắng như tuyết của tôi, ra sức vuốt ve, tiế tục duy trì tư thế như vậy tiến về phía trước, “Soạt” một tiếng xé váy của tôi lên đến eo.
Chiếc váy thêu của dân tộc gió đáng thương nhiều tai nạn của tôi!!!
Ngón tay của anh ta chạy dọc nơi mẫn cảm của tôi, bắt đầu thăm dò dụ dỗ, hạ xuống một chút sẽ chạm đến “chủ đề chính“.
Không thể không nói, hành động như vậy có thể kích động dục niệm của tôi -- tôi bị đùa đến miệng đắng lưỡi khô.
Tên đã lên dây cung, vậy thì bắn đi.
Hai tay tôi di chuyển nhanh đến dây lưng của anh ta, động tác quen thuộc cởi bỏ dây lưng vướng víu kia ra.
Quen tay hay việc, dù sao cũng đã từng cởi quần tây, quần bò, quần sooc, quần lót CK lưng cao của vài người đàn ông, cho nên tốc độ kinh người.
Tôi dám chắc, Mã Lạp Dư mót tiểu cũng không cởi ra nhanh bằng tôi.
Dù sao cũng đang ở trong xe ô tô, không thể thỏa thích cởi ra toàn bộ, vì thế, chỉ có thể không đành lòng cởi đến bắp đùi của anh ta, chẳng khác gì để lộ hơn nửa cái mông.
Không quá quan trọng, dù sao việc quan trọng cũng đang ở phía trước.
Công tác chuẩn bị sắp hoàn thành, tôi vòng lên cổ anh ta, khiến thân thể hai người hoàn toàn dán sát vào nhau.
Mã Lạp Dư thở hổn hển hôn tôi, tay lại giữ lấy bộ phận quan trọng của mình, nhắm thẳng đích, chuẩn bị tiến vào.
Đáng tiếc, vừa mới đến thảm cỏ trước cửa hang động thì một giọng nói truyền đến: “Ngại quá, làm phiền rồi.”
Giọng nói không lớn, nhưng đối với tôi khi đang ở trong quá trình làm chuyện gian mà nói, chẳng khác gì sét đánh giữa trời quang, tuyết rơi trong tháng sáu, đi tắm bị mất nước, lập tức cả người kinh sợ run lên.
Không chỉ bối rối vì quá trình giao phối bị người ta nhìn thấy, còn có sự áy náy ẩn dấu trong tim.
Nếu giọng nói có màu sắc, vậy giọng nói vừa rồi chắc chắn có màu hồng đào ái muội.
Trên thế giới, chỉ có một người có giọng nói này.
Con vịt.
Mở mắt ra, quay đầu, tôi nhìn thấy, con vịt đang đứng ngoài cửa xe.
Tin tốt là, con vịt không có chuyện gì.
Tin xấu là, anh ta đã nhìn thấy quá trình phạm tội của tôi và Mã Lạp Dư.
Qua kinh nghiệm trước đây mà suy đoán, tám chính phần mười, anh ta đã rình coi từ khi tôi và Mã Lạp Dư bắt đầu hôn nhau.
Không ngờ lại có sở thích giống tôi, quả thật biến thái như nhau, bại hoại như nhau.
Suy cho cùng thì tình huống như vậy không thường xảy ra, cho nên tôi và Mã Lạp Dư có chút mơ màng, vẫn tiếp tục duy trì tư thế cuối cùng vừa rồi.
Gương mặt con vịt nở rộ, xinh đẹp quyến rũ, anh ta cười mỉm chi nói: “Không cần để ý đến tôi, hai người cứ tiếp tục đi.”
Tôi: “...”
Mã Lạp Dư: “...”
Tôi và Mã Lạp Dư không phải tinh tinh trong vườn thú, không thích bị người ta vây lại xem khi đang làm việc, cho nên trong lúc con vịt im lặng quan sát, bắt đầu vận động, nhanh chóng mặc quần áo.
Từ chỗ con vịt đứng vừa hay có thể thấy được cái mông của Mã Lạp Dư, anh ta huýt sáo, đưa tay sờ, tiếp tục dùng giọng điệu không rõ là khen hay chê nói: “Mông thật mềm.”
Sau đó... con vịt bị ai đó xách cổ áo kéo lên từ cửa sổ, bạo hành một trận.
Đối với chuyện này, tôi một mực giữ im lặng.
Bất luận ra sao, con vịt cũng là người bên mình, hơn nữa đã lạc mất anh ta một lần, không thể bỏ lại lần thứ hai, vì vậy bèn để anh ta cùng lên đường với chúng tôi.
Tôi thật sự buồn bực, dù sao, cái kia đã trỗi dậy, không thể trút ra đúng lúc thật sự là một điều khó chịu.
Quan trọng hơn là... Mã Lạp Dư là thịt tươi sống, càng hấp dẫn tôi hơn.
Cho nên trên đoạn đường kế tiếp, mặt tôi thối như đồ ăn phơi ba ngày dưới trời nắng gắt, không thể thối hơn.
Sắc mặt Mã Lạp Dư cũng vậy, đã thối còn lạnh lùng, uy lực càng lớn.
Cũng khó trách, đàn ông coi trọng chuyện đó hơn phụ nữ, cho nên bị phá đám cũng cảm thấy phẫn nộ hơn gấp bội.
Người duy nhất vui vẻ trong xe, chính là con vịt, tuy má phải có sưng một chút, nhưng không ảnh hưởng đến tâm tình anh ta chút nào, khóe miệng lúc nào cũng vểnh lên phía trước.
Đi ngang qua thị trấn nhỏ kế tiếp thì đêm đã khuya, hơn nữa xăng cũng hết, mọi người nhất trí đồng ý nghỉ ngơi trong khách sạn một đêm.
Ăn cơm xong, thuê ba phòng, ba người chúng tôi quay về phòng ngủ.
Chỉ có điều lúc chia tay tôi đã cho mã lạp Dư một ánh mắt, ý nghĩa sâu xa của ánh mắt là: “Nửa đêm đến phòng tìm tôi, chúng ta tiếp tục.”
Mà Mã Lạp Dư cũng nhanh chóng quay lại cho tôi một ánh mắt, ý nghĩa sâu xa của ánh mắt là: “Ngại quá, tôi nhìn không hiểu cô muốn nói gù.”
Tôi đau lòng.
Vì sự thoải mái của cơ thể, tôi quyết định: Thôi để nửa đêm tự đi tìm anh ta đi. (Chưa hết, còn tiếp ~~~~~~)
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
416 chương
9 chương
124 chương
151 chương
90 chương