Không thèm yêu sếp

Chương 10 : Mày có thể cua được lục tuân, tao sẽ gọi mày là ba luôn

Dưới không ít những cái nhìn đầy uy hiếp của các nữ sinh xung quanh, ăn xong bữa sáng cùng Lục Tuân, Tiền Duy liền về ký túc xá lấy giáo trình cùng Lưu Thi Vận tớt tiết học Hình Pháp. Hình pháp là một trong mười bốn môn học trọng tâm của khoa luật, cũng là môn quan trọng nhất trong chuyên ngành Tư Pháp, đương nhiên lý do chính khiến Tiền Duy không thể vắng mặt là vì mỗi tiết học giáo sư môn hình pháp sẽ có một bài kiểm tra trắc nghiệm nhỏ trước khi vào bài học, điểm thành phần môn này sẽ là điểm trung bình của các bài kiểm tra trắc nghiệm đầu giờ, nếu như điểm thành phần không cao, cho dù cuối kỳ qua điểm trung bình thì vẫn có khả năng bị tạch môn này. Tiền Duy có một khả năng, đó là vào tiết liền hôn mê, vừa tan học thì tỉnh táo. Tiết hình pháp vừa kết thúc, cô liền tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc, không để ý tới Lưu Thi Vận mà nhanh chân đuổi theo Lý Sùng Văn, trước khi ra khỏi lớp còn liếc mắt nhìn lướt qua Lục Tuân đang ngồi bên cửa sổ, Mạc Tử Tâm đang tới chỗ anh nói gì đó. “Lý Sùng Văn, tôi trả vở ghi môn luật dân sự tiết trước cho cậu này.” Môn hình pháp vừa kết thúc thì cũng là lúc đến giờ cơm trưa, Tiền Duy cuối cùng cũng theo kịp Lý Sùng Văn, “Để tỏ lòng cám ơn, tôi mời cậu ăn cơm nhé.” Lý Sùng Văn vẫn luôn nhã nhặn dịu dàng như thế, anh cười mỉm: “Không có gì, chúng ta đều là bạn học, chỉ là mượn vở ghi thôi mà, không có gì to tát, cậu không cần tốn kém mời tôi ăn cơm đâu.” Tiền Duy biết, tám mươi phần trăm là anh không định ăn bữa trưa, nhưng dù vậy, Lý Sùng Văn chưa bao giờ tỏ vẻ chật vật như những kẻ nghèo rớt mồng tơi, anh luôn cố gắng nhẫn nhịn, dịu dàng , nho nhã, cực kỳ giống những thanh niên cứu quốc con nhà giao giáo của thời kỳ dân quốc, nỗi khổ của anh sự bất an của anh đều là của riêng anh, anh sẽ không vì chuyện đó mà đổ lỗi cho hoàn cảnh, cũng sẽ không oán trời trách đất, càng không mất bình tĩnh sa đọa, cho dù thân trong khốn đốn, cũng tuyệt đối không nhận thua, mỗi ngày luôn tràn ngập hi vọng với cuộc sống, cho dù chậm cũng luôn hăm hở bước tới mục tiêu đã định. “Thực ra là vì hôm nay mấy vụ án giáo sư vừa giảng trong giờ, tôi không hiểu lắm, muốn tìm cậu để hỏi thêm cho rõ, nên định vừa ăn cơm vừa hỏi cậu, chỉ mong điểm bài trắc nghiệm đầu giờ tiết sau sẽ khá hơn.” Tiền Duy còn muốn nói vài câu thể hiện thành ý của mình, cuối cùng lại bị lời của Lưu Thi Vận cắt ngang mạch suy nghĩ, cô nàng cũng đã thu dọn xong sách vở và đuổi kịp cô rồi. “Tiền Duy, mày sốt cao phải không? Đầu óc không sao chứ?” Cô nghi ngờ nhìn Tiền Duy, vươn tay sờ trán cô kiểm tra, “Sao lại đột nhiên đòi học Hình Pháp? Không phải mày hay nói, thời buổi này, án to thì xem chính trị, án trung thì xem tầm ảnh hưởng, án nhỏ thì phải xem quan hệ, phần lớn sẽ chẳng quan tâm đến luật, cho nên chẳng cần phải học giỏi sao?” Tiền Duy lệ rơi đầy mặt, đó là vì trước kia cô không muốn học nên tìm đủ mọi lý do quang minh để viện cớ… Lưu Thi Vận ơi Lưu Thi Vận, mày có biết tao phải vất vả cỡ nào mới tìm được lý do để mời Lý Sùng Văn ăn cơm không ?! Mày đừng phá đám bạn bè thế được không ?! Tiền Duy ho khan một tiếng: “Sao có thể không dựa vào luật được? Thi cuối kỳ cũng phải đọc luật đó thôi.” Cô nói như đúng rồi, “Hơn nữa riêng Hình Pháp phải nắm thật rõ.” Lưu Thi Vận không hiểu: “Vì sao?” “Sau này mày ra đời rồi sẽ biết, rất nhiều cách kiếm tiền, đều viết rõ trong hình pháp.” Lý Sùng Văn cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười: “Được, vậy thì chúng ta cùng nhau ăn cơm rồi nghiên cứu cách kiếm tiền sau này đi, cũng thương lượng luôn xem nên đi cướp ngân hàng hay đi giết người cướp của đây?” Ba người cùng nhau tới cangteen, lần này thật sự là vừa ăn vừa thảo luận về một vài vấn đề của Hình pháp, thực ra trong lòng Tiền Duy cũng có chỗ hiểu chỗ không với mấy vụ án vừa học, nhưng vì muốn mời Lý Sùng Văn ăn cơm một cách thật tự nhiên, nên đành nhẫn tâm ép buộc bản thân phải nghe những phân tích luật học khôn khan đó. “Hóa ra là như thế à!” Lý Sùng Văn vừa phân tích xong, Tiền Duy giả bộ như bừng tỉnh sau cơn u mê, “Nghe cậu giảng xong, quả thực là thông suốt hẳn!” Lý Sùng Văn nở nụ cười mỉm: “Còn chỗ nào không hiểu không?” “Không có không có! Cậu giảng dễ hiểu lắm, nhưng tiết nào cũng phải làm bài kiểm tra trắc nghiệm, sau này tôi có thể tới hỏi bài cậu không? Như kiểu tạo tổ học tập đó? Để báo đáp, tôi mua bữa sáng một tháng cho cậu.” Tiền Duy đã tính toán hết rồi, dù sao cô cũng phải mua đồ sáng cho Lục Tuân, không bằng cũng mua cho Lý Sùng Văn một suất, cậu ta là người tốt, không nên qua đời vì bệnh ung thư dạ dày ở tuổi còn trẻ như thế, huống chi tương lai anh sẽ là pháp quan, tạo mối quan hệ tốt với anh cũng rất có lợi cho cô mà. “Cậu đừng từ chối.” Tiền Duy đã cướp lời Lý Sùng Văn trước khi anh mở lời từ chối nhã nhặn, “Tôi là kiểu người thà rằng không ăn sáng để ngủ nướng còn hơn, học kỳ này tôi quyết tâm dậy sớm để học, nhưng nếu chỉ mình tôi, nhất định sẽ không kiên trì được, cậu cho tôi một cơ hội, để tôi mua bữa sáng cho cậu, cậu cứ nghĩ thế này là nhất cử lưỡng tiện giám sát tôi dậy sớm đi.” Lý Sùng Văn cuối cùng cũng không lay chuyển được ý Tiền Duy, chỉ đành gật đầu đồng ý. “Đúng rồi, hôm qua tôi đi siêu thị, có chương trình mua một tặng một với dứa, tôi mua nhiều, một mình ăn không hết nên cho cậu một hộp này.” Chắc hẳn vừa nãy tặng dứa cho Lục Tuân nói quá thuận miệng , nên lúc này cô cũng chẳng nghỉ nhiều mà mở miệng nói thao thao ” Dứa từ lúc nhú mầm, đến khi trưởng thành rồi đơm hoa kết quả đều rất tập trung, Nó cũng như kẻ lữ hành chẳng chịu trói buộc mang trong mình niềm tin theo đuổi hoàn mỹ, dù chỉ một tấc đất cũng phải tìm cho được tinh hoa, vì thế dứa tượng trưng cho sự hoàn mỹ, cũng giống như cậu vậy! Tôi cảm thấy trong các loại trái cây, chỉ có dứa mới xứng với cậu! Vừa nhìn thấy quả dứa này, tôi đã nghĩ ngay đến cậu, cậu nhất định phải nể mặt tôi mà nhận hộp dứa này đấy nhé.” Lý Sùng Văn không thể so với Lục Tuân, với những lời ca tụng này Lục Tuân có thể mặt không biến sắc tim không đập, hiển nhiên là đã miễn dịch từ sớm, hoặc có thể vì da mặt anh dày nên bất luận người ta có vuốt mông ngựa thế nào cũng ậm ừ chấp nhận. Nhưng Lý Sùng Văn lại là người dễ xấu hổ, anh nghe những lời Tiền Duy vừa nói, trên gương mặt trắng nõn bỗng nổi chút phiếm hồng, mắt cũng không dám nhìn thẳng vào hộp dứa kia mà nhìn sang nơi khác, cũng may Tiền Duy đã đạt được mục đích, cuối cùng anh cũng nhận hộp dứa của cô. Chờ Lý Sùng Văn đi , Lưu Thi Vận mới hồi hồn lại sau cơn trợn mắt há mồm nãy giờ, cô nhìn Tiền Duy với ánh mắt đầy ẩn ý, rồi bật ngón cái khen thưởng cô. “Cao tay, mày quả thực cao tay.” Lưu Thi Vận vỗ đét một cái lên đùi cô, giọng vô cùng ảo não, “Sao tao lại không nghĩ ra chứ! Nếu tao có một nửa trí thông minh như mày, thì giờ sao tao còn FA được?” Tiền Duy: ? ? ? “Chuyện tao sai nhất đó chính là một lần chỉ có một mục tiêu, trứng gà lại đặt hết vào một giỏ, còn nhớ cậu hotboy khoa kiến trúc và nam thần khoa công nghệ thông tin không, đáng ra tao phải theo đuổi hai người đó cùng lúc mới đúng! Chỉ cần dùng một cách mà lại có nhiều sự lựa chọn, vừa đỡ tốn thời gian công sức mà hiệu quả lại cao, cũng như mày vậy, bữa sáng mua một lần cho cả hai người; dứa cũng tặng cho hai người; ngay cả lời lấy lòng người ta hay ngăn không cho người ta từ chối, cũng chỉ cần xài một câu! Mày xem vừa rồi mày nói quả dứa đại diện cho sự hoàn mỹ, câu này có thể dùng với bất cứ người nào mà mày muốn theo đuổi.” Lưu Thi Vận vỗ vỗ vai cô, “Tiền Duy, mày quả thực là nhân tài! Mày cũng rất dũng cảm, lại dám theo đuổi Lục Tuân và Lý Sùng Văn cùng một lúc, hai người họ đều học cùng khoa luật với chúng ta, mày không sợ phiền phức sau khi lộ chuyện sao?” “Tao muốn theo đuổi hai người họ lúc nào? ? ?” Tiền Duy ho khan một cái, “Tao chỉ muốn có quan hệ tốt với hai người đó thôi, mày chưa nghe câu này à? ‘Kim Lân há chỉ là vật trong ao, vừa gặp phong vân vội hóa rồng’ [1]?’ Mày nhìn Lục Tuân và Lý Sùng Văn đi, nhìn là biết sau này hai người họ sẽ là những tinh anh trong giới luật pháp nước nhà, tương lai nếu tao muốn làm luật sư, thì phải có quan hệ tốt với những lão đại trong ngành! Tao đang đầu tư cho tương lai! Lấy nhỏ thắng lớn! Con người ấy à, phải quen biết lúc người ta đang trắng tay thì tình cảm mới đậm sâu, đợi đến lúc người ta lên như diều gặp gió, không chừng liếc người ta một cái cũng phạm tội chết rồi!” [1] Kim lân là chỉ “Hùng Bá”, hắn cần “Phong” và “Vân” mới có thể phát triển nghiệp bá. Đáng tiếc bất luận Tiền Duy giải thích thế nào, Lưu Thi Vận cũng nhìn cô với vẻ mặt “Tao hiểu mà, mày không cần giải thích”, cả chiều hôm đó, cô nàng cứ nhìn Tiền Duy với vẻ mặt lo lắng. “Mày nói xem ngộ nhỡ cả Lục Tuân và Lý Sùng Văn đều đổ mày thì làm sao? Lúc đấy mày sẽ từ chối ai đây? Haiz, tao nghĩ hộ mày thôi cũng đau đầu rồi, quả thực rất khó lựa chọn.” Cô nói xong, lại tự phủ định suy nghĩ của mình, “Nhưng chắc không đến mức đó đâu, dù sao bọn họ cũng đâu mù.” “…” Lưu Thi Vận xoa xoa cằm, vẫn không quên tung đòn trí mạng cuối cùng: “Chí ít Lục Tuân chắc chắn sẽ không đổ mày. Lý Sùng Văn là người nhã nhặn hiền lành, sao có thể chịu nổi những chiêu mặt dày của mày. Lục Tuân thì chắc chắn không thể, cậu ta lạnh lùng cao ngạo như thế, y như bông Hoa tuyết ngàn năm trên núi Thiên Sơn, bình thường hận không thể dùng mũi mà nhìn người khác. Mày yên tâm đi, mày sẽ không lâm vào cảnh lựa chọn khó khăn thế đâu …” Nghe đến đó, mặc dù không có ý nghĩ xấu, nhưng Tiền Duy lại chẳng phục: “Vì sao tao lại không lọt nổi mắt Lục Tuân chứ? Tao cũng có rất nhiều ưu điểm mà, vừa thông minh lanh lợi lại hoạt bát đáng yêu này.” Lưu Thi Vận khịt mũi, trợn mắt nhìn cô đầy khinh bỉ: “Được, nếu cái thông minh lanh lợi rồi hoạt bát đáng yêu của mày có thể cua được Lục Tuân, tao sẽ gọi mày là ba luôn.” “Hừ.” Tiền Duy liều chết phồng mang trợn má đáp lại, “Sự thông minh lanh lợi của tao không cần dùng vào chuyện đó, tài trí của tao phải dùng vào việc cải tạo hệ thống luật pháp của Trung Quốc! Là một công dân, sao có thể nghĩ loanh quanh mấy chuyện nữ nhi tình trường, trong lòng chúng ta luôn phải đặt quốc gia lên hàng đầu!” Đáp lại lời cô là một tiếng “Oẹ” đầy mạnh mẽ của Lưu Thi Vận.