Không Thịt Không Vui
Chương 146
Tôi mang theo ấn kí vĩnh cửu đồng ý yêu cầu không công bằng này, nhưng trong lòng thật sự không chịu khuất phục.
Nếu không phải bác sĩ con vịt còn dùng được, tôi đã sớm lấy gạch đập chết anh ta.
Con vịt khăng khăng cho rằng cứu Cảnh Lưu Phái không dễ dàng, cần bàn bạc kĩ hơn, quan điểm này bị tôi phản đối mãnh liệt.
Nguyên nhân phản đối thứ nhất là nếu tiếp tục trì hoãn nữa thì Cảnh Lưu Phái sẽ không chịu được, hai là sợ mình sẽ không nhịn được vác hai cây súng máy chạy vào bắn loạn, kết quả không những không bắn được người khác lại đi bắn chết Cảnh Lưu Phái.
Bộ dạng của tôi đều bị bác sĩ con vịt thu vào trong mắt, anh ta đầy khẽ cười đầy thâm ý: “Xem ra người đàn ông này rất quan trọng với cô… Chẳng lẽ, anh ta là người đàn ông đầu tiên sao?”
Lời này vừa nói ra, tôi quả thật bái phục con vịt bác sĩ sát đất.
Đầu năm nay, biết rõ trong bụng đối phương có mấy con giun là chuyện nhỏ, biết rõ trên người đối phương có bao nhiêu ấn ký cũng là chuyện nhỏ, có thể không nhờ thám tử tư mà biết được người đầu tiên của đối phương mới là lợi hại.
“Không sai, chính là anh ấy.” Tôi hào phóng thừa nhận.
Ở trước mặt bác sĩ con vịt, tôi vẫn có thể thả lỏng toàn thân – khó khăn lắm mới gặp được một người có khí chất tà ác giống mình mà.
Cái đó gọi là tri kỉ, chính là như vậy.
Bác sĩ con vịt sờ chiếc cằm xinh đẹp: “Xem ra, người này còn nguy hiểm hơn cả Hà Truân.”
“Sao lại nói vậy?” Tôi không hiểu: “Cảnh Lưu Phái có thể xem là một người lương thiện, còn Hà Truân là người nguy hiểm, không ai so với anh ta được.”
“Tôi nói nguy hiểm ở đây không phải nói anh ta có nguy hiểm hay không.” Bác sĩ con vịt chậm rãi giải thích, trong giọng nói có chút quyến rũ xinh đẹp.
Anh ta cầm đầu ngón tay có lưu lại dấu răng vĩnh cửu của mình đặt trên lưỡi nhẹ nhàng lướt qua, đầu lưỡi ấy đặc biệt cọ xát làm cả người tôi run lên.
Sau khi thực hiện xong động tác mị hoặc này, anh ta nói tiếp: “Cái gọi là nguy hiểm, là chỉ người này sau này rất có thể sẽ uy hiếp vị trí của tôi trong lòng cô.”
“Không đâu, tuyệt đối sẽ không!!!” Tôi trả lời thành khẩn khác thường, tay còn vỗ mạnh trên bả vai anh ta.
Tiện thể để nước miếng của anh ta còn dính trên ngón tay tôi vật hoàn chủ cũ.
Ánh mắt quyến rũ của anh ta nhìn tôi, bên trong không hề viết hai chữ tin tưởng.
Tôi gia tăng sinh lực, giơ ngón tay lên trời thề thốt, giống hệt dì Bích thề tuyệt đối không ăn trộm bản chính DVD HD “Mười khổ hình lớn thời Mãn Thanh” năm xưa: “Anh ấy đã là quá khứ, Hà Truân là hiện tại, còn anh là tương lai vô hạn phía trước!!!!”
Đương nhiên, trên đây đều là nói dối, nói thật là: bác sĩ con vịt, anh chính là một hũ nước tương, sao có thể giữ vị trí thứ nhất?
Bác sĩ con vịt rất vừa lòng với câu trả lời này, tuy rằng anh ta cũng không hoàn toàn tin tưởng.
Chúng tôi rất giống nhau ở điểm này, luôn cố gắng nắm bắt niềm vui trong cuộc sống, cho dù là hư ảo.
Thật ra thì, chỉ cần có thể lừa gạt chính mình, cuộc đời đã có thể thuận lợi trôi qua.
Không nhìn lầm, bác sĩ con vịt thật sự là một nhân vật rất lợi hại, chỉ cần anh ta muốn, thì đều có thể giữ quan hệ tốt cùng bất cứ ai.
Mạnh vì gạo, bạo vì tiền, mọi việc đều thuận lợi, lừa người chết không đền mạng là hình dung chân thực của anh ta.
Hà Truân nể tình tôi, cho bác sĩ con vịt đi lại tự do với thân phận khách.
Ở cơ sở này, con vịt chỉ mất hai ngày đã có thể kết thân với toàn quân trên dưới, đặc biệt là mấy người quản ngục kia, dáng vẻ thật sự như muốn móc tim móc phổi khai mật mã ngân hàng cho anh ta.
Đối với chuyện này, tôi hoàn toàn bội phục.
Mặc kệ như thế nào, bác sĩ con vịt đều làm được, không bao lâu sau, anh ta đã có cơ hội đi tới ngục giam dò hỏi Cảnh Lưu Phái.
Trước khi con vịt đi, tôi nghìn căn vạn dặn, không được để Cảnh Lưu Phái biết có tôi, chỉ cần báo không lâu sau sẽ có người đến cứu, để anh ấy không tuyệt vọng, cố gắng chống đỡ thêm chút nữa.
Đêm đó, con vịt đi không lâu, sau khi trở lại, anh ta nói cho tôi biết một chuyện: ngay từ đầu Cảnh Lưu Phái đã biết tôi ở đây.
“Đêm đó, anh ta chính mắt thấy cô trúng đạn.” Bác sĩ con vịt nói cho tôi biết như thế.
Tôi im lặng, khẽ cắn môi, cuối cùng từ cổ họng nói ra một câu: “ Anh ấy sao lại bị bắt?”
“Anh ta chưa nói, nhưng theo tin tức từ người chứng kiến sự việc ngày hôm đó thì: đêm đó, không biết anh ta đã nhìn thấy cái gì, chợt giật mình ngay tại chỗ, đờ đẫn giống như mất hồn, hoàn toàn mất năng lực phản kháng, thủ hạ của Hà Truân liền dễ dàng bắt được.”
Lực ở hàm răng mạnh hơn, cánh môi đã xuất hiện mùi tanh.
Cái mà anh ấy nhìn thấy, chính là cảnh tượng tôi trúng đạn.
“Tôi không nói là cô kêu tôi đi, nhưng anh ta vẫn đoán ra được. Hơn nữa anh ta còn nhờ tôi chuyển tới cô một câu.” Con vịt nhìn tôi, trên mặt không còn vẻ trêu chọc thanh thản của những ngày qua.
“Anh nói đi, tôi nghe.” Tôi như có dự cảm nào đó.
“Anh ta nói, cho dù bây giờ có rơi vào tình cảnh thế nào, đều là chuyện riêng của anh ta, cô và anh ta, đã không còn bất cứ quan hệ gì, cho nên, anh ta không cần sự giúp đỡ của cô, không cần cô cứu vớt. Quan trọng nhất là… anh ta hận cô, hơn nữa cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho cô.” Con vịt dùng giọng đều đều nói ra những lời này.
Tôi im lặng nghe, hơn nữa, im lặng không tin.
Tôi biết rõ anh ấy nói ra lời này có ý gì.
Anh ấy không muốn tôi đi cứu anh ấy, không muốn tôi lâm vào nguy hiểm, cho nên anh ấy nói như vậy, muốn làm tôi nản lòng thoái chí, từ đấy coi anh như người lạ.
Tình cảm giữa tôi và Cảnh Lưu Phái lúc đó rất phức tạp, chúng tôi không phải vì cạn tình mà chia tay.
Ngược lại, chúng tôi chia tay nguyên nhân hoàn toàn là do quá yêu nhau, mà tình yêu này, rất khó phai nhạt.
Tôi nghĩ, Cảnh Lưu Phái vẫn còn yêu tôi, cũng như tôi vẫn còn yêu anh ấy.
Không phải tôi tự luyến, chỉ là tin tưởng.
Tôi tin tưởng chúng tôi trải qua tình cảm ấy, tôi tin tưởng Cảnh Lưu Phái thật lòng với tôi, tôi tin tưởng khoảng thời gian bên nhau ấy.
Tôi tin tưởng những gì đã qua, cho nên, tôi không tin những lời nói của anh ấy trong giờ phút này.
Điều khiến tôi không ngờ là, con vịt bỗng nhiên nói: “Cô và tôi đều có thể nhìn ra, anh ta thật sự rất yêu cô.”
Tôi giương mắt nhìn về phía anh ta.
Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy, mặt của con vịt, ngoài nét quyến rũ thanh nhã bên ngoài, còn có một chút cảm giác khác lạ.
Một chút, cảm giác gì đó rất quen thuộc với tôi.
Con vịt là một người thông minh, hơn nữa, là người thông minh rất hiểu tôi.
Thậm chí có lúc tôi cảm thấy có lẽ kiếp trước tôi và con vịt là hai lòng đỏ cùng nằm trong một vỏ trứng.
Hơn nữa còn là loại xấu xa đến nỗi người tiên đều căm phẫn, trời đất không dung.
Không biết con vịt có nhìn ra tâm tư của tôi không, anh ta tiếp tục nói: “Bây giờ xem xét lại, Cảnh Lưu Phái này ngày càng nguy hiểm hơn rồi.”
“Chẳng lẽ anh không muốn giúp tôi?” Tôi nhíu mày.
“Hoàn toàn ngược lại, tôi sẽ cố hết sức cứu anh ta. Tôi muốn cô luôn nhớ rõ, là tôi giúp cô cứu mạng người đàn ông quan trọng nhất, tôi muốn cô luôn nhớ rằng mình nợ tôi. Tôi muốn cô vĩnh viễn nuôi tôi.” Con vịt mỉm cười.
Tâm nguyện đẹp đẽ giống như lúm đồng tiền xinh đẹp tinh tế nho nhỏ trên gò má phải của anh ta, không đậm rực rỡ đến thấp kém, không thanh nhã đến nhạt nhẽo.
Anh ta dụ dỗ, từ trước đến nay đều hoàn hảo.
Con vịt không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, còn có trí tuệ, đủ thông minh để tôi giao phó tất cả mọi chuyện cho anh ta.
Anh ta cho rằng nếu phải đi, ba người chúng tôi phải cùng đi, dù sao Hà Truân cũng không có ngồi không, có thể tra ra chân tướng sự việc ngay sau khi Cảnh Lưu Phái mất tích chỉ một giây, cho dù là tôi hay anh ta ở lại, đều không tốt đẹp gì.
Ba người cùng đi, cũng không phải là không có cách.
Gần đây trùm băng đảng xã hội đen lớn nhất Bắc Mĩ tới chơi, cùng Hà Truân tăng cường trao đổi ý kiến về vấn đề hợp tác toàn diện hai bên cùng có lợi, thúc đẩy hai sào huyệt sản xuất thuốc phiện trọng điểm và phát triển lĩnh vực tiêu thụ mới, đồng thời cùng quan tâm và bàn về vấn đề giá cả và chất lượng thuốc phiện. Hi vọng tiến thêm một bước mở rộng quy mô hợp tác kinh doanh giữa hai bên, đề cao hợp tác tay nghề, thúc đầy hai sào huyệt phát triển ổn định lâu dài.
Hà Truân bận rộn chiêu đãi, ngay cả thời gian gặp tôi cũng rất ít, cho nên đây đúng là thời cơ thích hợp để bỏ trốn.
Con vịt lại một lần nữa cho người ta thấy mình thần thông quảng đại, không ngờ anh ta có thể ở dưới sự quan sát của nhiều người như vậy mà liên lạc được với cảnh sát.
Cảnh sát đồng ý phái người đóng quân trong rừng cây tiếp ứng tại thời gian hẹn trước, nhưng nhất định phải nhanh, bời vì nếu bị phát hiện, những người tới tiếp ứng rất có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Vậy nên quan trọng nhất là tôi và con vịt vừa phải cứu Cảnh Lưu Phái, vừa phải cùng nhau chạy tới đích.
Nhưng sự tình đột nhiên có thay đổi.
Sáng hôm đó chuẩn bị hành động, Hà Truân đi vào nhà gỗ, ra lệnh cho tôi: tối nay phải cùng anh ta chiêu đãi trùm xã hội đen Bắc Mĩ đó.
Tôi lấy lí do không quen gặp người lạ để từ chối, nhưng Hà Truân kiên quyết không đồng ý: “Người khách hôm nay rất quan trọng, cho nên em nhất định phải đi, hơn nữa tối nay cũng là ngày tôi tuyên bố thân phận của em trước mặt mọi người, không lẽ em không muốn sao?
Tôi nhất định phải đi, nếu không Hà Truân sẽ sinh nghi, cho nên tôi phải đi.
Tôi nói với bác sĩ con vịt nếu tôi không trờ về kịp thời gian hẹn trước, vậy thì anh ta cũng không cần chờ tôi, cứ cứu thẳng Cảnh Lưu Phái ra là được.
“Cô chắc chắn sẽ không có chuyện gì chứ?” Con vịt nhắc nhở: “Phát hiện không thấy chúng tôi, bằng bản lĩnh của Hà Truân, sẽ đoán ra tất cả, tình cảnh của cô sẽ rất nguy hiểm.”
“Anh nhất định phải làm như vậy.” Tôi uy hiếp: “Nếu không, tôi sẽ trục xuất anh khỏi hậu cung, sau này đừng mong tôi sẽ nuôi dưỡng anh.”
Phải tự mình cần cù lao động để nuôi sống bản thân với con vịt mà nói, là cơn ác mộng lớn nhất, anh ta chỉ có thể đồng ý.
Đêm đó, sau khi ăn diện kĩ càng, tôi theo Hà Truân tới nơi nghị sự.
Bởi vì tâm sự đầy mình nên ông trùm xã hội đen kia trông thế nào tôi cũng không để ý, trong ấn tượng hình như có rất nhiều lông, không mặc quần áo cũng có thể dùng lông che ngực, vậy mới nói có lông cũng nên vừa phải thôi.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tâm trạng nhẫn nhịn được cưng chiều của tôi đều mất sạch mà họ vẫn còn nâng cốc nói cười.
Cuối cùng, giờ hẹn đã đến, bí quá hóa liều, tôi lặng lẽ ghé sát tai Hà Truân, nói nhỏ: “Tôi mót quá, ra ngoài giải quyết chút.”
Dù Hà Truân anh thế mạnh, cũng không thể thờ ơ không để ý đến bàng quang của tôi đang muốn vỡ ra.
Thế là tôi nhân cơ hội đi toilet chạy như điên về tụ họp cùng con vịt và Cảnh Lưu Phái, tiếp tục diễn vở ba người chạy trốn.
Cái gọi là trốn tiểu, chính là thế này.
Hà Truân đồng ý, còn phái hai người hộ tống tôi đi toilet.
Giữa toilet và bữa tiệc có một con đường đất, ban đêm đặc biệt yên tĩnh, đi tới chỗ không người tôi bỗng nhiên dừng lại.
Trên mặt đất, có một viên đá bén nhọn bên cạnh.
Quả thật dù giết người cướp của thì bản chất cũng thật lương thiện.
Ba phút sau, hai người hộ tống tôi trên danh nghĩa, thật ra là binh lính giám sát tôi ngã xuống.
Hít một hơi thật sâu, vội nhấc chân chạy như điên, sau khi chạy không biết bao nhiêu thước, chân ê ấm, đang dựa vào một cây đại thụ nghỉ ngơi chút, ai ngờ một cơn gió lạnh thổi qua, cổ bị một bàn tay cứng như sắt bóp chặt.
Sau đó, một giọng nói quen thuộc vang lên sau tai tôi: “Có thể nói cho tôi biết em đang làm gì ở đây không?”
Là giọng của Hà Truân.
Lần này, tôi mắc tiểu thật.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
416 chương
9 chương
124 chương
151 chương
90 chương