Không thèm yêu sếp
Chương 45 : Sở thích tao nhã !
“Tôi là người có nội hàm, nói thật tướng mạo bên ngoài cũng không quan trọng với tôi lắm, chỉ cần mặt mũi dáng người vừa mắt là được rồi, quan trọng nhất vẫn là tâm hồn người ấy, như tôi đã từng nói rồi, tôi hi vọng bạn trai tương lai của tôi phải hiểu chuyện biết thời biết thể, phiền nhất là những người đàn ông có lòng chiếm hữu quá mạnh, sau đó cứ hở một chút là lại ghen, ghen ấy à, đối với tôi là chuyện quá ngây thơ, chẳng trưởng thành tí nào.”
“…”
Tiền Duy nghĩ ngợi rồi lại bổ sung thêm: “Hơn nữa người ấy phải biết ăn nói, biết dỗ dành, dịu dàng không được mắng tôi, biết lên phòng khách thì cũng phải xuống được phòng bếp.” Cô xoa xoa cằm, ” Dĩ nhiên cũng phải biết nấu ăn nữa, ước mơ của tôi là khi tôi cảm thấy buồn bã, anh ấy có thể làm cho tôi cả một bàn ăn sắc hương đủ cả, à, còn nữa, anh ấy cũng phải biết chụp ảnh, để có thể chụp lại tất cả những khoảnh khắc xinh đẹp của tôi, anh ấy cũng phải hài hước nữa, là kiểu người biết khuấy động bầu không khí ấy, còn phải biết kiếm tiền, lại hào phóng, nhưng không được có chủ nghĩa đàn ông gia trưởng…”
“Còn yêu cầu gì nữa không?” Chẳng biết có phải do cô ảo giác hay không, mà sắc mặt Lục Tuân cứ tối sầm cả lại.
“Anh ấy nhất định phải theo đuổi tôi, tốt nhất là cũng phải mất mấy tháng, trước hết cứ để cho anh ấy cầu mà không được mấy tháng đi.”
Lục Tuân có vẻ hoảng, ngay cả giọng anh cũng cao hơn không ít, gương mặt tam quan bùng nổ: “Sao lại phải theo đuổi mấy tháng ??? Còn phải mong mà không được? ! Tại sao cậu lại hành hạ người ta như thế? !”
Tiền Duy chẳng hiểu gì cả, nhưng ngẫm nghĩ một lúc, cô cũng bình thường trở lại, tám phần là vì Lục Tuân khổ cực theo đuổi Mạc Tử Tâm mấy tháng nhưng lại thất bại, nên giờ khó tránh khỏi có định kiến xấu với những nữ sinh muốn nam sinh theo đuổi mình mấy tháng.
“Tôi muốn hưởng cái cảm giác được người ta theo đuổi điên cuồng không được sao?” Cô trợn mắt nhìn anh, “Cậu chưa từng nghe câu này sao? Trong tim mỗi người phụ nữ đều có giấc mộng làm công chúa, tôi cũng muốn ảo tưởng mình được người ta theo đuổi như trăng vây quanh sao, tôi cũng muốn trải qua thứ tình yêu được người mình yêu chết đi sống lại không phải tôi thì không được.” Tiền Duy ngẫm nghĩ, lại bổ sung, “Mà hơn nữa, đàn ông mấy người không phải thường nghĩ là nếu có một thứ quá dễ dàng thì sẽ không biết trân trọng, mà nếu khổ cực theo đuổi mấy tháng thậm chí mấy năm, thì sẽ coi người đó như nữ thần trong lòng, nếu theo đuổi càng vất vả, thì tình cảm giữa hai người sẽ càng bền lâu hơn.”
“Chờ chút, không phải cậu từng nói, cậu chính là người mà người ta thổ lộ với cậu thì cậu sẽ không thích người ta đó sao? Vậy sao còn bắt người ta theo đuổi cậu mấy tháng? ? ?”
“Chuyện đó à.” Tiền Duy dừng một chút, “Ừ nhỉ… Vậy tôi biết phải làm sao, con người tôi mâu thuẫn thế đấy. Chẳng lẽ tôi lại phải cô độc cả đời cho đến già ??? Nhưng cũng chưa chắc mà, không chừng sẽ có người thuộc trường hợp đặc biệt, ví dụ như tỏ tình thì tôi không thích anh ấy lắm, sau đó anh ấy lại điên cuồng theo đuổi tôi mấy tháng, thì tôi đồng ý.”
“…” Lục Tuân cố kiềm chế bản thân, “Chẳng lẽ cậu thích cái kiểu theo đuổi điên cuồng đó hả? Thổ lộ trước mặt mọi người ấy à?”
“À không, tôi không thích cái kiểu thổ lộ trước mặt mọi người hay thổ lộ theo kiểu khoa trương màu mè, tôi cảm thấy tỏ tình trước mặt hàng đống người thì lúng túng lắm, chuyện tình cảm tốt nhất vẫn nên riêng tư một chút, tôi thích cách theo đuổi của người lớn ngày xưa hơn, nước chảy thành sông năm rộng tháng dài.”
Nét mặt Lục Tuân rất nghiêm túc: “Cậu còn yêu cầu gì khác nữa không?”
Tiền Duy lắc đầu: “Tạm thời chỉ thế thôi, sau này nghĩ thêm sẽ bổ sung tiếp.” Cô tò mò nhìn thoáng qua Lục Tuân, “Mà cậu hỏi chuyện đó làm gì?”
Lục Tuân đưa mắt sang hướng khác: “Tôi thấy cậu lại thành người độc thân, thì nghĩ nếu có người nào phù hợp, tôi sẽ để ý giới thiệu cho cậu.”
“Ừm… Cám ơn nhé!” Tiền Duy thầm nghĩ, xem ra cô hợp tác cho anh và Mạc Tử Tâm, mặc dù không thành công, nhưng phần tình nghĩa ấy Lục Tuân vẫn ghi tạc trong lòng , không phải sao, còn muốn có qua có lại muốn giới thiệu đối tượng cho cô nữa?
“Cậu…”
“Tiền Duy!”
Lục Tuân vừa định mở miệng nói tiếp, nhưng lời chưa nói ra miệng, thì cái giọng oang oang của Lưu Thi Vận đã từ trên trời rớt xuống, Tiền Duy lần theo âm thanh vừa vang lên mà quay đầu lại, chợt nhìn thấy Lưu Thi Vận đang hấp tấp chạy về phía mình.
Bởi vì chạy nhanh quá, nên cô nàng vẫn đang thở hổn hển : “Mãi mới tìm được hai người. Vừa rồi cuộc thi kết thúc, cũng chẳng biết mấy người chạy đi đâu nữa, tao đang có chuyện muốn tìm mày đây.”
Tiền Duy không hiểu gì: “Sao thế?”
Lưu Thi Vận nháy mắt ra hiệu rồi nhìn thoáng qua Lục Tuân: “Girls’ talk, chờ lát nữa về ký túc xá tao nói cho.”
Đương nhiên Lục Tuân hiểu ẩn ý của Lưu Thi Vận, anh khẽ gật đầu với cô nàng, chuẩn bị rời đi.
Tiền Duy chợt gọi anh lại: “À, đúng rồi, Lục Tuân vừa rồi cậu định nói gì với tôi thế?”
Lục Tuân chỉ mím môi đáp: “Không có gì.”
***
Tiền Duy đi theo Lưu Thi Vận trở về ký túc xá, còn chưa ngồi nóng mông, Lưu Thi Vận đã trưng ra gương mặt nịnh nọt đi rót cho cô chén nước, điệu bộ vô cùng ngoan như cún.
“Nói đi, muốn tao làm cho mày chuyện gì hả?”
Hiếm có khi nào Lưu Thi Vận lại tỏ ra ngại ngùng như vậy: “Ừ thì, chuyện là thế này, tối mai Khoa kiến trúc Đại học A ngay bên và khoa chúng ta có buổi gặp mặt, là do hội học sinh của chúng tao đứng ra btổ chức, nghe nói cái nam sinh bên khoa kiến trúc đẹp trai lắm, tao cũng muốn tham gia…”
“Mày muốn tao đi cùng mày hả?”
Lưu Thi Vận khẽ gật đầu: “Tao vừa nghe rồi, mày và Mạc Đào có phải đang hẹn hò thật đâu, mày cũng đang ế như tao thôi, mà buổi gặp mặt chất lượng thế này, mày nên đi cùng tao đi, không chừng lại có thể gặp được chân mệnh thiên tử thì sao ?!”
“Nước chúng ta còn đang bước vào giai đoạn sơ cấp của chủ nghĩa xã hội, tao không có tâm trạng yêu đương, phải tiếp tục cống hiến xây dựng chủ nghĩa xã hội trước đã.”
“Đây chính lối tư duy sai lầm đấy Tiền Duy! Chính là vì chúng ta đang bước vào giai đoạn sơ cấp của chủ nghĩa xã hội, nên mới càng phải yêu đương! Muốn xây dựng chủ nghĩa xã hội thì phải dựa vào điều gì? Nguồn lực lao động tươi mới! Mày chưa từng nghe người ta nói à? Vì đời sau của tổ quốc, hòa thượng ni cô cũng yêu đương! Ai nấy đều không yêu đương, thì xã hội của chúng ta sẽ trở thành đất nước dân số già với tỷ lệ sinh con cực thấp !” Lưu Thi Vận vừa nói xong, thì nhảy tới ôm vai Tiền Duy, “Đương nhiên, nếu mày nhất định không muốn yêu đương, thì cứ coi như đi theo giúp tao đi! Một mình tao tham gia buổi gặp mặt ấy, ngộ nhỡ đến lúc không có nam sinh nào thèm để ý đến tao, lại không có ai bên cạnh, thì xấu hổ bỏ mẹ, mày phải đi, ngộ nhỡ không ai thèm để ý đến tao, thì tao còn có mày bên cạnh, mà nếu mày không thấy hứng thú với chuyện đó thì càng tốt, tao nhìn trúng cậu chàng nào thì mày cũng sẽ không cạnh tranh với tao rồi lại thành màn kịch cẩu huyết khuê mật biến kẻ địch vì yêu!”
Lưu Thi Vận thấy Tiền Duy chẳng mấy hứng thú, chỉ đành ra đòn đánh sát thủ: “Thế này đi, tao nhịn đau, cho mày một tấm thẻ giảm giá dùng ở chuỗi khách sạn nhà tao! Sau này mày chính là khách VIP của khách sạn nhà tao, có thể thuê phòng bất cứ lúc nào! Giảm giá 30%! Chuỗi khách sạn nhà tao cũng mở mấy chi nhánh ở bên nước ngoài đấy, sau này nếu mày muốn đi đâu du lịch cũng có thể dùng nó được!”
“Quyết định thế đi !!!!”
***
“Mặc váy màu hồng trông có đáng yêu hơn không?”
“Hay mặc màu đỏ thì sẽ càng nổi bật hơn? Đánh vào thị giác đối phương hiệu quả hơn à? Sẽ để lại ấn tượng sâu hơn đúng không?”
“Chờ chút, màu xanh tao nhã có đẹp hơn không?”
Lưu Thi Vận gần như lôi hết váy của mình ra thử, trái thử một cái phải thay một cái, đổi đi đổi lại rồi hỏi ý kiến Tiền Duy nhiều lần, cuối cùng mới quyết định là sẽ mặc một chiếc váy dài màu trắng.
“Mày thì sao, định mặc bộ nào?”
“Tao á?” Tiền Duy chỉ chỉ chiếc áo khoác quạ đen đang treo trên cây móc áo, “Đương nhiên là mặc nó rồi.”
“Cái áo đó quá xấu!” Lưu Thi Vận không thể chấp nhận, “Nào nào nào, để tao chọn cho mày một bộ.”
“Mày thì biết cái gì? Tao phải mặc xấu, mới có thể tôn lên vẻ đẹp của mày! Mới có thể khiến mày mở mày mở mặt được chứ!”
“Nói vậy cũng hợp lý phết nhỉ…”
***
Buổi gặp mặt lần này còn náo nhiệt hơn so với những gì mà Tiền Duy nghĩ, không phải kiểu gặp mặt làm quen đầy hình thức như cô đã tưởng tượng, ban tổ chức buổi gặp mặt này có những ý tưởng khá thú vị và độc đáo, họ đã chuẩn bị không ít những tiết mục tương tác giữa hai bên nam nữ, khiến bầu không khí và tiết tấu cũng coi như không tệ.
Đêm nay Lưu Thi Vận đã chuẩn bị mọi thứ rất cẩn thận, còn cố ý trang điểm nhẹ, dáng người cô vừa cao lại gầy làn da trắng nõn, chiếc váy dài màu trắng càng làm nổi lên khí chất của cô, giờ phút này tuy chỉ đứng đó, cũng hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người, trong những ánh mắt ấy, tất nhiên cũng bao gồm cả chàng trai ưa nhìn nhất hội trường.
“Anh ấy là Đường Luật, soái ca của khoa kiến trúc đấy, còn là thành viên đội bơi lội của trường nữa, nhìn dáng người tam giác ngược [1] cơ bụng tám múi đôi chân dài kia đi, đúng là đẹp đến mức khiến con người ta muốn phạm tội… anh ấy cũng là một trong mười soái ca của trường chúng ta đấy, tao đã tìm hiểu sở thích của anh ấy rồi… Ôi trời, anh ấy đang đi về phía này kia? Là đang đi tới chỗ chúng ta đúng không? Tao lo quá đi mất , này này này, tự nhiên muốn đi WC quá… khi nào căng thẳng là lại muốn đi WC…”
[1] Dáng người tam giác ngược : Đây được xem là loại thân hình có phần vai rộng hơn, nhỏ dần về phía eo và hông. Thông thường, loại hình cơ thể này chỉ xuất hiện ở những người đàn ông dành nhiều giờ để tập luyện thể thao.
Lưu Thi Vận vừa nhỏ giọng thầm thì, nam sinh kia càng bước tới gần hơn, cuối cùng dừng lại trước mặt Tiền Duy và Lưu Thi Vận.
Chàng trai tên Đường Luật kia mặt mày khá hiền lành, khi anh ta lại gần bọn họ Tiền Duy mới nhận ra anh cũng khá cao, xem chừng cũng phải cao bằng Tiền Xuyên chứ không ít, đứng ngay trước mặt mình và Lưu Thi Vận cũng có thể tạo thành cái bóng che kín hai người họ.
“Vốn là bị bạn bè kéo tới tham gia hoạt động lần này, anh cứ nghĩ nó sẽ nhàm chán lắm cơ, nhưng giờ thì thấy đến là quyết định đúng đắn.” Anh khẽ mỉm cười với Lưu Thi Vận, điệu bộ có hơi xấu hổ, “Quên chưa giới thiệu, anh là Đường Luật, sinh viên năm 3 khoa kiến trúc Đại học A.”
Lưu Thi Vận vừa rồi còn lo lắng đòi đi WC một giây sau đã biến thành thục nữ, cô đưa tay lên khẽ che đi khuôn miệng, điệu bộ có vẻ căng thẳng và kín đáo, giọng lại càng dịu dàng như đang đeo máy biến ấm: “Chào anh, Đường Luật, em là Lưu Thi Vận, là sinh viên năm hai khoa luật Đại học A .” Cô nói xong, còn thẹn thùng cúi đầu, ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào đối phương, “Thật ra đây cũng là lần đầu tiên em tới một hoạt động thế này, mà cũng trùng hợp, em không từ chối được cô bạn thân nên đành theo cô ấy tới đây.” Cô nói xong, thì lại ra vẻ dịu dàng cũng có phần bất đắc dĩ quay sang nhìn thoáng qua Tiền Duy.
Tiền Duy: ? ? ? Này cô bản, kịch bản này phát triển theo hướng chúng ta chưa thảo luận thì phải? ? ?
Đường Luật vô ý thức nhìn sang Tiền Duy một cái, hai người giới thiệu cho đôi bên quen biết, nhưng Tiền Duy nhận ra, tâm tư và ánh mắt của Đường Luật cứ dính chặt lấy Lưu Thi Vận, mọi câu hỏi của anh đều xoay quanh Lưu Thi Vận.
“Bình thường buổi tối nếu em không tham gia những hoạt động thế này thì em sẽ làm gì?”
Lưu Thi Vận lại che miệng cười dịu dàng: “Em á, thường thì mỗi tối em hay hay luyện chữ, thỉnh thoảng thì chép Kinh Kim Cương [2], mỗi khi chép thì sẽ cảm thấy lòng bình yên hơn, tâm trạng sẽ trở nên bình thản, cảm thấy thói quen này sẽ giúp con người ta tu thân dưỡng tính. Không viết chữ thì em hay đọc sách, những thể loại sách như ‘Walden’ [3] cũng sẽ khiến cho em cảm thấy tâm trạng rất thoải mái, thỉnh thoảng còn nghe nhạc nữa .”
[2] Kinh Kim Cương : là một bộ kinh quan trọng thuộc hệ Bát-nhã-ba-la-mật-đa kinh, được lưu truyền rộng rãi vùng Đông Á. Bộ kinh này bao gồm một cuộc đàm luận giữa Phật và tôn giả Tu-bồ-đề, và như đã thấy trong các bộ kinh Bát-nhã khác, nhiều đoạn văn được dùng để nhấn mạnh công đức khi hành giả trì tụng kinh này.
[3] Walden : là một tác phẩm của tác giả Henry David Thoreau, trong tác phẩm này ông đề cập đến việc bản thân đã từng sống một cuộc sống đơn giản và gần gũi với thiên nhiên
Tiền Duy: ? ? ? Rõ ràng tối nào nàng ta cũng chùm chăn xem phim Hàn Quốc hay mấy show truyền hình giải trí Đài Loan mà? ? ? Tối nào cũng vừa xem vừa cười như phát rồ, xin hỏi trong lòng yên tĩnh với bình thản lúc nào vậy? ? ?
Đường Luật hiển nhiên cực kỳ hài lòng với câu trả lời của Lưu Thi Vận, trên mặt anh thể hiện sự tán thưởng: “Em thích nghe loại nhạc gì?”
“Em thích nghe những bài nhạc piano cổ điển, thật ra em không hay nghe những bài nhạc thịnh hành hiện nay, vì luôn cảm thấy âm nhạc bây giờ có hơi đau đầu.”
Có nghe lọt tai không cơ chứ ?! Tiền Duy nghĩ thầm, cô nào có thích nghe nhạc cổ điển, thứ cô thích không phải mấy bài hát đang thịnh hành bây giờ sao?
Lần này sự vui mừng hiển thị trên gương mặt Đường Luật chẳng hề che giấu: “Thật trùng hợp, anh cũng thích nghe nhạc cổ điển, em thích nhạc của ai nhất?”
“Riêng em thì thích nhất những tác phẩm của Chopin, nhưng Bach và Mozart em cũng rất thích .”
Nghe đến đó Tiền Duy đã chẳng còn sức mà chế nhạo nữa rồi, cô rất nghi ngờ, Lưu Thi Vận rốt cuộc đã từng nghe hết một bài nhạc piano hoàn chỉnh bao giờ chưa…
Nhưng lần này Đường Luật nãy giờ vốn có chút câu nệ thì giờ đã hoàn toàn thả lỏng: “Anh cũng thích Chopin! Đúng rồi, em có biết cuối tuần sau William D. T sẽ tới thành phố A của chúng ta mở buổi diễn độc tấu dương cầm không? Lần này anh ấy sẽ diễn tấu rất nhiều ca khúc của Chopin đấy! Em đã mua vé chưa?”
Lưu Thi Vận ngẩn người, nhưng cô nàng phản ứng lại rất nhanh, trên mặt thể hiện rõ sự tiếc nuối: “Vé mua khó lắm, em không giành được, thật đáng tiếc.”
“Anh mua được rồi! Ba anh quen người làm trong ban tổ chức, anh sẽ mua giúp em thêm một vé, cuối tuần sau em có rảnh không? Nếu rảnh thì hai chúng ta cùng đi chung!” Chắc hẳn cũng cảm thấy bên trọng bên khinh là không đúng nên Đường Luật cuối cùng cũng nhớ ra Tiền Duy, anh ta quay đầu hỏi cô, “Tiền Duy này, em có muốn đi chung với chúng tôi không? Vé không thành vấn đề.”
Tiền Duy liên tục xua tay: “Không không, em không đi đâu, hai người đi đi!”
Buồn cười! Tiền Duy mà đi, cô sẽ ngồi ngủ gật trong buổi hòa nhạc mất thôi !
Nhưng hai người Đường Luật và Lưu Thi Vận vẫn đang tiếp tục bàn luận về sở thích nhạc cổ điển đầy hào hứng. Đường Luật cũng rất để ý tới cảm xúc của Tiền Duy, thỉnh thoảng cũng chuyển hướng câu chuyện để cô cũng có cơ hội phát biểu quan điểm của mình, nhưng trong lòng cô chỉ muốn nói, xin anh đấy, bỏ qua cho tôi đi… Tôi thực sự không có hứng thú một đồng nào với nhạc cổ điển đâu!
Sở thích tao nhã ấy quả đúng là khiến con người ta khiếp sợ!
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
11 chương
10 chương
772 chương
804 chương
37 chương
10 chương