“Trước kia anh không thích việc có người đi bên cạnh.” Tằng Tuấn giọng điệu rất bình thản, giống như đang chìm vào ký ức: “Hẳn là em đã xem qua tin tức, có một thời gian ở Bắc Kinh bị ngập lụt…” Theo lời của anh, Lâm Uyển cũng bị kéo vào dòng hồi tưởng. Đêm hôm đó, cô chật vật đứng ở đầu đường, rất nhiều người cũng đứng chờ, trước mặt là đường cái, bây giờ đã bị ngập thành sông, mỗi lần có xe đi qua thì nhất định sẽ bị té nước vào người. Nước dâng lên rất cao, rất nhiều người đánh xe vào ven đường, Lâm Uyển cũng cố gắng lui sát vào vỉa hè, trông mòn con mắt chờ xe bus công cộng hoặc taxi đi qua. Trước kia chỉ nghe nói đến cụm từ mưa to như trút nước chứ chưa được nhìn thấy, bây giờ Lâm Uyển đã được tận mắt chứng kiến hàng thật giá thật rồi. Dần dần trên đường xuất hiện một số xe bị chết máy.Lâm Uyển vốn còn đang muốn đi taxi hay gì đó, song bây giờ đối với chuyện này cũng hết hy vọng rồi. Lâm Uyển lại lo lắng gọi một cuộc điện thoại. Thành phố nơi cô ở rất gần với Bắc Kinh, cô và mấy người bạn trong ký túc xá thừa dịp đang được nghỉ nên đến đây chơi, lúc trước tuy đã nghe nói có thể sẽ có mưa to, nhưng lại không thể kìm lại được ham muốn đi chơi, dù gì nếu mưa to thì có thể dạo quanh các hàng quán cũng được… Lâm Uyển hiện tại không biết là mình đang ở đâu, trung tâm thành phố quá nhộn nhịp, cho nên cô đã bị tách khỏi đám bạn, vốn là muốn đi tìm, kết quả càng đi lại càng xa. Bầu trời trở nên tối đen, trong thời tiết này sắc trời u ám hơn mọi ngày cũng là điều dễ hiểu. Bạn của cô cũng sợ đến choáng váng, dù sao cũng đều là sinh viên chưa trải đời, nói: “Lâm Uyển, cậu tìm một chỗ nào đó rồi tránh mưa đi, mình cũng đang trú mưa đây, mình nghe người ta nói trên dự báo thời tiết đã thông báo là trận mưa lần này rất lớn…” “Mình biết rồi…Cậu tìm một nơi nào đó để trú mưa đi…” Lâm Uyển không dám nói cho bạn biết là mình đang bị lạc, cô đưa mắt nhìn bốn phía, xung quanh toàn là những tòa nhà cao tầng mọc san sát, nhưng lại không giống khu dân cư. Cô không dám gọi điện thoại nữa, khắp nơi đều là mưa, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng sấm.Cô lui vào trong mái hiên, các ngân hàng bưu điện ở bên cạnh đều đã đóng cửa.Ngay cả một quán ăn cũng không có…Cho nên cô đành phải trốn tạm ở một chỗ tạm bợ thế này… Đứng đợi khoảng nửa tiếng, mưa cũng đã có dấu hiệu giảm đi một chút. Lúc này những người đi làm về đứng bên cạnh cô cũng có chút sốt ruột, đợi lâu cũng không thấy có taxi, có người còn mất kiên nhẫn đến độ xắn quần xắn áo chuẩn bị lội nước. Lâm Uyển cũng không muốn đợi nữa, chắc là taxi sẽ không đến đâu, không bằng đi tìm một cửa hiệu nào đó, hoặc là một quán ăn để nghỉ ngơi, nếu không cứ đứng lâu ở đây thì sẽ chết cóng mất… Cô đang mặc váy, lúc này cũng không bận tâm đến đôi giày dưới chân nữa, cứ thế đi theo đội quân đang lội nước kia.Hơn nữa những người kia rất tốt, thỉnh thoảng gặp phải chỗ khó đi, có người còn đi đến đỡ cô qua. Lâm Uyển nói lời cảm ơn bọn họ, sau dần dần những người đi bên cô trở nên ngày một ít. Cuối cùng Lâm Uyển tìm được một trạm dừng xe bus, chỗ đó cũng có đầy người đang đứng chờ.Lâm Uyển hỏi bọn họ, biết là họ đã đứng chờ khá lâu rồi, cho nên cô lại có chút nhụt chí. Cô lại đánh bạo đi tiếp, cứ đi cứ đi, cuối cùng lại thất vọng, phía trước hình như là cầu vượt… Cô đang định quay về, chợt nghe thấy bên trong truyền ra một âm thanh kỳ lạ.Theo bản năng cô liền lấy điện thoại ra chiếu đèn tới lui. “Ngoài cửa xe nước dâng rất cao.” Giọng nói trong trí nhớ của Lâm Uyển chính là của Tằng Tuấn, anh nói chuyện rất ổn định và bình tĩnh, không có một chút luống cuống vì gặp nguy hiểm. Khi đó ngày nào anh cũng vùi đầu làm việc với một đống các số liệu, xong việc, lúc ra về anh có nhận được hai cuộc điện thoại, đều là của cấp dưới mở lời muốn hộ tống anh về nhà. Anh không có ý định đó, lập tức đi tới bãi đỗ lấy xe. Tính năng xe của anh rất tốt, nhưng sắp về đến nơi ở thì xe lại bị chết máy.Anh biết lúc này mà mở cửa xe thì chắc chắn là không được, cho nên anh lấy búa trong hộp đựng đồ ra rồi đập cửa. Sau khi đem cửa kính đập nát, anh mau chóng chạy thoát ra khỏi xe, cầm trong tay cái búa có kèm chức năng chiếu sáng. Song vừa ra ngoài anh mới nhận thấy chân trái của mình khiến cho anh rất khó chạy thoát được một cách linh hoạt, ngay sau đó, anh bị dòng nước bao vây, không thể chống đỡ nổi. Nước đã ngập đến cổ, loại nước này không giống như nước ở sông hồ, mà nó là hỗn hợp của nước và bùn đất dơ bẩn.Trong đó không hiểu có thứ gì đụng phải, khiến cho anh loạng choạng ngã xuống dòng nước. Mưa vẫn không ngừng rơi, nước ngập nổi lên giống như sóng biển. Lâm Uyển chớp mắt, nhìn chăm chú hết thảy mọi hành động của người đàn ông kia. Cho tới bây giờ anh vẫn là người coi chữ là vàng, cho dù gặp phải chuyện sống còn như vậy, nhưng anh vẫn chẳng buồn nói lên một câu kêu cứu. Song đêm đó Lâm Uyển cũng phải trải qua, cho nên cô biết được là anh đang gặp nguy hiểm.Khi đó cô cũng chật vật không chịu nổi, cả ngày chưa ăn uống gì, lại còn lạc mất bạn, cổ họng đã sớm trở nên khàn đặc. Cô đứng trong nước, cổ họng ấm ách kêu: “Ở đó có người không?” Sau đó cô nghe thấy trong nước hình như có tiếng động. Không biết cô lấy dũng khí từ đâu, liền đi theo dòng nước chảy, song nước ập lên đến ngực, làm cho cô sợ đến trợn tròn mắt.Cô vội vàng lui vào một bên, tay vì lo sợ mà run lên cầm cập.Cô không ngừng hô lên với người ở đằng kia, tay cầm di động lắc lư trên cao, hy vọng khiến cho người gặp nạn nhìn thấy chút ánh sáng. Tằng Tuấn giọng nói vẫn rất bình thản, chậm rãi kể lại tình cảnh mà anh đã trải qua hôm đó: “Ánh sáng đó đã chỉ đường cho anh, để anh bơi được về hướng đó…” Lâm Uyển nhìn chăm chú khuôn mặt trước mắt mình, trong lòng thầm hình dung lại hình ảnh đó, tất cả mọi chi tiết đều trùng khớp.Việc trùng hợp như vậy không thể cùng xảy ra ở hai nơi được. Lúc này cô đã hoàn toàn chắc chắn, người đó chính là anh! Ở nơi đó, cô và anh đã gặp nhau lần đầu tiên! Cho nên người anh luôn tìm kiếm hóa ra lại chính là cô sao?! Lúc đó cô cứ đứng một chỗ, không ngừng cổ vũ người kia bơi đến gần, tuy rằng cô không hề biết anh là ai.Lâm Uyển cũng không cảm thấy mình làm vậy thì có gì là không đúng, bởi vì bất luận là ai thì đều sẽ hành động như cô thôi, nếu không làm vậy thì mới là không bình thường đó. Chính vì cảm thấy chuyện đó rất nhỏ nhặt, cho nên cô mới không ghi nhớ trong lòng. Lâm Uyển nhớ lại cảnh này, trong lòng lại thầm cảm thấy mình rất may mắn, song khi đó cô thật sự là sợ hãi muốn chết, nhất là ở một nơi giống như vòm cầu, xung quanh tối đen như mực, một chút ánh sáng cũng không có, nước còn tấp vào như sóng biển, có vài lần suýt chút nữa thì trùm cả lên người cô. Dưới tình huống như thế, bỗng nhiên còn xuất hiện thêm một người.Toàn thân anh ướt sũng, chờ cô bình ổn lại hô hấp, cô mới vươn tay qua cầm lấy tay anh, sau đó cố gắng kéo anh vào nơi nước nông. Cô không biết là anh có bị thương hay không, ở phía xa còn có xe đang đi tới, cô vội vàng vẫy tay, ý muốn nhờ sự trợ giúp từ ánh đèn xe. Người bên cạnh không biết vì sao mà đi đứng không được vững, Lâm Uyển dùng hết sức mới có thể kéo anh đến nơi an toàn. Lúc này đã có người chạy tới, lo lắng đến gần hỏi: “Trong đó còn người không?” Lâm Uyển lắc đầu nói không biết.Người kia sau đó lại lội nước đi vào trong, sợ vẫn còn người gặp nạn. Lâm Uyển ngồi một chỗ, nâng người bên cạnh lên, trấn an anh: “Người không sao là tốt rồi, thời tiết này đúng là đáng ghét thật…” Người kia hình như là đã kiệt sức, lúc cô dìu anh, anh hầu như không nhúc nhích một chút nào.Thấy anh ngồi trong đống nước, cô liền kéo anh đến một chỗ khô ráo hơn, đèn đường rất tốt, cô chỉ có thể nhìn được đại khái vóc dáng anh, còn tóc anh thì dính chặt vào mặt, cho nên cô không thể nhìn được diện mạo. Người kia có vẻ muốn nhanh chóng rời đi, nghỉ ngơi một lúc, anh liền đứng dậy.Lâm Uyển vội nhắc nhở: “Anh ngồi nghỉ thêm một chút đi…” Vừa nói xong, cô chợt cảm thấy mình vừa giẫm phải một thứ gì đó, suýt chút nữa thì trượt chân, may là có người bên cạnh đỡ, nhưng có điều cánh tay của anh lại đặt lên chỗ khiến cho người ta thật không thoải mái. Tay của anh lại có thể trực tiếp ôm lên ngực cô! Lâm Uyển sau khi đứng vững, liền lập tức có suy nghĩ muốn đem ngực mình giải thoát.Kết quả trong bóng tối, người nọ lại không buông cô ra, thậm chí còn ôm cô chặt hơn. Cô còn có thể biết được là người kia đang ngửi tóc cô… Cho nên lúc đối phương hỏi cô số điện thoại, trong lòng cô có chút khó chịu.Sau khi nói dối anh bằng cách đọc số điện thoại của bạn, Lâm Uyển ngay sau đó liền chạy trốn. Tằng Tuấn nhẹ nhàng nói: “Sau đó anh chỉ nghĩ đến việc đi tìm cô ấy, nhưng cô ấy dường như đã bốc hơi khỏi trái đất vậy.” Lâm Uyển chần chừ một chút, nhỏ giọng nói: “Anh không nghĩ đến khả năng cô ấy không phải là người Bắc Kinh ư?” Tằng Tuấn nhìn cô, đã thật lâu anh không còn nghĩ tới chuyện đó nữa, cô gái kia có thân hình rất mềm mại, khi anh ôm thì cảm thấy rất ấm áp, anh lẳng lặng nói: “Anh có nghĩ đến, nhưng nếu vậy, anh lại càng không có khả năng tìm được cô ấy.” Lâm Uyển không biết nên nói thế nào, cũng không biết bây giờ trong lòng cô đang thấy cảm động hay tiếc nuối… Tay cô đan vào nhau, nói bóng gió với anh: “Có lẽ…Lúc đó anh quá hoảng loạn, cho nên…với cô bé kia…” Cho nên không chú ý đến việc mình đã đặt tay lên nhầm chỗ rồi! Hơn nữa dáng vẻ còn hơi kích động, cứ vừa kéo vừa lôi, làm cho váy của cô xốc lên! Cô dừng lại, không nỡ phá hủy bầu không khí gặp gỡ lãng mạn kia. Sau khi chống lại ánh mắt của anh, Lâm Uyển chợt đỏ bừng cả mặt.Cô cúi đầu suy nghĩ, muốn giải thích lý do vì sao mình nói dối anh… Lại còn nghĩ anh bị thần kinh nữa chứ… Tằng Tuấn thấy dáng vẻ kỳ lạ của cô, còn tưởng là cô đang để ý đến quá khứ của anh, liền đưa tay sờ tóc cô, nói nhỏ: “Đã là quá khứ rồi.” Lâm Uyển gật đầu, nhỏ giọng nói vâng, sau đó lại bối rối nói: “Thật ra cũng không thể coi nó là quá khứ được…” Cô kích động khoa tay múa chân: “Đây là một chuyện rất quan trọng với anh, anh phải luôn ghi nhớ, em không để ý đâu…Anh tuyệt đối không được quên đó!”