Không Thịt Không Vui
Chương 133
Nhưng không chờ tôi mặc xong quần áo, Hà Truân đã đi tới vác tôi lên vai.
“Anh làm gì vậy?” Tôi hoảng sợ hỏi.
“Không phải cô muốn ăn thịt sao?” Tôi không nhìn thấy vẻ mặt, chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp mà oai phong của anh ta “Mới làm có một lần làm sao đổi được thịt!”
Bây giờ tôi mới biết cái gì gọi là núi này cao còn có núi kia cao hơn, bác sĩ con vịt thì tính là cái gì? So với anh ta, Hà Truân mới thực sự là kẻ keo kiệt nhất.
Sau khi vác tôi về nhà gỗ, ước chừng lại ở trên giường lăn lộn hai lần nữa mới tính là xong.
Vừa mệt mỏi vừa đau nhức nhưng cứ nghĩ đến việc ngày hôm sau mới được thưởng thức thịt ngon thì … quả thực chính là ức hiếp người dân lao động mà.
Dù mệt đến rút gân nhưng lại không ngủ được, tôi cứ nghĩ về con dấu đang chìm dưới đáy hồ.
Đang nghĩ len lén đi lấy con dấu về thì bị Hà Truân không biết là đã ngủ hay giả vờ ôm chặt lấy khiến tôi không thể cử động được.
Cứ như vậy, cùng với cơ thể mệt mỏi tôi mở đôi mắt nhập nhèm mất ngủ cả đêm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hà Truân thức dậy đi vào phòng tắm tắm rửa, tuy hành động tạm thời tự do nhưng đã là ban ngày, bên ngoài có rất nhiều binh lính canh giữ, cho dù tôi có là mẹ của Tôn Ngộ Không cũng không thể bay ra khỏi nơi này.
Không thấy con dấu đâu, Hà Truân sẽ phát hiện ra và nhất định sẽ nghi ngờ tôi ngay, việc trông chừng tôi lại càng nghiêm ngặt hơn. Vậy chẳng phải cả đời tôi phải đợi ở đây hay sao?
Nghĩ đến tương lai tuyệt vọng, tôi đứng ở vách tường, bắt đầu dùng sức đập đầu vào tường.
Đập chết đi cho rồi.
Đang lúc đập đến choáng váng, cái trán sưng lên một cục thì cửa bị mở ra.
Chắc là đem bữa sáng đến, tôi không để ý tới, tiếp tục dùng đầu đập vào tường.
Nhưng, đang trong lúc cứ đập liên tục như vậy, lại phát hiện có cái gì đó không đúng: tên thủ hạ nào to gan dám vào phòng mà không gõ cửa chứ?
Trừ khi là….
Quay đầu lại, tôi phát hiện người tới quả nhiên là bác sĩ con vịt.
Chiến hữu à, tôi thực sự xin lỗi.
Cứ nghĩ tới việc không thể hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ tôi lại cảm thấy xấu hổ, chỉ còn cách tiếp tục đập đầu vào vách tường.
Bác sĩ con vịt kéo tôi từ vách tường ra, nhỏ giọng nói: “Trả cái này lại chỗ cũ.”
Bình tĩnh lại, tôi phát hiện trong tay anh ta chính là con dấu của Hà Truân.
Tôi vui mừng quá đỗi, không dám tin hỏi anh ta: “Sao con dấu này lại ở trong tay của anh?”
“Sau khi chờ các người đi khỏi, tôi nhảy xuống hồ mò lên.” Bác sĩ con vịt giải thích.
Tôi phát hiện có một chút manh mối trong lời nói của anh ta.
Nheo mắt lại, tôi hỏi anh ta: “ Ý của anh là tối hôm qua anh đã ở gần chỗ chúng tôi nhìn trộm?”
Bác sĩ con vịt đúng là không biết ngượng, mặt không đỏ liền gật đầu.
“Anh đã nhìn thấy gì?” Tôi cảm thấy răng mình bắt đầu ngứa ngáy.
“Cái gì nên nhìn thì đều nhìn rồi, cái gì không nên nhìn một chút cũng không bỏ sót”. Bác sĩ con vịt thành thật gần như vô sỉ trả lời.
Đối với loại người vô sỉ này, tôi cũng không còn hơi sức đâu mà tức giận.
Nhưng mà bác sĩ con vịt cũng không đi ngay, ngược lại còn lại gần tôi, thình lình đưa … ra, liếm một cái lên mặt của tôi.
“Bẩn quá!” Tôi cau mày, cầm tay áo của anh ta bắt đầu lau nước miếng dính trên mặt.
Bác sĩ con vịt thuận thế dùng tay ôm tôi vào lòng, đôi môi mềm mịn trơn bóng mơn trớn lỗ tai của tôi; “Cô không thể coi bên này nặng hơn bên kia, lần sau, cô cũng phải làm với tôi như vậy mới công bằng chứ.”
“Anh nói là làm cái này?” Tôi nhìn anh ta một cách quyến rũ, tay cũng thuận thế trượt đến chỗ bộ phận quan trọng của con vịt.
“Đúng vậy.” Bác sĩ con vịt cười rất mập mờ.
Tôi cũng mập mờ cười theo, sau đó …. Một chiêu Hầu Tử trộm đào được xuất ra một cách hung tàn.
Người nào đó tiêu rồi.
Dám nhìn trộm tôi ư? Thật sự là chán sống rồi.
Bác sĩ con vịt mang theo quả đào bị thương đi ra, tôi cũng đem con dấu trả lại túi quần của Hà Truân.
Bước thứ nhất đều chuẩn bị xong.
Giấy thông hành đã được đóng dấu, bác sĩ con vịt đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, tối mai chúng tôi sẽ chạy trốn.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
416 chương
9 chương
124 chương
151 chương
90 chương