Nước mắt công chúa là châu ngọc, vậy còn nước mắt của phù thủy như em?
Gia Ái ngồi uống trà cùng với ông nội của Minh Hy trong vườn nhà ông. Từ nhỏ cô đã rất hay đến đây. Hai nhà vốn là thân hữu lâu năm, ông nội luôn xem cô là con cháu trong nhà. Gia Ái lại không có người thân nào ngoài cha, vậy nên cô vẫn thường tới đây thăm hỏi ông mỗi khi có thời gian.
“Ông có nghe việc đính hôn của con với Minh Hy.” Ông nội đặt lại ly trà lên đĩa. “Nói thật ông rất vui. Năm xưa ông và nội con cũng muốn làm thông gia nhưng cả hai đều chỉ có con trai. Bây giờ phải nhờ vào đời cháu. Sao hả? Chuẩn bị sao rồi?”
“Mọi việc đều là do hai bác lo liệu ạ. Con cũng không biết phải chuẩn bị gì nữa.”
Bà nội vừa đi đến, đặt đĩa trái cây lên bàn rồi ngồi xuống nói:
“Nếu vậy hay để bà giúp con. Bà cũng rất thích việc này.”
Cùng với sự bối rối của Gia Ái là giọng ông nội đằng hắng. Chính ông cũng biết con trai trưởng của mình sẽ không bao giờ muốn bà tham gia vào việc này. Hiểu ra ý ông nên bà cũng giả vờ có việc mà bỏ vào trong.
“Chắc ông khó xử lắm. Con cũng thấy buồn.”
“Thành thói quen rồi.” Giọng ông trầm ngâm. “Chuyện đứa con gái kia, con đừng suy nghĩ nhiều. Ông sẽ giải quyết.”
Gia Ái ngạc nhiên nhìn ông nội, thì ra ông cũng biết.
“Ông tuy già nhưng chưa lẩm cẩm. Người như cô ta ngoài đường có đầy. Nếu Minh Hy không đồng ý kết hôn với con, đứa cháu này ông cũng không cần tới. Gia tài để lại, một xu ông cũng không cho nó.”
“Không cần phải vậy đâu ông! Thật ra chuyện này cũng không thể ép buộc anh Hy được.” Gia Ái lo lắng nói. Cho dù bị anh lạnh nhạt thế nào cô vẫn không bao giờ muốn anh bị tổn thương, vì cô biết rõ người đau hơn sẽ là bản thân mình.
Ông nội ngả người về sau ghế nhìn cô:
“Gia Ái! Con đừng nghĩ vì gia cảnh của con mà ông có quyết định như vậy. Ông đã sống đến tuổi này, người như thế nào mà chưa từng gặp. Ông chọn con vì ông biết con là đứa con gái tốt và cũng là người có thể ở bên thằng Hy suốt đời. Con chỉ cần nhớ như vậy là được.”
Gia Ái lặng lẽ gật đầu. Phía trong nhà, một người đang nhìn biểu hiện của cô, khẽ nhếch miệng cười rời đi. Ngô Minh Thành lên phòng khách ở tầng hai ngồi xuống cùng cha mẹ mình. Anh ung dung mở lời:
“Đúng như con nghĩ. Ông đã nói chỉ cần anh họ không kết hôn với Gia Ái thì sẽ không để lại gì cho anh ta.”
“Tốt. Vậy thì chỉ cần không để cuộc hôn nhân này thành là được. Lúc đó… Trung Dương sẽ là của chúng ta.” Cha anh gật gù nói, nét cười đầy toan tính.
--------------------------------------------------
Hai ngày trước lễ đính hôn, Gia Ái đứng một mình trong phòng ngắm nhìn chiếc váy treo trên giá. Trước đây không biết bao nhiêu lần cô tưởng tượng đến cảnh mình mặc chiếc váy cô dâu trắng như tuyết bước vào lễ đường với Ngô Minh Hy. Nhưng lúc này đây cô một chút cũng không thấy vui vẻ, duy chỉ có một tâm trạng nặng trĩu buồn phiền. Gia Ái đưa tay sờ những viên đá lấp lánh trên ngực váy, tự hỏi rốt cục hiện giờ mình đang làm gì. Cô biết bản thân yêu anh rất nhiều, nhưng yêu đâu phải là như thế này. Bức ép anh kết hôn có nghĩa gì khi chỉ khiến anh đau khổ. Đó chính là điều cô sợ nhất. Nhìn người mình yêu thương đau khổ.
Trong tâm trí Gia Ái tái hiện lại cảnh tượng khó quên nhất trong đời. Mẹ bỏ đi ngay trong ngày sinh nhật, bánh kem nến vẫn chưa kịp thắp đã bể nát. Cô đuổi theo trong cơn mưa, cầu xin mẹ quay lại. Kết cục nhận được chỉ là cái ngoảnh mặt của người ra đi và những giọt nước mắt trộn hòa cùng mưa gió. Cha ngồi sụp xuống sàn, nét đau đớn thấu tim gan. Ngày ấy ông không khóc nhưng cô vẫn nghe được những âm thanh nức nở mỗi đêm xuyên qua cánh cửa. Ông bắt đầu uống rượu thay cơm, còn cô thì chỉ biết giấu tiếng nấc của bản thân đi để cha không đau thêm nữa. Cho đến lúc ông tự vực dậy thì thời gian cô phải ở một mình ngày càng nhiều. Cô không trách ông, suy cho cùng cũng vì cô quá giống mẹ, việc nhìn cô chỉ khiến ông nhớ đến một con người bội bạc.
Vậy… nếu như cuộc hôn nhân hôm nay diễn ra liệu anh có bỏ đi như mẹ? Liệu có bỏ cô lại với những ngày u ám năm xưa? Cô không chắc, hoàn toàn không chắc chắn.
Mắt Gia Ái bất giác nhòe đi, thì ra cô đang khóc. Nước mắt thường đến những khi người ta không mong muốn, đến khi muốn thì lại chẳng thấy đâu. Trải qua quá nhiều lần cô đã học được cách kiểm soát nhưng đôi khi lại tự buông xuôi.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Gia Ái định thần một lúc, lau qua loa đôi má rồi trả lời máy. Giọng Nguyên Phong gấp gáp:
“Ái, đến quán Queen đi. Ngay bây giờ!”
“Có chuyện gì sao anh?”
“Đừng hỏi nhiều. Khi tới em sẽ hiểu!”
Gia Ái không thắc mắc nữa mà lập tức đi chuẩn bị. Khi đến nơi Nguyên Phong đã chờ sẵn, cả hai cùng đi đến một căn phòng vip trên tầng ba. Anh mở hé cửa cho Gia Ái nhìn vào. Bên trong có hai người đang nói chuyện, là Ngô Minh Thành và…
Đôi mày chau lại, Gia Ái ngạc nhiên quay sang nhìn Nguyên Phong rồi lại chú ý lắng nghe câu chuyện của hai người kia. Một lúc sau, cô xoay người bỏ đi. Những gì cần biết đều đã biết, cái cần làm thì nhất định sẽ làm.
--------------------------------------------------
Trong một quán cà phê xinh xắn gần trường cũ, Gia Ái nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện với Ngô Minh Hy. Nét mặt cô rất bình thản, cuộc hẹn này là do anh đề nghị, cô cũng chẳng có gì bất ngờ. Hai người im lặng một lúc thì Minh Hy lên tiếng:
“Tôi có một việc muốn nhờ!”
Gia Ái khuấy đều ly nước nho của mình, từ tốn nói với giọng chắc chắn:
“Em sẽ không hủy hôn!”
Minh Hy thay vì ngạc nhiên, chỉ thắc mắc hỏi:
“Tại sao?”
“Vì em ích kỷ. Để em đoán nhé! Hôm nay là Tường Vân bảo anh đến gặp em đúng không?”
“Không phải!” Minh Hy trả lời.
Gia Ái nở một nụ cười buồn:
“Anh không muốn thừa nhận cũng không sao. Hai chúng ta đều hiểu anh không phải người sẽ làm những việc như thế này.”
“Mẹ tôi đã quỳ xuống cầu xin. Tôi không thể làm trái, bây giờ chỉ có thể là do cô thay đổi.” Giọng Minh Hy trầm ngâm. Cô nói đúng, anh vốn không hề muốn yêu cầu cô như thế, nhưng giữa gia đình và người yêu, đây là cách duy nhất. Cho dù Tường Vân có làm sai, anh vẫn không thể bỏ mặc những giọt nước mắt của cô ấy được.
“Câu trả lời sẽ không khác đi. Em về trước!” Âm sắc có phần lạnh lùng, Gia Ái khẽ nghiêng đầu chào, cầm túi xách đứng dậy.
Giọng Minh Hy vang lên:
“Đâu cần phải tự làm khổ mình như vậy. Cô cũng biết tôi không yêu cô!”
“Vậy… coi như em ngu ngốc đi. Cảm ơn đã mời nước!” Gia Ái xoay người bước ra cửa, đôi mắt đọng một giọt buồn.
Người ở lại cũng chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn ly nước chưa được đụng đến trên bàn.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
33 chương
55 chương
70 chương
133 chương