Bình thường Lâm Đường đã hay xấu hổ khi cởi trần trước mặt người khác, huống hồ người này lại là Dư Tắc. Nhưng cậu thật sự rất sợ, không cần biết thể diện là gì, cậu nhanh chóng cởi quần áo của mình ra. Lâm Đường xoay người định đi mở nước. Dư Tắc lại đột ngột vươn tay đặt lên lưng cậu: “Chờ chút.” Nghe tiếng hắn, Lâm Đường dựng thẳng thân thể, rụt rè nhìn lại, hỏi: “Sao thế?” Sau đó, cậu nhìn xuống theo tầm mắt của Dư Tắc, thấy một loạt vệt đỏ hằn trên chân mình. Lâm Đường sợ đến mức nhảy dựng lên, may nhờ Dư Tắc nắm chặt cánh tay mới không trượt chân ngã xuống. Vệt đỏ kéo dài thành đường, quan sát dấu vết này, người khác có thể hình dung hành trình của một thứ gì đó ở trên da thịt cậu. Càng đáng sợ chính là, dấu vết bắt đầu từ mắt cá chân, kéo tới bắp đùi, cuối cùng biến mất ở một nơi kín đáo. Dư Tắc buông tay, lui về phía sau một bước, vẻ mặt bắt đầu trở nên kỳ quái: “Chu Trần Dật làm?” Lâm Đường lập tức phủ nhận: “Không, không phải!” “Vậy thì ai?” Lâm Đường không trả lời được. Sự im lặng này rơi vào trong mắt Dư Tắc lại biến thành một loại cam chịu, hắn nhớ đến Chu Trần Dật chỉ mặc mỗi một cái quần lót ở bên ngoài, đốm lửa trong mắt như bùng cháy lên. Dư Tắc nhìn chằm chằm cơ thể trần trụi của Lâm Đường, chẳng biết có phải vì lười phơi nắng và vận động không mà đối phương vừa gầy vừa trắng, gương mặt còn vương nước mắt như vừa mới bị bắt nạt xong… Đệt! Dư Tắc nóng nảy đi lòng vòng tại chỗ, hắn vò tóc mình, cuối cùng đi đến trước mặt Lâm Đường: “Quay lưng về phía tôi, úp sấp xuống.” Lâm Đường hơi ngơ ngẩn nhưng vẫn làm theo. Cậu đưa lưng về phía Dư Tắc, úp người lên cái bệ rửa tay. Cảm giác lạnh lẽo khi vùng bụng chạm vào mặt đá khiến cậu không khỏi co rúm lại. Dư Tắc mở nước, cầm vòi sen xối vào lưng Lâm Đường. Từ phía sau lưng, hắn có thể thấy rõ Lâm Đường vừa gặp phải chuyện gì. Vệt đỏ trên mông cậu khiến người khác liên tưởng đến chuyện cậu vừa bị vuốt ve tương đối mạnh tay. Hai đầu lông mày của Dư Tắc nhíu lại, lòng hắn sinh ra một cảm giác vô cùng kỳ lạ. Khi tay hắn đặt hờ trên mông Lâm Đường, bầu không khí xung quanh bỗng nhiên trở lạnh, đầu óc hắn cũng tỉnh táo hơn nhiều. Dư Tắc rút tay về. Hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm cái gáy người kia trong chốc lát rồi mới lướt tầm mắt xuống bả vai gầy yếu của đối phương. Lúc này, hắn không do dự nữa, tỉnh bơ vươn hai ngón tay chạm vào cửa sau của người kia. Lối vào vừa ướt vừa mềm, ngón tay hắn nhanh chóng chui tọt vào. Không ngờ Dư Tắc sẽ làm vậy, Lâm Đường kêu lên một tiếng theo bản năng rồi lại nhanh chóng vươn tay tự bịt miệng mình. Cậu quay đầu muốn xem Dư Tắc định làm gì, nhưng đối phương đã nhanh chóng rút tay về, lùi đến khoảng cách an toàn: “Cậu tắm đi, tôi ở đây chờ cậu.” Đáy lòng dâng đầy hoài nghi cùng sợ hãi, cậu sờ soạng mông mình, do dự nhìn Dư Tắc, chậm rãi gật đầu. Chẳng biết vì sao cậu lại cảm thấy hình như vẻ mặt của người kia bỗng trở nên vô cùng đáng sợ. Lâm Đường xối trôi nước tiểu trên người nhưng vẫn cảm thấy không sạch sẽ lắm, vươn tay chà rồi lại chà. Đến khi da đùi cậu bị chà đến đỏ rực lên, Dư Tắc mới ngăn cản: “Được rồi, tắm xong thì ra ngoài đi.” Lâm Đường tắt nước, nhìn bộ đồ ngủ đã bẩn của mình, chẳng biết nên mặc cái gì. Dư Tắc nhìn theo ánh mắt cậu, thoáng nhíu mày: “Mặc bộ khác đi.” Lâm Đường không có bộ đồ ngủ thứ hai, nhưng vẫn nghe lời, theo Dư Tắc đi ra bên ngoài. Giường vẫn hỗn độn như trước. Bên ngoài, Chu Trần Dật đang đứng dựa vào tường, hai người đi ra, hắn mới lia mắt nhìn sang. Ánh mắt Chu Trần Dật luôn trắng trợn, đôi khi Lâm Đường cảm thấy đường nhìn của hắn rất giống một chiếc cameras. Cậu xấu hổ nhấc chân, đi tới ngồi xổm cạnh va li của mình, lấy quần lót mới mặc vào. Lúc đang tìm đồ mặc tối, Lâm Đường bỗng thấy một chiếc áo phông trắng hạ cánh trên đầu mình. Cậu kéo cái áo xuống, vừa ngẩng đầu liền phát hiện Chu Trần Dật đang nhìn mình: “Không có đồ ngủ đúng không?” Đúng là như vậy, nhưng Lâm Đường không ngờ người nọ sẽ cho mình mượn đồ. Như đoán được cậu đang nghĩ gì, Chu Trần Dật mở miệng nói: “Áo tôi khá to, cậu có thể mặc thay áo ngủ.” Lâm Đường nói cảm ơn, đứng dậy giũ áo phông ra, quả nhiên là rất lớn, mặc vào có thể che mông. Sờ cái áo trên người, cậu nhỏ giọng nói cảm ơn lần nữa. Giờ cậu lại thấy Chu Trần Dật là người tốt. Người bình thường đang ngủ mà bị người bên cạnh tè ướt, chắc chắn sẽ rất tức giận, vậy mà Chu Trần Dật còn bằng lòng cho cậu mượn áo. Ngay sau đó, Lâm Đường lại nghĩ tới một vấn đề nghiêm trọng hơn. Cậu tái mặt nhìn về phía Chu Trần Dật: “Giường phải làm sao?” Chu Trần Dật không nói chuyện. Dư Tắc đi tới tủ đồ, mở ngăn kéo dưới cùng ra: “Có chăn ga dự phòng, thay là được.” Lâm Đường cẩn thận quan sát vẻ mặt Chu Trần Dật, thấy đối phương khẽ nhíu mày như đang cố nhịn cái gì: “Không cần, tao sang phòng khác.” Chưa đóng cửa tủ, Dư Tắc đã hơi nghiêng người nhìn Chu Trần Dật: “Lấy đâu ra phòng dư cho mày?” Hai người là bạn, song Lâm Đường lại nhạy cảm phát hiện thái độ của Dư Tắc đối với Chu Trần Dật kém đi. Chu Trần Dật vô cùng bình tĩnh: “Trong phòng sách có một cái giường mà?” Dư Tắc nhìn hắn trong chốc lát: “Có, nhưng cái giường kia chỉ ngủ được một người.” Chu Trần Dật cũng nhìn Dư Tắc: “Chật tí có làm sao.” Lâm Đường cẩn thận quan sát hai người. Dư Tắc bỗng nhìn sang phía cậu: “Nếu vậy, Lâm Đường, cậu ngủ ở đây với tôi. Chu Trần Dật, mày tự sang phòng sách đi.” Chu Trần Dật đặt tay lên vai Lâm Đường, nhưng lại nói với Dư Tắc: “Không phải chứ.” Dư Tắc không đáp, quay sang hỏi Lâm Đường: “Cậu thấy thế nào?” Lâm Đường bị tầm mắt của hai người làm cho run rẩy, không ngờ người đưa ra quyết định cuối cùng lại là mình. Cậu ngó nghiêng xung quanh, sợ sệt nhìn về phía Chu Trần Dật, nhỏ giọng nói: “Hay là tôi cứ ở lại đây đi?” Ngộ nhỡ cậu lại đái dầm thì sao? Cũng đâu thể làm dơ cái giường khác được. Chu Trần Dật bình tĩnh nhìn Lâm Đường trong chốc lát rồi buông tay, quay người lấy quần áo mặc rồi rời đi không chút lưu luyến. Lâm Đường gãi đầu nhìn Chu Trần Dật biến mất ngoài cửa, vừa quay lại thì phát hiện Dư Tắc đã bắt đầu thay ga trải giường. Cậu vội vã chạy qua, nói: “Để tôi!” Dư Tắc nhìn cậu, động tác trên tay không hề dừng lại. Lâm Đường đành phải đi qua hỗ trợ. Chăn ga mới không khác gì chăn ga cũ, có lẽ là cùng loại. Nhìn chiếc chăn trắng tinh đang cầm trên tay, Lâm Đường chợt nhớ tới một vấn đề: Lúc trước… Chu Trần Dật bảo chỉ có một cái chăn cơ mà?