Không thèm yêu sếp

Chương 33 : Tôi đồng ý !

“Câu đầu tiên, Lục Tuân thắng!” Lưu Thi Vận hiển nhiên tiếc thay cho Tiền Duy, “Sau đây là câu tiếp theo của chúng ta, hai người sẽ vào vai là một đôi vợ chồng bằng mặt nhưng không bằng lòng, cả hai đều có đối tượng ngoại tình của mình, đồng thời đều đang có tình cảm mặn nồng với đối tượng ngoại tình đó, hiện tại hai người muốn ly hôn, nhưng đối phương rất khó đối phó, vậy hai người sẽ tìm cách nào để chứng minh đối phương mới là người sai?” “Câu hỏi thứ ba, hai người là một đôi vợ chồng đang tranh đoạt quyền nuôi dưỡng con cái, xin hỏi hai người sẽ làm gì để lấy được quyền nuôi dưỡng con?” “Câu hỏi thứ tư, hai người là anh em đang tranh nhau quyền thừa kế tài sản, xin hỏi hai người sẽ làm gì để đối phương nhận được số tài sản thừa kế là thấp nhất.” “Câu hỏi thứ năm, Tiền Duy là nhân viên sắp bị đuổi việc, Lục Tuân là giám đốc nhân sự của công ty, xin hỏi hai người sẽ thế nào để hòa giải hoặc tranh thủ lợi ích lớn nhất cho mình, nói cách khác, Tiền Duy làm thế nào để lấy được số tiền đền bù là lớn nhất, Lục Tuân làm thế nào để mất ít chi phí ít nhất mà vẫn đuổi được Tiền Duy?” … Tiền Duy nghĩ thầm, những câu hỏi này của Lưu Thi Vận quả thực chỉ có cô mới nghĩ ra được, câu nào câu nấy như đi trộm gà vậy, chỉ muốn biết làm thế nào để lợi dụng được lỗ hổng của pháp luật, cứ như tên lừa gạt chuyên nghiệp, thế này có được không? Hơ! Mấy câu này có hợp pháp không? ! Nhưng những câu hỏi hoàn toàn mới lạ này lại rất được mọi người hoan nghênh, hoặc cũng có thể nói chỉ cần có Lục Tuân tham gia, bất luận thi cái gì cũng được mọi người đón chờ và ủng hộ. Ban đầu Tiền Duy rất tự tin rằng mình có thể dùng toàn bộ kinh nghiệm hành nghề luật sư kiếp trước để đánh bại Lục Tuân dễ dàng, kết quả là bị tát cho không trượt phát nào, trong mười câu hỏi thì đến chín câu toàn là cô cướp lượt đòi trả lời trước, nhưng cuối cùng người thắng vẫn là Lục Tuân, bất luận bản thân có đưa ra những kế sách xảo trá cỡ nào, thì anh luôn có thể dễ dàng đưa ra những biện pháp còn xảo trá hơn cô để phản đòn. Có lẽ trên thế giới này luôn có một loại người, bọn họ ưu tú đến mức khiến cho người ta cảm thấy cho dù bạn có cố gắng đến đâu cũng chẳng vượt qua được họ, hai người họ cách nhau chín năm nhưng lúc này khi đối mặt với Lục Tuân, Tiền Duy vẫn không có bất cứ phần thắng nào, anh quả thực là luật sư trời sinh. “Và đây là câu hỏi tình huống cuối cùng, Tiền Duy sẽ vào vai là nữ sinh viên khoa luật đang theo đuổi Lục Tuân, bạn cần liệt kê những ưu điểm của nữ sinh khoa luật để thuyết phục Lục Tuân, còn Lục Tuân vì từ chối Tiền Duy, cần liệt kê ra những điểm xấu của nữ sinh trường luật.” Lưu Thi Vận vừa nói vừa cười, “Đây là câu cuối cùng rồi, chúng ta thư giãn một chút đi, không thi những kiến thức chuyên ngành khiến người ta đau đầu nữa. Tuy nhiên đây là câu cuối cùng của cuộc thi nên chúng tôi muốn hai người phải nhập vai thật hoàn hảo, mỗi người phải thể hiện đúng nhân vật của mình, Tiền Duy bạn nhất định phải thuyết phục được Lục Tuân chấp nhận lời tỏ tình của mình mới được coi là chiến thắng, còn Lục Tuân bạn nhất định phải khiếnTiền Duy hết hi vọng một cách khâm phục khẩu phục mới được coi là thắng.” Đây không phải câu hỏi về kiến thức chuyên ngành, nhưng lại chẳng hề dễ dàng chút nào ? ! Với câu hỏi này bảo Tiền Duy phải trả lời thế nào đây? Quả thực là xấu hổ quá đi mất, bảo cô phải tự tâng bốc mình với Lục Tuân trước mặt hàng trăm người thế này, quả là… Hơn nữa tại sao lại là cô theo đuổi Lục Tuân, chứ không phải Lục Tuân theo đuổi cô? Lưu Thi Vận đồ con lợn này, mày có đúng là bạn tao không thế? Bạn kiểu này cô không cần nữa có được không ?! Mười câu đã thua hết chín câu, còn một câu này nữa bất luận Tiền Duy có cố gắng cứu vãn thì cũng đã thua rồi, cho nên cô quyết định nằm vật xuống chịu thua, không nên trả lời câu hỏi này làm gì. Trong lòng cô đã thầm tính toán, trước tiên cứ để Lục Tuân trả lời trước, cậu ta trả lời xong thì cô sẽ tước vũ khí đầu hàng chủ động vẫy cờ trắng nhận thua, làm thế thì cô sẽ chẳng cần xấu hổ tâng bốc mình để thuyết phục Lục Tuân nữa. Nhưng Lục Tuân chỉ cười một cái, dịu dàng nhìn Tiền Duy: “Lady first.” “…” Cậu ta nhất định muốn cô xấu mặt sao? ? ? Tiền Duy uể oải nói: “Lục Tuân, vì học luật nên bình thường mình phải thi rất nhiều, vì thế sẽ không có thời gian lải nhải bám dính lấy cậu, hơn nữa cũng sẽ không hỏi cậu mấy câu thiếu dinh dưỡng như kiểu bạn gái và mẹ rơi xuống nước cậu sẽ cứu ai trước, bởi vì tôi biết, cậu phải có trách nhiệm và nghĩa vụ cứu mẹ mình trước, không cứu bà là phạm pháp, vì thế tôi có thể xử lý tốt vấn đề mẹ chồng nàng dâu tương lai… Cậu suy nghĩ xem có thể chấp nhận lời tỏ tình của tôi không…” Lục Tuân nhíu mày: “Tôi còn chưa chấp nhận cậu, mà cậu đã nghĩ đến chuyện mẹ chồng nàng dâu rồi sao?” “…” Tiền Duy ngẫm nghĩ, quả nhiên đây mới là bộ mặt thật của Lục Tuân, một ngày không độc mồm thì không phải là anh, cô đã chuẩn bị tâm lý hết rồi, Lục Tuân nhất định sẽ nói hàng tá những lời chế nhạo “màn tỏ tình” của cô. “Được thôi.” Cả hội trường bắt đầu rộ lên, Tiền Duy ngẩn người nhìn về phía Lục Tuân, cô còn tưởng rằng mình vừa nghe nhầm. Lục Tuân đứng đó với bộ mặt lạnh như băng nhưng vô cùng tuấn tú, anh liếc mắt nhìn Tiền Duy: “Tôi đồng ý.” Tiền Duy: ? ? ? Lục Tuân cười mỉm: “Câu này tôi nhận thua.” Trong nháy mắt tim Tiền Duy cứ đập loạn nhịp, đôi mắt màu đá obsidian kia đang nhìn thẳng vào cô, sau đó anh mở miệng chấp nhận lời tỏ tình của cô. Cho dù biết đây chỉ là tình huống mô phỏng nhưng Tiền Duy vẫn cảm thấy bối rối. Trong khi Tiền Duy đang suy nghĩ lung tung, cô lại nghe thấy Lục Tuân thản nhiên nói thêm một câu bổ sung: “Nữ sinh trường luật ai cũng tốt, tôi không có lý do gì để từ chối.” Tiếng vỗ tay lập tức vang lên như sấm dậy, có thể nhận ra Lục Tuân vừa nói xong câu đó thì toàn bộ nữ sinh học viện luật trong hội trường đều trở nên điên cuồng cùng kích động. Được rồi, Tiền Duy nghĩ thầm, quả nhiên tên nhóc Lục Tuân này miệng lưỡi cũng không phải dạng vừa đâu, trong một cuộc thi quy mô cấp trường, ngoại trừ thể hiện tài năng bản thân, lại còn có thể ngang nhiên lấy lòng nữ sinh viên khoa luật dễ như trở bàn tay thế này, đúng là một mũi tên trúng hai con chim. Tuy rằng lúc này nhìn thế nào cũng thấy anh khá tinh tế, nhưng sao khi đối mặt với Mạc Tử Tâm, Lục Tuân lại như khối gỗ lầm lì bất động? Chẳng lẽ đây chính là kiểu lo lắng bồi hồi trước người mình thích trong truyền thuyết, càng muốn quan tâm đến người ta, thì lại càng không thể hiện được tình cảm thật của bản thân, vốn là người thành thục nhưng trước mặt người mình thích tay chân lại bắt đầu luống cuống chật vật ? Trong tiếng vỗ tay không ngớt, Tiền Duy nhìn lướt qua Mạc Tử Tâm ngồi bên dưới sân khấu, hai gò má cô ửng đỏ, mặc dù đã cố gắng không kích động vỗ tay to như mọi người nhưng dáng vẻ vừa xấu hổ lại e sợ cùng ánh mắt vui sướng kia đã tiết lộ tâm sự của cô. Câu trả lời này của Lục Tuân hiển nhiên cũng làm cô động lòng. Ngẫm lại cũng đúng, một người EQ kịch sàn như Lục Tuân, lại nói những lời như kiểu tỏ tình trước mặt mọi người thế này, thử hỏi có nữ sinh nào có thể thờ ơ được? Đến ngay cả Tiền Duy cũng bất chợt cảm thấy rung động. Nếu như lúc này người trong cuộc có thể đưa mắt xuyên qua đám người nhìn thẳng tới ánh trăng sáng của mình, rồi ánh mắt hai người phóng điện giao lưu một cái, vô thanh thắng hữu thanh, chuyện này hơn phân nửa là thành. Chỉ tiếc trong thời khắc mấu chốt thế này tên nhóc Lục Tuân lại chỉ biết xấu hổ, anh đứng đó nhìn cô không chớp mắt, căn bản chẳng hề nhìn xuống đám người dưới kia, anh chỉ nhìn chằm chằm vào Tiền Duy. Cậu nhìn tôi làm gì! ! Nhìn Mạc Tử Tâm ấy! ! Nếu không phải còn đang đứng trên sân khấu, Tiền Duy chỉ hận không thể nhảy tới trước mặt Lục Tuân, vươn tay quay đầu anh sang hướng anh cần phải nhìn. *** Cuộc thi nhà luật sư tương lai kết thúc với sự thể hiện xuất sắc của Lục Tuân, khi vừa bước xuống sân khấu, trong nháy mắt anh đã bị những học muội của khoa luật bu kín , những người trẻ tuổi tràn trề nhiệt huyết, chẳng hề ngại ngần khi thể hiện tình cảm của mình trước mặt mọi người. “Học trưởng anh đẹp trai thật đấy!” “Lục Tuân học trưởng, anh có thể ký tên vào đây cho em không ?!” “Học trưởng học trưởng, để mừng anh đạt giải nhất, em có mua trà sữa cho anh này!” Lúc đứng trên sân khấu tranh tài ít nhiều cũng có chút khẩn trương nên không để ý nhiều xuống phía dưới, lúc này đi xuống rồi, Tiền Duy mới nhận ra hóa ra mình cũng có người thân tới cổ cũ, mọi người đang ngồi bên cạnh những người bạn chung tòa ký túc với cô, lại còn cầm một tấm biểu ngữ chẳng biết được ghép bởi bao nhiêu những tờ giấy nát, phía trên là hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo “Tiền Duy vạn phúc, thiên thu vạn đại, thống nhất thiên hạ!”. “…” “Tiền Duy, bên này bên này!” Không ngoài dự đoán, Tiền Duy ngẩng đầu một cái liền nhận ra Tiền Xuyên người cao chân dài đang vẫy tay với cô, Tiền Duy đưa mắt nhìn anh, quả nhiên phát hiện Mạc Tử Tâm đang ngồi bên cạnh, mà càng khiến cô bất ngờ hơn chính là ngoại trừ có Mạc Tử Tâm, Mạc Đào cũng tới, trông anh thấp hơn Tiền Xuyên vài phân, nhưng chiều cao 178 cm cùng tướng mạo tuấn tú kia cũng khiến người ta nhận ra anh ngay. “Lục Tuân.” Cho đến khi Mạc Tử Tâm lên tiếng, Tiền Duy mới nhận ra người vừa bị các em khóa dưới bao quanh như sao vây quanh trăng giờ đã thoát khỏi vòng vây, anh đi tới trước mặt bọn họ, sắc mặt anh không dễ nhìn cho lắm mặc dù đã thắng áp đảo trong cuộc thì, Tiền Duy nghĩ thầm, chẳng lẽ mấy học muội vừa rồi cứ bám lấy anh nên anh không vui sao? Cũng may Mạc Tử Tâm có vẻ đang vui, cô tươi cười trò chuyện với Lục Tuân về những câu hỏi trong cuộc thi vừa rồi, hỏi về những câu mình đang thắc mắc. Tiền Duy nghĩ thầm, đây hẳn là tình yêu giữa những học bá với nhau… Bình thường có thể thảo luận với nhau về luật pháp về vụ án để trau dồi tình cảm của đôi bên … “Hoa này tặng em.” Tiền Duy nhìn bó hoa tươi trước mắt rồi dần hồi hồn lại, cô ngẩng đầu một cái, chợt thấy Mạc Đào đang mỉm cười nhìn cô, trên tay anh là bó hoa hồng cam tươi mới, trên những cánh hoa mềm mịn còn những giọt nước đọng lại. Tên nhóc Mạc Đào này gần đây đã dùng kế sách của Tiền Duy, theo đuổi chị gái hàng xóm vô cùng thuận lợi, mắt thấy càng ngày tình cảm đôi bên lại càng ngọt ngào, bởi vậy giờ phút này gương mặt Mạc Đào cũng nhuộm đầy nắng xuân rạng rỡ. Tiền Duy nhận hoa: “Sao anh tới đây làm gì? Còn mua hoa tặng em nữa.” “Sao thế? Anh không tới được à?” Mạc Đào khẽ cười, cặp mắt đào hoa nhìn ngang ngó dọc, “Mua hoa cho em không phải việc anh nên làm sao? Nếu không có em, giờ anh có cười rạng rỡ thế này không? Huống chi mua hoa cho đóa hoa của khoa luật đâu phải chuyên kinh thiên địa nghĩa gì đâu, anh chỉ hận mình mua quá ít đấy, bởi vì sau cuộc thi này anh mới phát hiện ra, em quả thực là người vừa xinh đẹp lại thông minh! Một bó hoa sao có thể xứng với vẻ đẹp của em được. “ Kể từ sau hôm hẹn đó, Tiền Duy và Mạc Đào liên lạc với nhau hàng ngày, Tiền Duy vì đầu quân làm quân sư cho Mạc Đào đã nghĩ không ít mưu kế để anh theo đuổi chị hàng xóm cạnh nhà, hai người anh tôi mỗi người một câu, rồi bất ngờ phát hiện tính cách cả hai rất hợp, liền mau chóng trở thành ‘bạn bè’ cấu kết với nhau làm chuyện xấu, rất hay trêu đùa đối phương, thích nhất là ca ngợi lẫn nhau. Tiền Duy tất nhiên không chịu yếu thế: “Anh cũng đâu kém đâu kém, lại có người đẹp trai tặng hoa cho em thế này, em cảm động đến mức khóc một dòng sông ấy chứ.” Lục Tuân đang nói chuyện với Mạc Tử Tâm nãy giờ, lúc này thì anh nghe không lọt tai nữa rồi: “Cậu này là sinh viên khoa luật à? Trước giờ sao chưa thấy cậu ấy nhỉ ?.” Mạc Tử Tâm cười cười: “Đây là Mạc Đào anh họ mình, anh ấy lớn hơn chúng ta một khóa, học khoa Tiếng Anh, giờ anh ấy đang tìm hiểu Tiền Duy đấy, chắc cũng là..?” Nói đến đây, cô dừng một chút, sau đó nhìn về phía Tiền Duy. Lần này, mấy ánh mắt cũng quay ra nhìn chằm chằm Tiền Duy . “Tiền Duy, thành thật khai báo, khai thật tui sẽ khoan hồng!” Tiền Xuyên dứ dứ nắm đấm. Mạc Tử Tâm đứng bên cạnh cổ vũ mà nhìn Tiền Duy, chắc hẳn cũng bị bầu không khí vừa rồi bao chùm, ngay cả Lục Tuân bình thường chẳng mấy quan tâm đến bát quái giờ cũng đang ngẩng đầu, nhìn về phía Tiền Duy. “Hai người bọn họ gần nhất đây hay hẹn hò lắm!” Cuối cùng Tiền Duy còn chưa kịp mở miệng nói gì, Lưu Thi Vận đã tiết l thiên cơ bằng một câu kinh người, “Mấy lần một tuần! Tiền Duy vừa nghe cuộc gọi của Mạc Đào thì lén lén lút lút cười hì hì đi ra ngoài ! Ngay cả người bị viêm mũi dị ứng như tôi cũng ngửi được mùi yêu đương chua thối phát ra từ người cậu ta!” Này cô bạn, chứng viêm mũi dị ứng của mày xem ra nghiêm trọng phết đấy, trên người tao làm gì có mùi chua thối của yêu đưong? ? ? Đây không phải mùi hương thơm ngát của tinh thần đồng đội cao cả đó sao? “Anh và Tiền Duy sao, bọn anh đang bồi dưỡng tình cảm! Về phần chúng tôi có hẹn hò không, ấy là chuyện bí mật.” Mạc Đào cười cười, ánh mắt anh đang nhìn người nào đó đứng cách đây không xa, Tiền Duy hướng theo mắt anh nhìn qua, liền nhận ra một cô gái mặc trang phục kiểu Nhật đang ứng đó, giờ phút này cứ nhìn chằm chằm vào Mạc Đào. Anh vừa nói câu đó xong, trong ánh mắt cô liền lóe lên sự ngạc nhiên và chán nản, Tiền Duy nghĩ thầm, chắc hẳn đó là nữ sinh khổ cực theo đuổi Mạc Đào. Mạc Đào nói xong, Tiền Xuyên liền quát to một tiếng : “Mẹ nó, thật sự là chó biết cắn người không sủa, Tiền Duy, bà lại dám lén lút thoát FA trước cả tôi cơ ấy! Hai ngươi còn đang bồi dưỡng tình cảm nữa? Lời lẽ buồn nôn như vậy mà cũng khen nhau được, nếu thứ tình cảm đó mà cứ tiếp tục bồi dưỡng nhất định sẽ biến chất!” Anh quay đầu chân thành nói với Mạc Đào, “Người anh em, tôi hi vọng cậu cứ tiếp tục mắt mù như thế đi, đừng tới khoa mắt điều trị làm gì, cứ tiếp tục yêu đương ân ái cùng Tiền Duy nhà chúng tôi nhé, chúc hai người hạnh phúc! Chúc hai người hạnh phúc!” “…” Tiền Xuyên, mấy lời xàm xí đó có được coi là chúc phúc không? ? ? “Đúng rồi, chiều nay tôi có trận đấu bóng rổ, đội bóng trường ta sẽ luyện tập thi đấu ngay tại sân bóng rổ khu đông, nếu mọi người rảnh thì đến cổ vũ cho tôi nhé ?” Lưu Thi Vận nhếch miệng: “Nếu cậu có thể thắng, tôi sẽ đến.” “Điều đó còn phải nói sao, nhất định là thắng rồi, chờ thắng tôi sẽ mời mọi người ăn một bữa!” Tiền Duy gật đầu: “Nếu được mời cơm miễn phí dĩ nhiên là phải đi rồi.” Mạc Đào cũng cười: “Em trai Tiền Duy thi đấu, sao tôi có thể không đi.” Mạc Tử Tâm không nói gì. Tiền Xuyên gãi gãi đầu, quả nhiên bắt đầu phô diễn tài năng của ảnh đế, anh buồn bã nói: “Mọi người đều mời rất nhiều bạn bè tới cổ vũ, tôi sợ tôi ra sân chỉ có mấy người hô cổ vũ thì xấu hổ lắm, haiz, nếu có thêm người tới thì hay biết mấy.” Anh nói xong, quả nhiên đưa ánh mắt đáng thương qua nhìn Mạc Tử Tâm. Mạc Tử Tâm nhoẻn miệng cười: “Chiều nay tôi cũng không có việc gì, vừa đúng lúc có thể tới xem cậu thi đấu bóng rổ.” Cô nói xong, nhìn thoáng qua Lục Tuân bên cạnh nãy giờ chẳng nói câu nào, “Lục Tuân, cậu có đi không ?” Ngay khi Tiền Duy cứ tưởng Lục Tuân sẽ đồng ý ngay, chợt nghe đối phương mở miệng nói hai từ vô cùng ngắn gọn bằng một chất giọng vô cùng kiên quyết. “Không rảnh.” Lời từ chối ngắn gọn chẳng chút nể nang đúng là đau lòng quá đi, quả nhiên, Lục Tuân vừa nói xong, vẻ mặt Mạc Tử Tâm cũng trở nên khó coi hẳn. Ông nội ơi, ông nói thêm mấy chữ giải thích cho người ta biết chiều ông có việc bận thì chết à? Nói thêm mấy từ nữa cũng có mất phí đâu ?! Tiền Duy mau chóng khuấy động bầu không khí: “Lục Tuân, chiều nay cậu có việc bận lắm à? Nếu không quá gấp, thì cùng chúng tôi tới xem Tiền Xuyên thi đấu đi.” Sếp à, tôi chỉ có thể giúp anh tới đây thôi! Anh không hiểu phong tình không biết giải thích, vậy tôi sẽ hướng dẫn anh từng bước để anh giải thích với người đẹp, anh nhất định phải nhân cơ hội này đưa ra lý do hợp tình hợp lý để từ chối lời mời của Mạc Tử Tâm đấy! Lục Tuân nhướn mắt nhìn cô: “Tôi bận học.” “…” Tiền Duy nhìn thoáng qua bóng lưng thẳng tắp của Lục Tuân đi xa mà chỉ biết trợn mắt há mồm, bạn à, cậu nói bận gì cũng được nhưng bận học là sao ? Đối với người “Xưa nay không học gì nhưng lần thi nào cũng cao hơn người thứ hai mấy chục điểm” như anh mà nói, lý do bận học ấy cũng dối trá y như mấy lời ngụy biện “Tôi và cô ấy chỉ không mặc quần áo nằm trên cùng một chiếc giường chứ giữa chúng tôi chẳng xảy ra chuyện gì cả”.