Lâm Đường ăn hết đồ quỷ nam bưng tới. Nhìn quỷ nam để bát đĩa trống không sang một bên, cậu bỗng phát hiện gương mặt hắn chợt lộ vẻ thỏa mãn lạ thường. Dựa vào ngực hắn, Lâm Đường vặn ngón tay, giọng điệu cũng mang vẻ dò xét: “Anh Chử…” Quỷ nam cắt lời: “Cậu có thể gọi tên tôi.” “…” Lâm Đường không dám gọi tên hắn, quyết đoán lược bỏ xưng hô: “Trước kia anh nghiên cứu thiên văn à?” Nụ cười trên mặt quỷ nam dần đông cứng lại. Lâm Đường luôn quan sát vẻ mặt hắn, đương nhiên đã lập tức nhận ra tâm trạng hắn xấu đi, vội vàng mở miệng: “Tôi hỏi bừa thôi… Không hỏi nữa.” Quỷ nam hơi híp mắt: “Sao cậu biết?” Không đợi Lâm Đường trả lời, hắn đã chủ động nói tiếp: “À, cô ả kia nói. Mà này, cậu thích cô ta à?” Lâm Đường chậm chạp nhận ra “cô ả” mà quỷ nam nhắc tới là Tiết Mục Mục. Cậu như ngừng thở, sợ mình nói sai sẽ khiến Tiết Mục Mục gặp họa sát thân: “Bọn tôi là bạn bè.” “Bạn bè?” Quỷ nam hỏi lại, dường như đang ngẫm xem Lâm Đường nói thật hay không. Một lát sau, hắn chợt nở nụ cười: “Tôi còn tưởng cậu không có bạn.” Quỷ nam cúi đầu nhìn Lâm Đường, đôi con ngươi đen xì khảm trên tròng mắt trắng dã nhìn hơi ghê rợn: “Tôi hy vọng cậu không có bạn, cậu phải nghe lời đấy.” Lâm Đường cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn dù biết hắn không hề thích sự tránh né của mình. Quả nhiên, giây tiếp theo, cậu đã bị quỷ nam nắm cằm bắt ngẩng đầu lên. Quỷ nam im lặng nhìn cậu trong chốc lát, bỗng như bừng tỉnh: “Chúng ta phải kết hôn mới được. Kết hôn rồi, cậu sẽ nghe lời tôi.” Nói xong câu đó, quỷ nam bèn đứng dậy. Hắn đi một vòng quanh giường, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Đúng vậy, phải kết hôn mới được.” Hắn quay người đi đến trước mặt Lâm Đường, hưng phấn nói: “Buổi tối tôi mới trở về. Cậu có thể ngủ một giấc, lúc cậu tỉnh dậy, tôi sẽ về.” Quỷ nam lại chậm rãi tan vào không khí. Lần này hắn đi hết sức vội vàng, thậm chí còn không đe dọa Lâm Đường không được trốn đi. Lâm Đường ngủ quá nhiều, đương nhiên không thể ngủ tiếp. Bên cạnh đó, cậu cũng bị cảm giác căng thẳng sợ hãi thi nhau tập kích. Trực giác mách bảo cậu chuyện kết hôn mà quỷ nam nhắc đến không phải là chuyện tốt. Cậu phải chạy thôi. Lâm Đường ghé vào bên giường, kéo cái cửa ngầm ở bên dưới lên. Lúc này cậu đã chuẩn bị tâm lý, nên khi nhìn thấy một con quỷ giống hệt quỷ nam chậm rãi xuất hiện bên giường, cậu cũng không kinh ngạc quá. Lâm Đường mở to hai mắt nhìn chằm chằm con quỷ mới xuất hiện trong chốc lát. Sau đó cậu nhận ra, đối phương cũng không giống hệt quỷ nam. Hai con quỷ này có một sự chênh lệch vô cùng kì diệu, quỷ mới là phiên bản quỷ nam lúc trưởng thành, nhìn có vẻ chững chạc hơn. Nhưng điểm khác biệt rõ ràng nhất chính là, quỷ mới tóc ngắn, còn quỷ nam tóc dài. Con quỷ mới nhìn chằm chằm Lâm Đường, chậm rãi nở một nụ cười đầy lịch thiệp: “Xin chào.” Nhìn gương mặt vừa cười lên đã khác hoàn toàn với quỷ nam, Lâm Đường do dự trong chốc lát mới nhỏ giọng nói: “Xin chào. Anh là?” Chẳng biết do khác biệt trên nét mặt hay gì, nhưng quả thật nếu không tận mắt chứng kiến con quỷ này chầm chậm hiện hình, Lâm Đường thậm chí còn cảm thấy hắn cũng có hơi ấm của con người. Vẻ mặt hắn không hề tàn nhẫn hay hung dữ, ngược lại khí chất quanh thân còn cực kỳ hòa nhã và lễ độ. Hiện giờ, con quỷ vẫn giữ khoảng cách tương đối và lịch sự trả lời câu hỏi của Lâm Đường với một nụ cười: “Tôi là chủ của căn biệt thự này, tên là Chử Khang Ninh. Có lẽ cậu là…” Hắn lướt tầm mắt dọc theo cơ thể Lâm Đường, im lặng một lát mới nói tiếp: “Ừm, bạn của em trai tôi hả?” Mới đầu Lâm Đường còn chưa phản ứng kịp, lát sau cậu mới nhận ra có gì đó không đúng lắm. Cậu cúi đầu nhìn cơ thể mình, sau đó mặt bỗng đỏ lên, nhanh chóng kéo chăn quấn kín cả người. Cậu đang không mặc quần áo, trên người còn có đủ loại dấu tay và dấu răng.