Sau khi vứt lại một lời đe dọa đầy hiểm độc, bóng dáng quỷ nam cũng dần biến mất. Lâm Đường khóc hu hu, dùng mu bàn tay lau hai gò má đẫm lệ của mình. Trải qua cơn sợ hãi kinh hoàng, cuối cùng cậu cũng tỉnh táo lại. Cậu để mông trần ngồi bệt trên mặt đất trong chốc lát, phát hiện quần áo của mình không thể mặc được nữa thì càng khóc thảm thiết hơn. Sờ cái mông bị đánh vẫn còn đau, Lâm Đường vịn tường đứng dậy. Trong bóng tối, cậu run rẩy mò được một cái tay nắm cửa. Sau đó, cánh cửa hé ra một khe nhỏ. Chẳng biết ai mở đèn ngoài hành lang, mở cửa xong, Lâm Đường bị ánh sáng lọt vào làm chói mắt. Cậu dụi đôi mắt mờ đi vì khóc của mình, ngước lên lần nữa. Bấy giờ Lâm Đường mới phát hiện bên ngoài có người đang đứng. Cậu hoảng sợ lui về phía sau, khi thấy rõ người đó là Chu Trần Dật mới dừng động tác. Chu Trần Dật đến gần, đẩy cửa bước vào. Nhưng đi được hai bước, hắn lại lùi ra, giơ tay bịt mũi theo bản năng khoảng một giây mới miễn cưỡng buông tay xuống: “Cậu…” Chu Trần Dật nhìn Lâm Đường từ trên xuống dưới: “Quần áo đâu?” Lâm Đường xấu hổ rụt chân về: “Rách hết rồi…” Vẻ mặt Chu Trần Dật hơi thay đổi, nhưng hắn không nói gì thêm, quyết đoán cởi áo phông trắng trên người ném cho cậu: “Mặc vào.” Lâm Đường lập tức mặc áo vào. Cậu sờ mặt mình, xấu hổ nói với Chu Trần Dật: “Cảm ơn…” Chu Trần Dật nhìn chằm chằm Lâm Đường trong chốc lát. Có lẽ vì sợ hãi quá độ, hiện giờ mặt Lâm Đường vẫn trắng bệch, chỉ có mũi và mí mắt hồng hồng, trên lông mi còn vương nước mắt. Hắn híp mắt, nhìn sang chỗ khác, nói: “Ra đây đã, rồi về tắm đi.” Áo phông của Chu Trần Dật có thể che đến mông Lâm Đường, nhưng cậu vẫn ngại ngùng kéo vạt áo xuống. Trên đường về, vì biết Chu Trần Dật quen ở sạch, ghét bỏ mùi khai trên người mình nên cậu không dám đi gần hắn quá. Cẩn thận quan sát gương mặt không chút cảm xúc của đối phương, Lâm Đường sợ sệt mở miệng: “… Dư Tắc đâu?” Chu Trần Dật liếc nhẹ sang. Lâm Đường không dám hỏi lại. Cậu tóm chặt vạt áo, cúi đầu đi theo người kia, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu sợ đối phương đột nhiên biến mất. Về phòng, Lâm Đường gặp được Dư Tắc đang đen mặt. Dư Tắc ngẩng đầu nhìn cậu, đi tới kéo cậu lại gần. Hắn giữ vai Lâm Đường, xoay cậu mấy vòng, hỏi: “Có bị thương ở đâu không?” Lâm Đường dùng chân nọ chà rớt tro bụi ở chân kia, đáp: “Không…” Dư Tắc kéo cậu lại gần hơn. Vì biết rất có thể quỷ nam kia đang theo dõi mình nên Lâm Đường đứng yên không động đậy. Dư Tắc không kéo được cậu, thoáng dừng lại: “Sao thế?” Hắn nghĩ đến cái gì đó, nhẹ giọng hỏi: Thứ kia làm gì cậu à?” Thấy Dư Tắc quan tâm đến mình như vậy, Lâm Đường nghĩ mình hơi không biết điều, nên không chống lại sự lôi kéo của hắn nữa. Dư Tắc nắm vai Lâm Đường, cậu không né tránh. Sau đó, cậu nghe Dư Tắc hỏi: “Quần áo của cậu đâu?” Lâm Đường do dự một lát, đáp: “Bị xé nát rồi…” Sắc mặt Dư Tắc xấu đi trông thấy. Lâm Đường hơi nghi hoặc, sợ mình đã nói sai cái gì. Nhưng người kia không đề cập đến vấn đề này nữa, quyết đoán kéo cậu vào phòng tắm: “Tắm rửa trước đã.” Vào phòng tắm, Lâm Đường nhìn Dư Tắc mở vòi sen, lại xoay người đối diện với mình. Cậu bỗng hơi co quắp, tóm chặt vạt áo, một mực cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt người kia. Dư Tắc híp mắt quan sát Lâm Đường trong chốc lát: “Áo trên người là Chu Trần Dật đưa cho cậu à?” Đây là biết rõ còn hỏi, Lâm Đường vừa lo sợ vừa nghi hoặc, ngước lên, gật đầu: “Ừ, đúng vậy.” Dư Tắc “à” một tiếng: “Cởi đi.” Lâm Đường nghe lời, cởi áo. Lúc này, ánh mắt của Dư Tắc lại càng kỳ quái. Lâm Đường căng thẳng nhìn theo tầm mắt đối phương. Bất chợt, Dư Tắc tóm cánh tay cậu, xoay người cậu lại: “Mông cậu làm sao?” Lâm Đường cảm thấy hơi khó mở miệng: “… Bị đánh.” Dư Tắc “ừ” một tiếng: “Còn gì nữa?” Lâm Đường ngơ ngác nhìn Dư Tắc: “Hả?” Dư Tắc lại hỏi: “Còn bị làm gì khác nữa không?” Lâm Đường lập tức đỏ mặt lắc đầu: “Không, không có.” “Thật không?” Trong tiếng nước, giọng nói của Dư Tắc hơi mơ hồ: “Úp sấp xuống đi.” Đây cũng không phải lần đầu, Lâm Đường nhanh chóng úp người lên bệ rửa mặt. Cũng như lần trước, Dư Tắc xối nước lên người cậu, vươn tay sờ vào mông cậu. Khác biệt chính là, lần này mông Lâm Đường quả thật chưa bị kẻ khác chạm qua. Lúc ngón tay chạm tới lối vào đóng chặt, Dư Tắc bỗng dừng lại. Khi Lâm Đường cho rằng không sao, có thể đứng thẳng dậy rồi, người nọ lại chợt ấn lưng cậu, đè cậu úp xuống mặt bồn. Bụng dán lên mặt đá hoa lạnh lẽo, Lâm Đường không khỏi sửng sốt: “Dư Tắc…” Dư Tắc “ừ” một tiếng. Vì đưa lưng về phía đối phương nên cậu không thấy rõ vẻ mặt của hắn, nhưng ngay giây tiếp theo, Dư Tắc bỗng đẩy một ngón tay vào cửa sau của cậu. Lâm Đường mở to hai mắt, giãy giụa thật mạnh nhưng lại bị đối phương đè xuống: “Đừng cử động.” Lâm Đường kích động quay đầu, thần kinh căng thẳng vì bị dọa nguyên một ngày của cậu lại càng căng hơn. Lúc đối diện với đôi mắt tối tăm của Dư Tắc, cậu nghe hắn khàn giọng nói: “Tôi muốn kiểm tra một chút.”