Mười Edit: Qing Yun Khai giảng xong, Chung Vi Vi năm bốn, Ứng Trì năm ba đại học. Hai người yêu đương không coi là bí mất, ít nhất toàn bộ ký túc xá của Ứng Trì đều biết, Lưu Trác còn trêu chọc: "Tôi đã nói cách thức ở chung cả hai người không khác mấy đôi yêu đương mà, chỉ kém cái nghi thức thôi. Nhìn xem, nhìn xem, mới một kỳ nghỉ hè qua đi mà đã xác định quan hệ rồi!" Lý Thành Huy thở dài: "Một nhóc con không thông suốt cũng đã có bạn gái rồi, vậy mà tôi vẫn còn độc thân, thiên lý bất dung!" Hàn Vũ cười nhạo: "Anh soi dương sẽ thấy dung." Lý Thành Huy: "...." Con mẹ nó, có thể ngừng công kích người có tuổi được không! Tôi cũng muốn dậy thì thành công lắm chứ. Ứng Trì bị bọn họ nói đến ngượng ngùng, cố tình Lưu Trác còn ồn ào: "Ứng Trì, có phải nên mời khách rồi không?" Chuyện mời khách cậu có biết.... Chỉ là, mời bạn cùng phòng của hai bên mà cậu và Chung Vi Vi còn chưa nói cho Ứng Hoan, cũng đâu thể đến lúc ăn cơm mới nói? Hơn nữa, cứ nghĩ đến lại cảm thấy quái quái. Nhưng mà, mời khách là không thành vấn đề, bằng không cậu sẽ giống người keo kiệt. Ứng Trì cười: "Được, chỉ là phải chờ một thời gian, đến lúc đó mọi người muốn ăn gì cũng được." Bọn họ đương nhiên không có ý kiến. Chung Vi Vi thì đang nghĩ, rốt cuộc phải nói với Ứng Hoan thế nào mới tự nhiên nhất đây? Tuy rằng cô cảm thấy Ứng Hoan hình như đã đoán được đôi chút, nhưng có lẽ là không biết cô và Ứng Trì ở bên nhau đi? Cuối tuần, Ứng Hoan về nhà cùng Từ Kính Dư. Chung Vi Vi và Ứng Trì được tự do, hai người đến trung tâm thương mại gần trường ăn cơm và xem phim. Lúc trước ở trường học, hai người chỉ có thể nắm tay khi đi qua rừng cây nhỏ vào buổi tối, ngẫu nhiên sẽ trộm hôn một cái, rốt cuộc cũng chỉ có sinh viên năm nhất ít người biết cậu, còn lại hầu như ai cũng nhận ra gương mặt này của Ứng Trì cả, Chung Vi Vi không muốn gây nên oanh động để mọi người vây xem. Ít nhất, trước khi Ứng Hoan biết thì vẫn nên trộm yêu đương đi. Vừa ra cổng trường, cô liền không còn quá cố kỵ, kéo tay Ứng Trì lại, về phương diện này Ứng Trì lại phóng khoáng hơn cô, cậu cảm thấy yêu đương không có gì, chỉ cần không hôn môi ở nơi công cộng là được, chú ý hình tượng. Không cần giống Từ Kính Dư, quá cầm thú. Lúc ăn cơm, Ứng Trì nhìn về phía Chung Vi Vi: "Vi Vi, cuối tuần em về nhà, đến lúc đó em sẽ nói cho chị của em." Chung Vi Vi vội nói: "Không được." Ứng Trì nhíu mày: "Vì sao?" Chung Vi Vi hừ một tiếng: "Vẫn là để sau đi, nói thì chị phải gọi cô ấy là chị, chị hơn cô ấy tám tháng đấy." Ứng Trì: "...." Chung Vi Vi gắp cánh gà cho cậu, lại nhỏ giọng nói: "Về sau có phải còn phải gọi Từ Kính Dư là anh rể không? Xong rồi xong rồi, quan hệ này thật loạn, thật ngựng ngùng..." Ứng Trì: "....." Sau một lúc lâu, cậu nhìn Chung Vi Vi: "Anh rể thì không cần gọi, em cũng không gọi." Chung Vi Vi: "....." Cô nhịn không được cười ha ha, đột nhiên cảm thấy Từ Kính Dư thật đáng thương, đều ở lâu như vậy mà vẫn không có được thân phận nào chỗ Ứng Trì. Ứng trì chờ cô cười đủ rồi, cũng không nhịn được mà cười lên: "Vi Vi, bạn cùng phòng của em nói muốn em mời khách ăn cơm, em nên nói với chị em sớm một chút, bằng không kéo dài bữa cơm này lâu quá cũng không tốt." Chung Vi Vi: "Hay là, chờ sau khi nghỉ quốc khánh đi?" Khi đó cũng gần đến sinh nhật Ứng Trì rồi, sinh nhật hai mươi tuổi. Chung Vi Vi muốn chúc mừng cậu, từ sau khi làm giải phẫu xong, khí chất trên người Ứng Trì thay đổi một ít, trở nên trầm ổn hơn, ít nhất trước mặt người ngoài là như vậy, ngày thường cậu không nói lời nào, an an tĩnh tĩnh. Chỉ có bị chọc cho xù lông thì mới giống trước kia, cô cảm thấy đây mới là Ứng Trì. Ứng Trì cười: "Được, nghe chị." Chung Vi Vi cười: "Đàn em nhỏ thật ngoan." Ứng Trì dừng một chút, nhỏ giọng kháng nghị: "Chị nói em đừng gọi chị là chị Vi Vi, chị còn kêu em làm đàn em nhỏ.... Em không nhỏ, đã hai mươi!" Cậu thật sự cực kỳ để ý cô nói cậu nhỏ, thực lo lắng cô cảm thấy cậu không đủ thành thục, không đáng tin cậy. Chung Vi Vi đặc biệt dỗ cậu, cười tủm tỉm: "Được được được, không gọi, kêu anh Trì được không?" Anh Trì.... Trong đầu Ứng Trì lập tức hiện lên hình ảnh trong giấc mộng nào đó, còn có dáng vẻ cô mềm giọng gọi "anh Trì", nháy mắt lỗ tai như bốc khói, đỏ lên nhanh chóng, cậu ảo não xin than: "Vi Vi, chị đừng trêu em..." Chung Vi Vi chớp mắt, có chút vô tội: "Không đùa mà, em không phải sợ chị thấy em nhỏ sao? Kêu anh là để thỏa mãn em." Ứng Trì: "...." Cậu gãi gãi tai, khó có thể mở miệng, chỉ có thể nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Vậy chị cứ gọi em là đàn em nhỏ đi...." Kêu anh Trì.... Đêm nay lại phải nằm mộng tiếp. Cậu buồn bực nghĩ. Chung Vi Vi không nhịn được mà cười tò: "Ha ha ha, sao em lại đáng yêu như vậy!" Ứng Trì đỏ bừng tai, mím môi nhìn cô, thật sự rất muốn nói cậu không đáng yêu chút nào, cậu cũng là đàn ông, cũng sẽ có ảo tưởng đối với cô, không nên xem cậu là trẻ con.... Nhưng mà, lời này vẫn chưa thể nói, cậu hít một hơi thật sâu, cúi người xoa nhẹ tai cô, thấp giọng nói: "Vi Vi, đừng cười em." Chung Vi Vi ngơ ngác nhìn cậu. Ứng Trì đã rút tay lại, xoa đầu cô: "Vi Vi, tóc chị thật mềm." Đây là lần đầu tiên Ứng Trì xoa đầu cô, rất sủng nịch, mặt Chung Vi Vi đột nhiên đỏ lên. Buổi tối, hai người trở lại trường học, vì là thứ bảy nên có rất nhiều người ra ngoài chơi, sân trường vắng vẻ hơn ngày thường. Từ sau khi trở về, Chung Vi Vi không còn nắm tay Ứng Trì nữa, cô sóng vai đi cùng cậu, Ứng Trì cúi đầu nhìn cô: "Muốn đi dạo nữa không?" Lúc này chưa quá muộn, gần 10 giờ, còn có thể đi thêm hai mươi phút nữa. Chung Vi Vi nhướng mày, thấp giọng hỏi: "Đi đâu, rừng cây nhỏ à?" Ứng Trì: "...." Tâm tư bị chọc phá, mặt cậu đỏ bừng, có chút thẹn quá thành giận, nắm tay cô sống chết không thừa nhận: "Không phải, tùy tiện đi một chút." Chung Vi Vi giật mình, ngó nhìn bốn phía, rút tay ra nhưng không được, chỉ có thể cúi đầu dựa vào vai Ứng Trì. Ứng Trì bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, cậu cười ra ra tiếng, bị cô véo vào eo một cái. "Không được cười!" "Ha ha, được...." Bầu trời đêm sáng trăng, ánh trăng xuyên qua cành lá dát lên một lớp vàng, dưới lùm cây cất giấu một đôi tình nhân. Chung Vi Vi ngồi trên đùi Ứng Trì, đôi chân trắng ngọc nhẹ nhàng đong đưa, mũi chân thỉnh thoảng chạm xuống mặt đất. Hai người hôn đến khó mà chia tách, cánh tay đặt bên eo cô ngày càng siết chặt, chậm rãi hướng lên một chút rồi lại dịch về chỗ cũ. Có tâm làm trộm nhưng không có gan.... Chung Vi Vi cười trộm trong lòng, kéo tay cậu hướng vào bên trong cọ cọ. Thân thể Ứng Trì cứng đờ, theo bản năng hôn càng dùng sức, hít thở khó thông, tiếng nói trầm thấp: "Vi Vi..." "Em không muốn chạm vào chị sao?" Chung Vi Vi lôi kéo tay cậu đặt lên ngực trái, nơi trái tim đang run lên kịch liệt, phập phồng phập phồng, mang theo tình ý triền miên vô tận, cô vẫn luôn cảm thấy tâm quan trọng hơn thân thể, tâm cô còn cho cậu thì có gì không thể cho được? Tay Ứng Trì khẽ run, cảm xúc trên tay thật mềm mại, giống như cảm giác khi nằm mộng, lại chân thật hơn rất nhiều, yết hầu lăn lộn, thật sự sẽ có phản ứng. Loại thống khổ này thật sự là tra tấn ngọt ngào. Đêm nay khả năng cậu thật sự sẽ nằm mộng. Ứng Trì dù cho hiểu ra muộn, thường xuyên bị Chung Vi Vi làm cho mặt đỏ tai hồng, nhưng nên hưởng thụ thì tuyệt sẽ không bỏ qua, có một lần thăm dò thì sẽ có lần thứ hai đụng chạm càng thân mật, lần thứ ba.... Có đôi khi Chung Vi Vi cảm thấy cô cứng rắn đùa giỡn một con chó con thành chó săn rồi.Không, là sói con thì đúng hơn. Sau kỳ nghỉ Quốc khánh, Chung Vi Vi lại đăng lên một topic, cô trực tiếp dùng tài khoản blog của mình. Cái tài khoản này cô bắt dùng từ khi học cấp ba, thường xuyên viết một số review phim, cũng chia sẻ một ít tư liệu, Ứng Hoan biết cái tài khoản này của cô, Lâm Tư Vũ cũng biết. Chủ đề topic: Thích em trai của bạn thân có phải là tội không? Cô viết rõ tình huống của mình và Ứng Trì, chỉ cần là người quen biết cô và Ứng Trì nhất định có thể nhận ra, không nói Ứng Hoan, chỉ nói Lâm Tư Vũ. Lâm Tư Vũ là người thấy topic này đầu tiên, chạng vạng ngày đó, cô và Lâm Tư Vũ ở phòng ngủ thấp thỏm chờ Ứng Hoan phát hiện topic này. Không thể nói là khẩn trương, chỉ là.... Cảm giác có chút không phúc hậu. Cứ việc cô cảm thấy Ứng Hoan có khả năng suy đoán, nhưng cô lớn hơn Ứng Hoan một chút, quen biết nhiều năm như vậy, cô thật sự chưa từng làm việc gì có lỗi với Ứng Hoan, hai người rất thân thiết. Lâm Thư Vũ xem máy tính, cũng không biết đọc xong khi nào, vừa thấy thì lập tức quay người nhìn cô: "Đậu xanh! Chung Vi Vi! Cậu được đấy!" Chung Vi Vi giật thót, hàm hồ hỏi: "Làm sao vậy?" Lâm Tư Vũ trừng mắt: "Cậu.... Không phải là thật chứ? Cậu và Ứng Trì đang ở bên nhau?" Chung Vi Vi ở trước mặt Lâm Tư Vũ thì rất tự tin, cô mỉm cười: "Rất kỳ quái sao? Cậu ấy đẹp trai như vậy, mỗi ngày tớ đều ở bên cậu ấy, thích cũng là bình thường." "Không phải, cậu ấy...." Lâm Tư Vũ dừng một chút, không biết nên nói thế nào, "Cậu ấy còn rất trẻ con, muốn cậu dỗ, cậu.... tìm người ít tuổi hơn có phải rất mệt hay không? Tớ cảm thấy đàn ông thành thục vẫn có mị lực hơn." Chung Vi Vi: "Cậu cảm thấy Ứng Trì không đủ thành thục?" Lâm Tư Vũ thoáng do dự, gật đầu: "Cậu ấy thật thích gào to, còn muốn có người dỗ..." "Ứng Hoan thì sao?" "Ứng Hoan rất trưởng thành, rất nhiều chuyện cô ấy đều có thể tự mình xử lý, dỗ người cũng rất thành thục, làm việc luôn có phong cách của mình." "Hoàn cảnh sinh sống của Ứng Trì và Ứng Hoan giống nhau, cậu ấy hơi trẻ con một chút, thích xù lông, nhưng chỉ cần được vuốt xuống thì sẽ mềm lại rất nhanh, sẽ không gây rối vô cớ. Có lẽ cậu không biết, lúc trước chị em bọn họ, một người đi thi đấu quyền anh ngầm, một người ở phía sau dọn dẹp hậu quả, hai người cùng nhau nỗ lực. Trước khi làm phẫu thuật, Ứng Trì chuẩn bị tham gia thi đấu, nếu cậu ấy không đủ hiểu chuyện, không đủ lý trí, không đủ thông minh thì sao có thể được như bây giờ?" Chung Vi Vi dừng một chút, mắt cô đỏ lên. Cô cảm thấy Ứng Trì là khối bảo tàng, cậu và Ứng Hoan là giống nhau, chỉ là cậu được Ứng Hoan sủng đến mức luôn thích gào to, quá mức đơn thuần, rất nhiều người bị vẻ ngoài của cậu che dấu, không nhìn thấy nội tâm của cậu. "Cậu ấy rất nỗ lực, rất có chí tiến thủ, bị sụp đổ như vậy còn có thể bò dậy, không ai oán, không oán trách, cậu ấy còn đàn ông hơn cả những người tự xưng mình thành thục." "Ở trong lòng tớ, cậu là man nhất." Lâm Tư Vũ ngơ ngác nhìn Chung Vi Vi vừa nói vừa dùng khăn giấy lau nước mắt, khóe miệng gợi lên: "Cậu nói đúng, Ứng Trì là tuyệt nhất." Chung Vi Vi lại cười. Lâm Tư Vũ nhướng mày: "Ứng Hoan không biết?" Chung Vi Vi ném khăn giấy, hút cái mũi: "Biết đi, tớ chính là cố ý đăng topic này." "......" "Nghĩ đến sau này phải gọi cô ấy là chị thì lại buồn bực, tớ lớn hơn cô ấy mà!" "...... Cậu nhận mệnh đi!" Ứng Hoan trở về lúc 10 giờ, sau đó đứng bên cạnh bàn sạc điện thoại, lướt weibo. Chung Vi Vi vẫn luôn ngồi ở bên cạnh, thỉnh thoảng lặng lẽ liếc nhìn cô một cái, một lát sau, Ứng Hoan buông di động, cúi đầu nhìn cô. Hai người yên lặng đối diện nhau. Ứng Hoan khóe miệng cong cong: "Thích một người không phải tội lỗi." Chung Vi Vi ngây người nhìn cô, dừng một chút, không thể tin nổi: "Chỉ vậy thôi? Cậu không muốn hỏi gì sao?" Ứng Hoan ngồi xuống đối diện cô, hừ nhẹ: "Cậu muốn tớ nói cái gì? Nói cậu chôm mất tiểu bạch dương của nhà tớ? Hay là nói tình chị em không thích hợp? Tớ cổ hủ như vậy sao? Đã thời đại nào......" Cô nhịn không được mắt trợn trắng, "Tớ đã sớm biết, tớ còn biết hai người bắt đầu từ khi nào, là Ứng Trì mở miệng trước hay cậu mở miệng trước. Tớ còn mong chờ Ứng Trì thẳng thắn với tớ đây......" Rốt cuộc, trước kia chuyện gì Ứng Trì cũng sẽ nói với cô, hiện tại đột nhiên bị Chung Vi Vi câu đi rồi, cảm xúc thật sự trăm mối ngổn ngang, về sau em trai sẽ không cần cô dỗ nữa, có chút... cô đơn. Nhưng mà, nhiều nhất vẫn là vui mừng. Nếu không phải Chung Vi Vi, nếu không phải lần yêu đương này, không biết đến khi nào cậu mới thực sự thoát khỏi. Chung Vi Vi ngượng ngùng cười: "Không phải tớ sợ cậu thấy lúng túng sao......" Ứng Hoan kỳ quái liếc cô một cái: "Lúng túng không phải nên là cậu à, dù sao người phải gọi tớ là chị cũng là cậu." Chung Vi Vi: "......" Lâm Tư Vũ nằm ở trên giường cười ha ha, Ứng Hoan cũng nhịn không được cười theo. Chung Vi Vi đỡ trán, "Đừng cười." Hai cô vẫn tiếp tục cười, qua vài giây, Chung Vi Vi cũng nhịn không được cười, "Tớ kêu cậu là chị, cậu có thể đồng ý không?" "Cậu kêu một tiếng thử xem?" Chung Vi Vi: "Như vậy đi, nếu Ứng Trì kêu Từ Kính Dư một tiếng anh rể, tớ sẽ gọi cậu là chị, thế nào?" Ứng Hoan: "......" Không biết đời này Từ Kính Dư có thể chờ được Ứng Trì kêu anh một tiếng anh rể hay không. ...... Lại muộn chút, Chung Vi Vi nhắn tin cho Ứng Trì: Chị đã thẳng thắn với chị em Tiểu Trì: A a a a a??? Không phải đã nói mấy ngày sau mới nói sao? Sao chị lại không tuân thủ ước định! Vi vi: Đứa nhỏ ngốc, chị em đã sớm biết. Tiểu Trì:...... Vi Vi: Bắn tim GIF. ...... Ứng Trì có chút ảo từ trên giường bò dậy, chuyện này hẳn là cậu nên tự mở miệng, không nên nghe Chung Vi Vi. Cậu nhắn tin cho Ứng Hoan: Chị...... Ứng Hoan: Bắn tim GIF. Giống gif mà Chung Vi Vi gửi. Ứng Trì:...... Ứng Hoan: Về sau yêu đương phải tốt với bạn gái một chút, biết không? Vi Vi rất tốt, hai người ở bên nhau chị rất vui. Ứng Trì có chút mặt đỏ, gãi gãi đầu, trả lời: Em biết. Cậu biết Chung Vi Vi tốt, cũng nhất định sẽ đối tốt với cô. Lưu Trác ngẩng đầu nhìn cậu, ra vẻ ông cụ non mà thời dài: "Sao cậu còn chưa ngủ? Cậu, đứa nhỏ này, từ khi yêu đương càng ngày càng ngủ muộn, còn thường xuyên giặt quần lót vào nửa đêm." Lý Thành Huy cùng Hàn Dư cười ầm lên: "Ha ha ha ha ha ha!!!" Ứng Trì: "......" Cậu thường xuyên giặt quần lót vào nửa đêm khi nào? Cùng lắm...... Một tháng một hai lần...... Còn có, cậu vẫn ngủ trước 11 giờ giống trước kia có được không? Cậu đỏ mặt: "Học trưởng, anh đừng nói hươu nói vượn." Vội vàng nói sang chuyện khác, "Quá mấy ngày mời mọi người ăn cơm." Lưu Trác cười ha ha: "Được nha." Lý Thành Huy: "Quá mấy ngày có phải sinh nhật cậu không?" Ứng Trì gật đầu: "Ừ, nhưng mà mọi người không cần tặng quà hay bao,ì xì gì cả, tôi mời mọi người ăn cơm, mọi người đến là được." Lúc trước Chung Vi Vi đã nói với cậu, sinh nhật thì mời bạn cùng phòng ăn cơm, coi như mừng sinh nhật hai mươi tuổi của cậu. Hai mươi tuổi với cậu mà nói thực không giống nhau. Cậu mất đi rất nhiều. Cũng được đến rất nhiều. Ứng Trì nằm ở trên giường, trong lòng có chút phức tạp, cậu sờ vết sẹo giải phẫu, có đôi khi cảm thấy cơ thể không hoàn chỉnh. Cậu sờ ngực, cảm thấy nơi đó đã được lấp đầy Cứ như vậy đi. Cậu nghĩ. ...... Chung Vi Vi suy nghĩ thật lâu, đều không nghĩ ra nên tặng cái gì cho Ứng Trì, đối với cô phần quà này rất quan trọng. Đây là Ứng Trì hai mươi tuổi, cuộc sống cậu thay đổi sang hướng khác, cũng sinh nhật đầu tiên bọn họ ở bên nhau. Đồ tình nhân? Giày thể thao giới hạn? Giày thể thao cũng được, cô có thể mua, nhưng chỉ sợ Ứng Trì không chịu nhận. Chỉ là...... Cậu hẳn là sẽ không chú ý này đó, lừa gạt cậu chắc không thành vấn đề. Chuyện này cô không hỏi Ứng Hoan, Ứng Hoan khẳng định sẽ không để cô mua đồ đắt như vậy, cô chỉ có thể lôi kéo Lâm Tư Vũ. Lâm Tư Vũ nói: "Cậu xác định? Cậu ấy không biết nhìn hàng, nhưng người trong câu lạc bộ chắc chắn biết, tớ thấy giày Từ Kính Dư đi rồi đều là bản giới hạn, cậu mua cẩn thận kẻo bị đụng hàng......" Chung Vi Vi: "......" Cô gật đầu, "Nếu Ứng Trì và Từ Kính Dư đụng hàng, nhất định sẽ nói ai muốn đụng hàng với gà rừng, tôi cũng không muốn làm màu!" Lâm Tư Vũ: "...... Cậu thật hiểu người ta." Chung Vi Vi đắc ý: "Đương nhiên rồi, bạn trai của tớ mà." Hai người ngồi ở trước máy tính đều có chút phát sầu, Lâm Tư Vũ chống cằm, chậm rãi quay đầu nhìn Chung Vi Vi, "Vi Vi cậu đã 22 tuổi đúng không? Ứng Trì 20 đúng không?" Chung Vi Vi di chuột, lơ đãng trả lời: "Ừ, làm sao vậy?" Lâm Tư Vũ cười tủm tỉm dựa người qua: "Không bằng cậu tặng chính mình đi, tuổi trẻ mạo mĩ, thân kiều thể nhuyễn, món quà tốt nhất...... Ai, em trai Ứng Trì chưa hiểu việc đời, có lẽ sẽ kích động đến hư mất." Chung Vi Vi: "......" Ai nói cậu chưa hiểu việc đời, muốn từng trải như thế nào? Từ sờ ngực cô còn chưa đủ sao? Mặt cô bỗng nhiên nóng một chút, đứng đắn nói: "Đừng nháo, đứng đắn một chút, Ứng Trì còn nhỏ, nếu Ứng Hoan biết, sẽ mắng tớ cầm thú." Lâm Tư Vũ: "......" Cô có chút khó hiểu: "Vì sao phải mắng ngươi, gần đây cô ấy đều không về phòng, hàng đêm sênh ca, lần nào về cũng mang theo hai quầng thâm mắt, cậu cho rằng Từ Kính Dư là người sẽ đắp chăn nói chuyện phiếm đơn thuần sao?" Chung Vi Vi trợn trắng mắt: "Đương nhiên không phải, tớ lại không phải ngốc." Lâm Tư Vũ: "20 tuổi, không nhỏ, đàn ông tinh lực dồi dào nhất ở tuổi 17- 26, cậu nên biết quý trọng." Chung Vi Vi nhịn không được nhìn cô: "Cậu cũng thật hiểu." "Cậu không hiểu?" "...... Hiểu." Chung Vi Vi có chút động tâm, cô lại nghĩ đến mấy thứ lưu niệm kia, không biết có hạn sử dụng không? Hay là nên dùng sớm một chút, tránh trường hợp hết hạn sẽ không dùng được? Lâm Tư Vũ hừ cười: "Xem vẻ mặt xuân tâm nhộn nhạo của cậu!" Chung Vi Vi: "......" Cô vẫn là có chút do dự: "Chính là Ứng Trì mới vừa phẫu thuật hơn nửa năm, tớ không thể như vậy......" "Mổ thận sau ba tháng là X có thể khôi phục sức sống, OK?" "Nói thì nói như vậy......" "Tớ xem Ứng Trì tung tăng nhảy nhót, nói như thế nào trước đây cũng là quyền thủ, nào có kém như vậy?" Cũng đúng...... Chung Vi Vi động tâm. Buổi tối, cô nhịn không được thử Ứng Trì: Sinh nhật em muốn nhận quà gì? Tiểu Trì: Không cần lo lắng chuyện tặng quà cho em, chị ở bên em là được. Vi Vi: Ở bên như thế nào? Cả một đêm? Tiểu Trì:...... Liền cả ngày đi, buổi tối đưa chị hồi ký túc xá. Vi Vi: Cái kia, Ứng Trì...... Tiểu Trì: Ơi? Vi Vi: Ha ha ha ha ha ha ha! Tiểu Trì:...... Ứng Trì cảm thấy hai người thường xuyên nói chuyện có chút ngốc, nhưng không ảnh hưởng đến cảm giác vui vẻ khi nói chuyện, Chung Vi Vi còn rất hay cười. Chung Vi Vi vốn là muốn hỏi cậu có muốn dùng quà lưu niệm không, nhưng lại nhịn xuống, cậu khẳng định sẽ nói: Không muốn! Giả. Cậu khẳng định muốn. Cô biết cậu nghĩ tới. Chung Vi Vi tìm trên baidu: Đàn không sau khi mổ thận thì một đêm mấy lần? Baidu trả lời: Một đêm mấy lần? Bạn còn muốn một đêm mấy lần! Một tuần một lần là đã tốt rồi! Giữ mạng mới là quan trọng! Chung Vi Vi:...... Này là trả lời cái quỷ gì...... Cô thay đổi một trang web, trang web tự xưng "Bác sĩ Lục." Người tư vấn: Chào bạn, bạn đổi thận cũng không dễ dàng gì, cần bồi bổ thật tốt, mỗi ngày cần phải có một thực đơn thật dinh dưỡng và có thói sinh hoạt tốt, nhưng sau khi khôi phục thì nên giảm bớt sinh hoạt X. Giảm bớt, là giảm bớt bao nhiêu??? Một tuần một lần được không? Đủ ít chưa?