Khi bóng đêm buông xuống, ánh sáng lẻ loi lịm tắt giữa mùa đông. “Đi rồi? Lúc nào?” Minh Hy hỏi, giọng anh gấp gáp. Vị quản lý lắc đầu: “Tôi không biết, lúc nãy tôi thấy cô ấy ở đằng kia nhưng khách vào đông quá nên tôi không chú ý cô ấy đi lúc nào.” Minh Hy đứng đó với nét mặt tư lự, anh vì để vị đối tác phía Nhật Bản kịp chuyến bay quay về nên mới phải họp đột xuất đến lúc này. Suốt buổi anh cứ một lát là gọi điện thoại cho cô nhưng Gia Ái lại không trả lời máy, vừa kết thúc Minh Hy đã vội vã đến đây, trên đường anh cũng đã gọi cho bảo vệ tòa nhà để xác định cô vẫn chưa về. Giờ không tìm thấy Gia Ái, anh bắt đầu cảm thấy lo lắng. Lúc này đã hơn ba giờ sáng, cô có thể đi đâu được. “Trước cửa quán có camera giám sát đúng không? Tôi muốn xem thử!” Anh nói. “À được thôi!” Và Minh Hy đi theo người quản lý vào phòng giám sát, đoạn băng đã ghi lại cảnh Gia Ái loạng choạng ra khỏi quán cũng như việc cô bị hai tên kia kéo đi. “Hai người đó là ai?” Anh cau mày hỏi. “Tôi không biết, có lẽ chỉ là người qua đường thôi, anh có…” Người quản lý không nói hết câu vì Minh Hy đã bỏ ra ngoài. Anh đi theo hướng ghi lại trong đoạn băng, rồi rẽ vào con hẻm gần đó. Men theo những bức tường Minh Hy bước đến cửa hậu của quán bar, trên nền đất là những lô vỏ chai bia rỗng chất thành hàng cùng các mảnh thủy tinh vỡ, và rồi ánh mắt anh dừng lại ở những vết máu vương vãi khắp nơi. Trái tim như rơi xuống, một cơn chấn động điên cuồng chạy dọc cơ thể, Minh Hy trở nên hoảng loạn. Những giả thuyết kinh hoàng khiến anh run sợ, anh bất chợt nhận ra một nỗi đau đang xâm chiếm bản thân, nỗi đau giống như khi Tường Vân xảy ra chuyện hay… thậm chí còn dữ dội hơn nhiều. Anh chạy dọc con hẻm nhưng không tìm thấy gì, đến khi quay trở lại thì gặp được Kiến Tân đang chậm rãi đi vào quán bar. Minh Hy vội vã bước tới gần, tuy nhiên chưa kịp nói câu nào đã bị Kiến Tân đấm thẳng vào mặt. Anh vừa loạng choạng lấy lại thăng bằng thì bị túm lấy cổ áo. Kiến Tân lớn tiếng: “Anh rốt cục là loại người gì hả? Sao anh lại có thể bỏ mặc cậu ấy như thế? Bây giờ cậu ấy xảy ra chuyện như vậy, có phải anh vui lắm không?” “Cô ấy sao rồi? Gia Ái sao rồi?” Minh Hy hỏi, anh không quan tâm chuyện mình vừa bị tấn công, cơn đau xác thịt lúc này so với nỗi đau trong lòng vốn chẳng thấm vào đâu. “Kiến Tân! Rốt cục Gia Ái thế nào rồi?” Thấy vẻ mặt hốt hoảng đó Kiến Tân chỉ cười nhạt, đẩy mạnh Minh Hy ra. “Anh tự đi tìm mà hỏi!” “Xem như tôi xin cậu! Nói cho tôi biết cô ấy đang ở đâu…” “Thật xin lỗi… nhưng tôi sẽ không nói điều gì cho anh biết cả. Gia Ái chẳng phải là vợ anh sao? Chẳng phải anh đã tuyên thệ sẽ bảo vệ và chăm sóc cho cậu ấy sao? Bây giờ anh đi hỏi người khác vợ mình xảy ra chuyện gì không phải nực cười quá à? Anh chỉ cần biết một việc…” Kiến Tân đanh giọng. “Là anh có dùng cả đời này để đền bù cho cậu ấy cũng không đủ.” -------------------------------------------------- Minh Hy dừng xe trước cửa nhà Huỳnh gia, đây là nơi Gia Ái có khả năng đến nhất. Anh không nghĩ đến việc phải làm gì khi gặp cô, điều anh quan tâm là chuyện đã xảy ra và tình trạng của cô bây giờ như thế nào. “Cậu ngồi đi!” Nguyên Phong hỏi khi họ ở phòng khách. “Cậu đến đột xuất thế này có việc gì sao?” “Sao Gia Ái không đi cùng con?” Dì Lan đặt ly nước lên bàn rồi ngồi xuống. Câu nói của dì làm Minh Hy như chết đứng, cô không ở đây thì có thể đi đâu. Theo như những gì Kiến Tân nói thì có vẻ như cậu ấy đã gặp cô, nhưng ngoài việc đó anh không hề có bất cứ manh mối nào khác. Ánh mắt Minh Hy đầy vẻ hoang mang, thấy vậy dì Lan liền nhận ra có chuyện không ổn. “Hy! Gia Ái đâu rồi? Con đến đây là để tìm con bé đúng không?” Sau mấy giây lưỡng lự Minh Hy kể rõ mọi chuyện và lời nói kết thúc bằng một cái tát của dì Lan. “Sao cậu lại có thể để con bé ở đó? Cậu coi nó là gì hả? Tôi chăm sóc nó từ nhỏ, tôi biết rõ nếu không phải có việc buồn con bé chẳng bao giờ chạy đi uống say! Ngay cả khi An Vĩnh gặp nguy cơ con bé cũng không làm vậy, nguyên nhân chỉ có thể là cậu. Gia Ái yêu cậu như thế sao cậu nỡ bỏ mặc nó một mình? Con bé rốt cục có tội tình gì mà lại gặp loại người như cậu chứ?” Thêm một cái tát nữa được giáng xuống, Minh Hy chỉ đứng đó chịu đựng, chính bản thân anh cũng nghĩ mình đáng phải bị đánh. “Được rồi mẹ!” Nguyên Phong đến can ngăn trước khi mẹ anh tiếp tục việc trừng phạt. “Vậy là đủ rồi! Tức giận với cậu ấy không có ích gì đâu. Có lẽ Kiến Tân đã đưa con bé đến nhà Bối Lâm!” Dì Lan dừng tay, lau qua loa nước mắt trên mặt rồi chăm chú nhìn con trai mình gọi điện, vẻ mặt đầy nét mong chờ lẫn hy vọng. “Lâm hả? Anh muốn hỏi em Gia Ái có qua đó không?... Không có sao? Cũng không có gì quan trọng đâu. Vậy nhé!” Nguyên Phong cúp máy rồi lắc đầu với mẹ mình. “Con sẽ gọi cho Kiến Tân!” Và anh nhấn số lần nữa, sau vài câu đàm thoại ngắn ngọn Nguyên Phong nói: “Cậu ấy nói con bé đã an toàn nhưng vẫn còn rất hoảng loạn.” “Nó đang ở đâu?” Dì Lan hỏi và đó cũng là điều mà Minh Hy vô cùng muốn biết. “Kiến Tân không chịu nói!” Nguyên Phong bước về phía Minh Hy. “Cậu ấy bảo không muốn để cậu biết. Anh thấy cậu nên về nhà trước đi! Anh sẽ tìm con bé về!” Nghe vậy Minh Hy tự động gật đầu rồi bước ra ngoài, lái xe đi được một quãng anh dừng lại tựa người vào ghế nhìn lên trần xe. “Gia Ái! Rốt cục em đang ở đâu?” -------------------------------------------------- Cả đêm lái xe ngoài đường tìm kiếm một cách vô định, Minh Hy về đến nhà đã hơn sáu giờ sáng. Anh mệt mỏi đi về phòng, dự định rửa mặt cho tỉnh táo hơn rồi sẽ gọi điện hỏi lại Nguyên Phong, nhưng khi anh ngang qua nhà bếp thì việc đó không còn cần thiết nữa. “Gia Ái?” Minh Hy nói như không tin vào mắt mình. “Là em sao? Em về nhà lúc nào?” Gia Ái cầm ly nước vừa mới rót xong đi đến trước mặt anh, gương mặt cô vẫn còn mấy vết bầm sau cái tát tối qua. “Khoảng một tiếng trước!” Giọng cô rất bình thản. Nhẹ nhàng đưa tay lên mặt Gia Ái, Minh Hy cảm thấy đau nhói lòng khi nhìn thấy những vết thương trên người cô, rồi anh vòng tay ôm cô vào lòng mình, thật dịu dàng để không làm đau cô. Riêng Gia Ái không phản ứng gì, chỉ im lặng đứng yên, phải một lúc sau cô mới lên tiếng. “Anh lại có kế hoạch gì sao?” Âm sắc lạnh như băng của Gia Ái làm Minh Hy buông tay ra, anh hỏi: “Ý em là sao? Tôi đã rất lo lắng cho em!” “Lo lắng?” Gia Ái cười nhạt. “Tại sao chứ? Vì sợ tôi chết rồi thì anh sẽ mất đi trò tiêu khiển à? Bây giờ tôi không sao rồi, chỉ là bị bầm vài chỗ thôi!” Minh Hy cau mày: “Tôi không xem em là trò tiêu khiển.” “Đúng nhỉ? Anh xem tôi là kẻ thù.” Giọng cô lạnh lùng pha lẫn với chua chát. “Nhưng từ bây giờ anh không cần phải làm gì thêm nữa… vì tôi đã thê thảm lắm rồi. Tôi trở thành thế này đều là nhờ ơn anh.” “Gia Ái! Tối qua không phải tôi không muốn đến, mà là…” “Đủ rồi!” Gia Ái cắt ngang lời giải thích của anh. “Tôi đâu có trách anh. Là bản thân tôi ngu ngốc, còn nghĩ rằng anh sẽ đến nên ra ngoài chờ. Thật ra anh không đến còn dễ hiểu hơn nhiều.” Những câu nói của cô như đâm thẳng vào người, lần đầu Minh Hy cảm thấy đau lòng lẫn tự trách nhiều đến thế. “Gia Ái! Nói cho tôi biết… chuyện gì đã xảy ra với em. Bọn chúng…” Anh tức giận bỏ lửng câu, việc nhắc đến lũ khốn đó khiến anh khó chịu. “Anh nghĩ bọn chúng đã làm gì? Không phải quá dễ đoán sao? Tuy anh chỉ là vô tình nhưng mà kết quả cũng khả quan nhỉ?” Giọng cô đầy vẻ giễu cợt. “Tôi luôn biết tự giải quyết những vấn đề của mình. Trong trường hợp anh có quan tâm… thì việc đó hoàn toàn không cần thiết. Tôi rất mệt nên hôm khác tiếp chuyện vậy!” Nói rồi cô quay người đi vào phòng mình, bỏ mặc anh đứng đó với một nỗi đau không lời, anh chưa từng nghĩ rằng sẽ có lúc vì cô mà cảm thấy thế này cũng như chưa tưởng tượng đến ngày bị cô đối xử lạnh lùng như vậy. Thì ra đó là những gì cô phải chịu đựng suốt bao năm qua, cảm giác bị người mình quan tâm lạnh nhạt rất khó mà thích ứng.