Không Thể Ở Bên Nhau
Chương 3 : Dấu ấn đầu tiên
Duẫn Tiêu Dương thong thả lên tầng tám. Trong đầu anh xuất hiện sơ hình ảnh cô gái vừa nãy, cô gái có thân hình mỏng manh, mang một chiếc áo sơ mi trắng, quần jean tóc buộc túm bình thường, đôi mắt to buồn bã.
- Anh Duẫn, anh có điện thoại?
- Ừ.
Duẫn Tiêu Dương nhận lấy điện thoại, suy nghĩ ấy chợt xóa nhạt.
- Tiêu Dương, anh đi công tác sao không nói em tiếng nào?
- Vân Du, anh nghĩ em sẽ không quan tâm nó.
- Đúng, anh đi đâu em không quan tâm. Anh nhớ mua quà cho em. Thể hiện cho mọi người em và anh vẫn bình thường.
- Đừng lấy cớ.
- Thôi em bận. Tạm biệt anh.
- Ừ.
Triệu Vân Du là thiên kim tiểu thư có máu mủ dòng tộc hoàng gia, nhà họ Triệu bây giờ một bàn tay che trời, chức cao thấp đều có người nhà họ Triệu. Và Triệu Vân Du là người đính hôn với Duẫn Tiêu Dương, mặc dù mang tiếng là vợ sắp cưới của nhà họ Duẫn. Nhưng anh không yêu cô, và cô cũng vậy. Hai người bên nhau chỉ là danh tiếng, nhưng cô vẫn có người yêu của cô.
- Cảnh sát Tạ, có cô gái đưa anh cái này.
Anh đi vào phòng thì thấy Tạ Phí Ngôn đang dặn dò cho cấp dưới.
- Vâng, cảm ơn ngoài Duẫn.
-Hầu Bảo, anh đi ra ngoài đi.
Hầu Bảo là anh em thân thiết đi cùng với Duẫn Tiêu Dương bao năm nay, Tiêu Dương coi anh như anh là người anh em thân thiết cùng nhà.
- Vâng.
Đợi Hầu Bảo ra ngoài, anh mới nói nhỏ với Tạ Phí Ngôn.
- Cảnh sát Tạ.
- Ngài cứ gọi tôi là Phí Ngôn ạ.
- Ừ, Phí Ngôn. Anh cứ gọi tôi là Tiêu Dương.
- Vâng.
- Tôi mới đến đây lần đầu tiên. Tôi muốn đi dạo đây đó.
- Vậy tôi gọi Hầu Bảo chuẩn bị xe.
- Không, tôi muốn anh và tôi cùng đi.
Tạ Phí Ngôn trơ mắt.
- Không được đâu ạ, nếu cấp trên biết tôi sẽ bị kỷ luật.
- Đảm bảo sẽ không có gì. Đi cùng được chứ?
- Nhưng còn bọn họ?
- Tôi có cách.
Anh cầm điện thoại bấm số, nhanh chóng sau Hầu Bảo bước vào.
- Hầu Bảo, tôi quên hồ sơ công việc ở nhà rồi.
- Vậy để tôi cho người đi lấy.
- Tôi chỉ tin tưởng mỗi anh thôi, hồ sơ này rất quan trọng. Anh đi lấy dùm tôi, ở đây tôi đã có cảnh sát Tạ. Hồ sơ tôi để trên bàn, trong phòng làm việc.
- Vậy tôi sẽ cố gắng về nhanh.
- Ừ.
Từ đây về nơi anh ở ít nhất nữa ngày, anh đã sắp xếp tất cả. Đợi bọn họ đi, anh đeo mắt kiếng, cầm chìa khóa xe đi xuống.
- Phí Ngôn, hôm nay làm phiền anh một bữa.
- Không sao đâu ạ.
- Thành phố này nơi anh làm việc, chắc anh cùng rành đường nhỉ?
- Thú thật, tôi chỉ biết trung tâm thành phố. Còn đường ngoại ô tôi không rành cho lắm.
- Thật sao?
- Nếu anh không phiền thì tôi có một người bạn, thành phố này cô ấy rất rõ. Thậm chí còn kể tên rõ từng đường đấy ạ.
- Bạn thân của anh sao?
- Vâng, tôi với cô ấy lớn lên cùng nhau.
- Tôi rất thích có một người bạn thời thơ ấu, nhưng tiền bạc địa vị đã làm tôi không được mọi người chào đón.
Nói tới đây, Phí Ngôn cầm chìa khóa xe bước vào xe, Tiêu Dương cũng nhanh chóng bước vào.
- Nếu cho tôi được chọn, tôi sẽ chọn tôi có một cuộc sống bình thường, cha mẹ tôi cũng bình thường. Chỉ cần gia đình hạnh phúc là đủ, tôi không thích cuộc sống hiện tại.
- Anh Duẫn rất được mọi người yêu quý.
- Đó chỉ là bề ngoài, tôi không biết bên trong họ như thế nào cả.
Duẫn Tiêu Dương đẹp trai, thông minh, nổi tiếng trong giới truyền thông là một chàng trai lạnh lùng, dứt khoát. Nhưng bên ngoài, anh là một người dễ gần, nhưng anh lại xa lánh cuộc sống của chính bản thân mình, vì căn bản anh ghét sự lừa dối.
- Tuệ Mẫn, cậu đang ở đâu?
- Tớ vừa mới xuống trạm xe buýt gần nhà mình.
- Vậy cậu đứng ở đó đi, tớ tới đón.
- Đi đâu sao?
- Hôm nay cần cậu làm hướng dẫn viên du lịch. Hôm nay cậu rỗi mà.
- Cậu chưa xin phép tớ?
- Tuệ Mẫn, cậu đồng ý đi mà.
- Để coi thái độ của cậu đã.
- Tuệ Mẫn.
- Được,. Không cần trả lương, chỉ cần cho tớ ăn.
- Được, được.
- Vậy tớ đứng đây.
Phí Ngôn cúp máy, nhìn sang Tiêu Dương đang ngồi cạnh mình.
- Cô ấy đồng ý chứ?
- Vâng.
Một lát sau, chiếc BMW sáng bóng đậu ngày trước mặt cô, kính xe dần mở ra.
- Lên đi.
Cô giật mình nhận ra, người đàn ông này không phải cô mới gặp hồi sáng sao. Anh ta chẳng phải là Duẫn Tiêu Dương sao? Cô có chút chần chừ bước tới chiếc xe.
- Lên đi.
Đơi Tạ Phí Ngôn hối thúc tiếng thứ hai cô mới giật mình, cô đi ra phía sau ngại ngùng vào chỗ ngồi.
- Chào anh, tôi là Gia Tuệ Mẫn.
- Chào cô, tôi là Duẫn Tiêu Dương.
Đúng rồi, anh ta là Duẫn Tiêu Dương, nhân vật huyền thoại mới nổi.
Trong xe, không khí ngột ngạt đến lạ thường.
- Tuệ Tuệ, cậu ăn sáng chưa?
- Tớ đã ăn sơ rồi.
Mỗi lần mở miệng, có có cảm giác hơi khí lạnh ngưng tụ đâu đây, trên kia, người ngồi phía trước đang nhìn cô qua kiếng chiếu hậu.
- Tôi để hai người ở công viên giải trí, tôi phải về đơn vị thay đồ, mang bộ quân phục này sẽ làm người khác để ý mất.
- Cậu cứ lấy xe đi, để tôi và cô ấy ở đó được rồi.
Nghe xong câu đó, cô lại cảm giác lạnh hơn bình thường.
Đúng như dự định, Tạ Phí Ngô đang ghét để cô và anh ở công viên giải trí rồi mất hút. Cảm giác khó chịu dâng lên bồi hồi trong người.
- Anh Duẫn, chúng ta đi đâu đấy đi.
Để phá vỡ không khí lạnh lẽo hơn Nam Cực, cô phải lên tiếng. Phong cách e thẹn ngại ngùng căn bản không phải gu của cô.
- Tôi gọi cô là Tuệ Mẫn nhé.
- Được.
Tuệ Mẫn giản dị trong bộ đồ, còn Tiêu Dương, người anh luôn tỏa ra hào khí, ánh sáng hào quang khắp người.
Dần dần, không khí ấy được tan biết dần đi, Tuệ Mẫn bắt chuyện với anh, anh rất vui vẻ.
- Anh Duẫn, anh có muốn uống một ly cafe không?
- Ở đâu?
- Ngay chiếc máy này.
Cô chỉ vào một chiếc máy cafe tự động, rồi nhanh chóng bỏ vào trong một chút tiền lẻ, nhanh chóng hai ly cafe nóng hổi xuất hiện.
- Anh chưa từng uống sao?
Thấy Tiêu Dương nhìn nó, cô tươi cười nói.
- Anh yên tâm, cafe này tất nhiên sẽ không bằng cafe hảo hạng anh hay uống. Nhưng lâu lâu đổi hương vị chẳng phải rất tuyệt sao.
- Này.
Phí Ngôn xuất hiện, tươi cười quàng lấy vai cô.
- Tuệ Tuệ, cậu không mua cafe cho tớ sao?
- Tự đi mà mua.
- Tuệ Tuệ, cậu đừng bị sắc đẹp của ngài Duẫn hớp hồn.
- Cậu đừng nói nhãm nữa.
- Trọng sắc khinh bạn.
Tạ Phí Ngôn mặt hầm hầm phun ra bốn chữ, Tiêu Dương nhìn cô mỉm cười. Từ nãy giờ, anh luôn im lặng nhìn cô, cô rất dễ thương, dễ gần nhưng rụt rè.
Cô rất biết giữ khoảng cách với anh, cô gọi anh là anh Duẫn, cô nói cô tốt với anh chứ không tốt với Phí Ngôn, cô nói nếu anh và Phí Ngôn rớt nước, cô sẽ cứu anh chứ không cứu Phí Ngôn. Cô nói anh đẹp trai biết bao nhiêu thì Phí Ngôn ngược lại bấy nhiêu. Cô chỉ cho anh cách anh mì xào, cô kể anh nghe về những con phố, cô dạy anh ăn cách ăn kẹo mút, cô nói rất nhiều, nhưng chỉ bênh anh, cô trách Phí Ngôn, cô làm bầu không khí vui vẻ, hôm nay cô làm rất nhiều thứ cho anh. Chỉ là việc nhỏ nhặt, nhưng mọi hành động đều thu hút vào ánh nhìn của anh.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
15 chương
128 chương
107 chương
29 chương
91 chương
10 chương