Lâm Đường cảm thấy mình bị bệnh mất rồi. Gần đây cậu luôn thấy đói, lượng cơm cậu ăn cũng nhiều một cách không khoa học. Rõ ràng trước đó không lâu, cậu đã chẳng còn nhu cầu ăn uống như người thường. Bên cạnh đó, cậu hoảng sợ phát hiện cơ thể mình có biến hóa, ngày càng mẫn cảm và yếu ớt hơn. Quỷ nam nấu súp cá, muốn đút cho Lâm Đường. Nhìn con cá nổi giữa bát chất lỏng trắng đục như sữa, Lâm Đường nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn há miệng ra. Cậu thật sự rất đói, rất rất đói… Lâm Đường không biết quỷ nam lấy súp cá ở đâu, thịt cá rất tươi, nhưng mới ăn vài miếng cậu đã thấy buồn nôn. Lâm Đường nhíu mày, muốn quay đầu né tránh cái thìa đối phương đưa tới, song lại sợ hắn tức giận. Cậu giương mắt nhìn gương mặt đầy chờ mong của quỷ nam, do dự một lát, vẫn há miệng. Cậu đã bị dạy dỗ rất nhiều lần vì tội không nghe lời rồi. Tanh quá, Lâm Đường “ọe” một tiếng, phun ra toàn bộ, dạ dày cũng không ngừng dâng lên cảm giác ghê tởm. Nôn xong, cậu mới tái mặt nhìn về phía quỷ nam, sợ đối phương nổi giận. Nhưng lạ thay, hắn lại không hề tức tối, chỉ “ầy” một tiếng, nhìn bãi súp người nọ phun ra: “Không ngon à?” Lâm Đường dè dặt nhìn quỷ nam, đáp đầy thận trọng: “… Cũng được.” Thực ra cũng khá ngon, Lâm Đường không biết quỷ nam lấy đâu ra bát súp cá này, hoặc là tìm ai nấu hộ. Quỷ nam không để tâm, đặt bát sang một bên, nhìn mặt đất bị bãi nôn làm bẩn, “hừ” một tiếng. Nghe âm thanh này, Lâm Đường run lên theo bản năng. Cũng may quỷ nam không định tính toán, chỉ khống chế dây leo lau dọn một phen. Lâm Đường nghiêng người nằm trên giường, ngập ngừng vuốt bụng mình. Chẳng biết có phải vì gần đây ăn quá nhiều không mà cậu cứ cảm thấy bụng hơi nhô lên. Quỷ nam thu dọn xong, xoay người lên giường, dùng chăn bao lấy cả hai. Lâm Đường không phản kháng, chỉ thầm nghĩ, quỷ mà cũng muốn đắp chăn sao? Quỷ nam có lợi hại hơn nữa thì cũng không thể đọc suy nghĩ trong đầu cậu. Hắn vuốt ve cái bụng Lâm Đường, vẻ mặt lộ ra vài phần dịu dàng quái dị: “Không đói à?” Lâm Đường do dự gật đầu: “Đói, nhưng không đói quá, buổi sáng còn ăn rất nhiều…” Chẳng biết có phải ảo giác hay không mà cậu cảm thấy thân nhiệt của quỷ nam cao hơn một chút, ít nhất khi hắn ôm cậu như hiện giờ, cậu sẽ không cảm thấy hắn là người băng nữa. Không, có lẽ là thân nhiệt của cậu đã thấp đi. Lâm Đường run lên, không dám nghĩ thêm. Cậu đã không dám tự hỏi cuối cùng mình sẽ biến thành thứ quái vật gì rồi. Quỷ nam ôm Lâm Đường vào lòng, thì thầm: “Phải ăn mới được…” Lâm Đường thật sự không nhịn nổi nữa, lên tiếng: “Tôi sẽ biến thành cái dạng gì?” Quỷ nam cúi đầu nhìn cậu, dường như không hiểu cậu đang hỏi gì. Hắn nghi hoặc mở miệng: “Biến thành cái dạng gì? Sẽ không thay hình đổi dạng.” Thậm chí hắn còn tỉ mỉ vuốt ve gương mặt Lâm Đường: “Có chỗ nào khác đi sao?” Lâm Đường hoài nghi con quỷ này đang giả ngu để lừa mình, cảm thấy hơi giận dỗi, rõ ràng cậu không hỏi cái này. Quỷ nam đang ở rất gần, chẳng biết mũi cậu bị làm sao mà cứ lờ mờ ngửi thấy mùi cá trên người hắn. Cậu nhướng mày, huých khuỷu tay về phía sau: “Khó ngửi quá, tránh xa ra một chút!” Quỷ nam giơ tay lên hít, không khỏi lộ vẻ hoài nghi: “Khó ngửi chỗ nào?” Hắn nhìn về phía Lâm Đường lần nữa, lại phát hiện người kia đang cực kỳ hoảng sợ. Lúc này, quỷ nam không thể xác định phán đoán của mình, lại ngửi thêm mấy lượt: “Khó ngửi thật à?” Lâm Đường không đáp. Cậu đang khiếp sợ vì mình lại dám đẩy quỷ nam ra. Chuyện gì thế này? Sao cậu lại làm như thế? Thật là kỳ quái, trong khoảnh khắc vừa rồi, Lâm Đường như bị cái gì đó khống chế, toàn bộ đầu óc đều là cảm giác phiền chán, ngay cả nỗi sợ đối với quỷ nam cũng bị gạt đi… Cứ như cậu đã trở nên cổ quái giống hắn vậy. Lâm Đường sợ hãi ôm ngực, hơi thở bắt đầu trở nên dồn dập. Chẳng lẽ mình thật sự bị con quỷ này đồng hóa rồi sao? Quỷ nam vẫn đang tự ngửi người mình. Hắn đưa tay đến trước mặt Lâm Đường, hỏi: “Có mùi à? Mùi gì?” Lâm Đường cứng người, hít nhẹ vài cái, không có mùi gì cả, mùi cá lúc trước đều là ảo giác của mình. Lá gan biến mất, cậu quay về là một kẻ yếu đuối, nói nhỏ đến mức phải ghé sát lại mới nghe rõ được: “Không có mùi gì, tôi ngửi nhầm…” Quỷ nam “ừ” một tiếng, chẳng biết có tin tưởng hay không. Hắn khoanh chân ngồi trên giường, ôn hòa hệt như một thiếu niên đẹp đẽ, gương mặt còn mang theo nét ngây ngô, tựa như hắn chết lúc chưa thành niên vậy. Lâm Đường nhìn quỷ nam, não bỗng dưng hoạt động: người này… rốt cuộc là vì sao mà chết? Nghe nói hỏi ma quỷ về lí do chết là tối kỵ, Lâm Đường đương nhiên không có gan này. Cậu thậm chí còn không dám gọi thẳng tên hắn. Lâm Đường ngoan ngoãn nằm trên giường, đến khi quỷ nam ghé sát lại, ngón tay lạnh lẽo sờ lên má cậu, nói: “Tôi phải ra ngoài một chuyến.” Quỷ nam dừng lại, ánh mắt trở nên sâu thẳm: “Cậu sẽ không chạy loạn, đúng không?” Lâm Đường vội nâng mắt nhìn hắn, khẽ gật đầu: “Không đâu.” Quỷ nam duỗi tay đến trước mặt cậu. Không chờ hắn ra lệnh, cậu đã lập tức hôn lên, còn cẩn thận quan sát sắc mặt hắn, trông có vẻ rất ngoan ngoãn nghe lời. Quỷ nam nhìn cậu thêm một lúc, sau đó thân hình lập tức tan biến vào khoảng không. Lâm Đường đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn. Cậu nằm im một lát rồi bật dậy, chân trần xuống giường lượn quanh gian phòng mình đã thăm dò không biết bao nhiêu lần. Cửa ra vào và cửa sổ đều bị khóa, có lẽ vì quỷ nam căn bản không cần cửa sổ. Trong phòng cũng chỉ có đồ gia dụng đơn giản, ngoài việc trông hơi xa hoa thì chẳng có gì đặc biệt. Lâm Đường quỳ rạp xuống, sờ soạng từng tấc đất. Mặt sàn trải thảm, chẳng biết được làm từ chất liệt gì nhưng rất mềm. Cậu lần mò từ đầu đến cuối gian phòng, sau đó dừng lại ở bên giường. Lâm Đường quyết định thử dò xét dưới gầm giường. Trước giờ cậu chưa từng để ý chỗ này. Dù sao quỷ nam cũng từng điều khiển dây leo từ dưới gầm giường vươn lên sờ chân cậu. Nghĩ đến đây, cậu bỗng cảm thấy gầm giường tăm tối vô cùng đáng sợ. Đúng vậy, Lâm Đường đã nhận ra thứ đụng vào mắt cá chân mình ngay đêm đầu tiên tới biệt thự chính là sợi dây kia chứ chẳng phải thằn lằn gì hết. Chờ chút, Lâm Đường bỗng nhiên nghĩ tới một điều, nếu ma quỷ không thể giải thích bằng khoa học, vậy có khi nào dưới gầm giường tồn tại một không gian khác không? Dù sao gầm giường chật hẹp cũng không giống nơi quỷ nam có thể ẩn thân. Lâm Đường do dự trong giây lát, cuối cùng vẫn chậm rãi gập người, run rẩy nhòm vào khe hở giữa cạnh giường và mặt đất.