Editor: Thố Lạt Tôi che trước mặt Lưu Phái, hai mắt nhắm nghiền lại thật chặt. Cùng lúc tiếng súng vang lên, tôi la lên một câu giữa cánh đồng bát ngát trong lòng: Diêm Vương, chị Hà Bất Hoan của cậu đến đây, tự mình chuẩn bị công cụ a và m cho thật tốt đi!!! Nhưng mà nhắm mắt yên lặng đợi qua hồi lâu sau khi tiếng súng vang, mọi chỗ trên người đều không có cảm giác trúng đạn. Tình huống như thế này chỉ có hai khả năng: Một là kĩ năng bắn súng của Trần Quốc mặt chữ đã xuất thần nhập hóa, có thể khiến tôi không thống khổ chút nào chạy đi làm người tình Diêm Vương, hai là kĩ năng bắn súng của Trần Quốc mặt chữ đã thối rữa, khoảng cách gần như vậy mà không bắn trúng bia. Mở mắt ra, tôi nhìn thấy khả năng thứ ba -- Trần Quốc mặt chữ ngã xuống đất. Anh ta trợn tròn hai mắt, trong con ngươi chứa đựng sự nghi hoặc, mà máu, đang ồ ồ chảy ra từ giữa ót -- dấu hiệu sự sống đang dần biến mất. Mà phía sau anh ta, con vịt khí định thần nhàn đứng giơ súng. Trăm ngàn đóa hoa anh túc cũng không át được vẻ tươi đẹp của anh ta. Việc này làm sáng tỏ hai chuyện: Thứ nhất, thì ra Diêm Vương nhà chúng ta không phải kẻ yêu thích s và m (*) (*) S và M: SM (tức hành hạ) Thứ hai, áo rồng và mạng của nhân vật chính không hỏi được. Tức thì, tôi muốn xông lên ôm cái cổ vịt nhỏ của anh ta gặm thật mạnh. “Nhớ kĩ, tôi cứu cô một mạng.” Con vịt nói. Tôi lười nói nhảm với anh ta, chuyển thẳng một nửa sức nặng của Lưu Phái cho anh ta. Ba người hợp tác, sức mạnh lớn, đi được mau hơn -- cũng không dám quên đàn em của hà Truân sẽ có thể lấy mạng chúng tôi bất cứ lúc nào. Trên đường, con vịt nói cho tôi biết, anh ta thực sự đã làm theo kế hoạch giao hẹn ban đầu, nào ngờ vừa giúp Cảnh Lưu Phái ra khỏi nhà tù, bất ngờ ầm ầm bùng nổ, hơn ba mươi khẩu súng nhắm thẳng vào bọn họ. Con vịt chỉ là con vịt, không phải mèo tinh chín mạng, lui một ngàn bước mà nói, cho dù anh ta có chín cái mạng cũng không đấu lại hơn ba mươi khẩu súng này. Cho nên lúc này, anh ta cũng đành bó tay. Hà Truân trước khi đi đã hạ lệnh không cần lưu tình, tranh thủ bắn bọn họ thành thịt vụn. Ngay lúc tương vịt và tương bò sắp bắt đầu xào nấu thì ai đó từ trên trời rơi xuống, cứu bọn họ. “Là ai?” Tôi tò mò. “Không quan trọng.” Ánh mắt con vịt phong phú, liếc nhìn tôi một cái, nói tiếp: “Hậu cung nhiều người, phí chi tiêu ăn uống cũng sẽ gia tăng.” Tôi tự động lý giải những lời này thành trạng thái gián đoạn tính chất động kinh của anh ta. Tiếp tục nhớ lại. Ai đó dẫn theo binh lính đến nơi đóng quân để đánh nhau. Vận may còn rất tốt, bởi vì có nhiều binh lính đi theo Hà Truân, đi chấp hành nhiệm vụ bảo vệ, cho nên xử lí những người còn lại không quá khó khăn. Sau khi bị Cảnh Lưu Phái không ngừng gạn hỏi, con vịt rốt cuộc cũng nói ra chuyện tôi đi dự tiệc cùng Hà Truân. Không ngờ Lưu Phái vừa nghe xong, liền chạy về phía tổ chức bữa tiệc, con vịt muốn đuổi theo, ai ngờ bị mấy binh lính ngày thường hay say mê anh ta ngăn lại, dây dưa, đành trơ mắt nhìn Lưu Phái rời khỏi tầm mắt. Nhớ lại hết quá khứ rồi, nên nhìn về tương lai. Ý của con vịt là, phải nhanh chóng đưa Lưu Phái đang bị thương nặng đến gặp cảnh sát, bọn họ có điều kiện chữa trị cho anh ấy tốt hơn chúng tôi. Bây giờ, cảnh sát vẫn còn đợi ở chỗ hẹn, việc chúng tôi phải làm, chính là mau chóng đưa Lưu Phái đi. Không thể đi qua doanh địa, trải qua trận náo loạn vừa rồi, giờ phút này, nới đó chắc chắn được phòng vệ nghiêm ngặt. May mà con vịt quen thuộc địa hình nơi này, đưa chúng tôi đi theo một con đường nhỏ. Tôi vừa định khen anh ta lợi lại, không ngờ mới chạy được vài dặm, bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện hai nhóm binh lính nhỏ dùng súng chỉ vào chúng tôi. Tôi dùng ánh mắt hiên ngang lẫm liệt nhìn quét qua bon họ, sau đó vỗ thật mạnh vào bả vai con vịt, thản nhiên nói: “Chúng tôi theo trước, anh theo sau.” Nói xong, đẩy con vịt lên phía trước, dìu Lưu Phái đi tiếp. Trong lúc chạy vội, sau lưng nóng hừng hực, chắc chắn là ánh mắt mất hồn của con vịt đang trừng lên. Tôi cảm thấy anh ta không hiểu nỗi khổ tâm của tôi -- con vịt không trải qua cửu tử nhất sinh chắc chắn không thể biến thành thiên nga. Tôi không quan tâm đồ khỉ gió anh ta với sống lưng có nóng hay không nữa, người bị thương quan trọng hơn, tôi dìu Lưu Phái mau chóng chạy đi, đạp ở dưới chân căn bản chính là Phong Hỏa Luân phiên bản 2.0 cũ. Cố gắng của tôi phát huy hiệu lực, tính toán sơ bộ, chỉ còn cách mục tiêu cuối cùng có ba dặm. Nhưng đời người giống như trò chơi, ở trước cửa thành công luôn có con boss siêu lớn chờ bạn. Tôi đang cảm thấy may mắn vì bình minh lên thì bỗng nhiên vài viên đạn bắn lén phóng tới, từng viên một nguy hiểm xẹt qua eo tôi. Tôi hét lên a a oh oh, aiya, việc tốt không làm theo lại đi học tôi bắn lén?! Rất không có tương lai. Quay đầu lại, tôi thấy vài binh lính, người cầm đầu, nhìn rất quen mắt. Cẩn thận nghĩ lại, cuối cùng cũng nhớ ra -- đây không phải là đứa nhỏ đáng thương suýt bắn chết tôi lúc đang ca hát nhưng lại lỡ tay đánh phải Hà Truân sau đó bị phạt quất 100 roi sao? Thật ra Hà Bất Hoan tôi vẫn tràn ngập hy vọng đối với tình người trên thế giới này, cho nên tôi cảm thấy cậu ta sẽ quên chuyện nhỏ lần trước. Nhưng tôi quá ngây thơ rồi, người ta căn bản chính là đến để báo thù. Bằng chứng là cậu ta xé mở quần áo của mình, lộ ra vết roi chằng chịt sau lưng, trừng mắt với tôi, quát: “**!Cô nhìn rõ cho tôi!!!” Tôi dụi dụi mắt, nghe lời nhìn kĩ hồi lâu, vuốt cằm nói: “Nhìn rõ rồi,... da thật là đẹp, trắng nõn nà lại không có lỗ chân lông, xin hỏi cậu chăm sóc như thế nào vậy?” Tôi đúng là đang nghiêm túc hỏi vấn đề này, bởi vì lưng đứa trẻ này mặc dù có vết roi, nhưng có thể thấy, cái nền rất tốt, còn mịn màng hơn cả phụ nữ, giống như đậu hũ trắng làm cho người ta thèm nhỏ dãi, qq quá, mịn màng quá. Sự sốt ruột tìm tòi của tôi lại chọc giận Đậu Hũ Trắng, ánh mắt cậu ta bình tĩnh: “Xem ra, cô đã không còn gì để nói nữa rồi.” Sau đó, cậu ta ra dấu tay, chuẩn bị bảo tất cả huynh đệ bên người cùng nhau nổ núng. Tốc độ của tôi rất nhanh, vội vàng đưa Lưu Phái đã hôn mê một nửa tránh phía sau cây đại thụ. Đạn “phác phác phác” phóng tới, dù cách một thân cây nhưng tôi vẫn cảm thấy làn da toàn thân chấn động. Xem ra, lần này Đậu Hũ Trắng quyết tâm tiêu diệt, muốn tôi phải chết. Vừa bắn, bọn họ vừa chạy về phía chúng tôi. Đạn bay như mưa, tôi mang theo Lưu Phái căn bản không trốn được, chỉ có thể đợi tại chỗ. Không thể không nói, sau khi đã trải qua hai lần kinh sợ không chết, Hà tỷ tỷ tôi dĩ nhiên bình tĩnh. Tôi tin chắc lần này cũng sẽ hóa nguy thành an. Thứ nhất, bởi vì tôi cũng là tai họa giống như con vịt, Diêm Vương không dám nhận. Thứ hai, cũng là điều quan trọng nhất -- tôi nhìn thấy viện binh rồi. Mã Lạp Dư. Giờ mới hiểu, người đến cứu bọn họ trong miệng con vịt chính là Mã Lạp Dư. Giả bộ thần bí với tôi, tôi còn tưởng là Kim Thành Vũ đến. Quá trình giải cứu không cần nhiều lời, nếu ngay cả vài diễn viên quần chúng này mà Mã Lạp Dư cũng không thắng nổi, vậy thì mau rời khỏi sân khấu đi. Cuối cùng, chỉ còn lại kẻ đầu sỏ gây chuyện Đậu Hũ Trắng, khi Mã Lạp Dư muốn giơ súng bắn thỉ tôi ngăn cản anh ta: “Khoan đã.” Ánh mắt Đậu Hũ Trắng nhìn tôi đầy cảm kích, nhưng ngay sau đó, lại trở nên sợ hãi -- bởi vì tôi lấy súng của Mã Lạp Dư, chĩa thẳng vào mặt anh ta. Nhắm mắt lại, Đậu Hũ Trắng cậu nhắm lại ngay cho tôi, từ kẽ răng nói ra một câu: “Nói... Rốt cuộc da của cậu được chăm sóc như thế nào?” Đậu Hũ Trắng: “...” Mã Lạp Dư: “...” Cảnh Lưu Phái: Đang hôn mê... Giải quyết xong, không kịp nói chuyện cùng mã Lạp Dư, tôi và anh ta trực tiếp giúp đỡ Lưu Phái, đi đến địa điểm hẹn. Quả nhiên, có một đội người xe cũng đang đợi ở kia. Tới lúc này, tôi mới tỉnh ngộ, tôi và Lưu Phái sẽ phải chia tay. Anh sẽ đi theo đồng nghiệp của mình, còn tôi lại đi theo Mã Lạp Dư. Cảnh sát và kẻ cướp, trắng hay đen, thế giới chính là được phân chia rõ ràng như thế. Tôi cẩn thận giao Lưu Phái cho một người đến tiếp ứng. Nhưng ngay khi sắp giao xong thì Lưu Phái kéo ngón áp út của tôi. Hai tròng mắt của anh nắm chặt, nhưng đôi môi tái nhợt lại bật ra hai chữ: “Bất Hoan.” Nghe vậy, cả lồng ngực tôi nhất thời bủn rủn, tất cả bên trong đều không còn kiên cường nữa. Tay anh, vẫn sạch sẽ, mềm mại như trước đây, gương mặt anh vẫn ấm áp, tao nhã, thanh thản, giọng nói của anh, vẫn ôn hòa như gió. Có khi tôi thật sự không hiểu sao chúng tôi lại chia tay. “Buông tay đi.” Trong lúc tôi đang thất thần thì giọng nói của Mã Lạp Dư truyền đến. Quả thật, nếu đã quyết định, thì đừng hối hận. Nhìn Lưu Phái khắp người đầy máu, chằng chịt vết thương, tôi quyết tâm, rút ngón áp út của mình khỏi bàn tay đang nắm chặt của anh. Nên đi, nhất định phải đi. Cứ như vậy, Cảnh Lưu Phái rời đi. Mà tôi, cũng lên đường trở về cùng Mã Lạp Dư.