Lâm Khả Hoan một lần nữa bị đưa trở về nhà giam, mặc kệ Tạp Trát Nhân thuyết phục cô thế nào đi nữa cô cũng khăng khăng không chịu, kiên quyết phải thả cả 4 người ra cô mới chịu đi. Tạp Trát Nhân cuối cùng cũng mất hiết kiên nhẫn, xem ra hắn thật đúng là mất công nói chuyện mà chả mang lại kết quả gì, hắn sai Phỉ Nhĩ đưa Khả Hoan trở về trại giam. Hắn vẫn ngồi trong phòng thẩm vấn nhìn xuống tờ giấy chính tay mình viết ra, bực bội xé nát thành từng mảnh, không biết nên nhạo báng sự ngu ngốc của kk hay nên bội phục sự dũng cảm của cô, hay là tán dương cá tính đặc biệt của cô? Tạp Trát Nhân nhớ tới tương mặt đầy phẫn nộ và xúc động với ý chí chiến đấu sôi sục của cô mà bất giác nở nụ cười. Thật là có bản lĩnh. Tất nhiên cô gái này chưa thể hiểu được chính trị là thứ bẩn thỉu và không minh bạch nhất, chính phủ đã bao giờ là kẻ chính nhân quân tử, luôn đứng về quyền lợi của nhân dân đâu? Cô đã khăng khăng tin tưởng vào sự giải cứu của chính phủ thì cứ để cho cô ta mở to mắt ra mà xem kết cục thế nào. Trát Phi bằng cách nào đó cũng biết được phản ứng của Khả Hoan về chuyện này, hắn không khỏi giật mình sau lại có chút cười nhạt chế giễu, cô gái này quả thật không phải loại óc ngắn, thật không phụ công Tạp Trát Nhân hết lòng che chở. Tạp Trát Nhân tuy rằng không dự đoán được là Khả Hoan từ chối cơ hội sống duy nhất mà hắn đưa ra như vậy nhưng hắn cũng không lấy làm phiền lòng, dù sao hắn và cô cũng không phải là thân thiết gì cho lắm, hắn chỉ muốn trả lại cô món nợ ân tình mà thôi, hắn cũng đâu phải là kẻ rộng lượng với lương tâm của Như Lai Bồ tát. Trát Phi cũng coi việc này đến đây là xong, sau khi bàn bạc với cha liền phát đi đoạn băng ghi hình các con tin, đồng thời tuyên bố muốn cùng chính phủ trao đổi con tin. Thế giới được một phen nháo nhác, sau mấy cuộc tranh chấp tại Trung Đông, cả thế giới đều đặt sự quan tâm đến tình hình chiến sự tại quốc gia Trung phi này. Trung Quốc, Anh, Malai là những nước đầu tiên phản ứng với điều này, người phát ngôn chính thức của họ đều phát biểu rằng tình thế đã trở lên cực kỳ nghiêm trọng. Chính phủ Trung Quốc cực lực lên án hành vi bắt cóc của bọn khủng bố, thực ra từ khi Khả Hoan bị bắt cóc chính phủ Trung Quốc đã tăng cường các biện pháp an ninh cho sứ quán và đòan cứu trợ đồng thời dùng mọi biện pháp để điều tra nơi Khả Hoan đang bị giam giữ. Thông qua thông cáo ngoại giao, chính phủ Trung Quốc yêu cầu chính phủ Z quốc nhanh chóng cứu con tin người Trung Quốc cho dù phải dùng đến biện pháp nào đi chăng nữa. Chính phủ Z quốc cũng thông báo là sẽ dùng mọi biện pháp có thể để cứu sinh mệnh các con tin, đồng thời công khai xin lỗi các quốc gia có người mất tích. Bởi vì lo lắng cho sự an nguy của con tin nên các quốc gia này chưa có hành động gì trong mấy ngày trước, nhưng đến khi bọn khủng bố chính thức công khai tin tức, các chính phủ nhanh chóng tiến hành các biện pháp ngoại giao. Các thông tin cá nhân của Khả Hoan lập tức được tràn đầy trên các phương tiện thông tin đại chúng: lịch sử học tập, đơn vị công tác, ảnh chụp….Đại sứ Trung Quốc cũng đến tận nơi Đội viện trợ đang cư trú để trấn an, cổ vũ tinh thần bọn họ, dặn dò họ phải kiên cường, trấn tĩnh, mọi việc đều được chính phủ an bài chu đáo. Tô Nghị xem tin tức xong, vô cùng khiếp sợ, trong lòng như lửa đốt, anh lập tức gọi điện an ủi cha mẹ Khả Hoan, nói với họ là Khả Hoan nhất định không có việc gì và sẽ nhanh chóng trở về. Nghe tiếng khóc không ngừng của mẹ Khả Hoan, trái tim Tô Nghị cũng không ngừng rỉ máu, kết thúc cuộc chuyện trò anh ngồi phịch xuống ghế sôpha, hai tay vò nát tóc, trông bộ dáng rất đau khổ dằn vặt. Anh là người hiểu rõ nhất vì sao Khả Hoan lại lựa chọn đi tình nguyện ở Z quốc, nếu cô có gì không may xảy ra thì cả cuộc đời này anh sẽ bị dằn vặt khổ sở không thôi. Khả Hoan hoàn toàn không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, nếu biết cụ thể tình huống có lẽ giờ này cô đã hối hận vì lỡ từ chối đề nghị của Tạp Trát Nhân. Mấy người hộ sỹ thấy Khả Hoan trở về, cảm giác rất thất vọng. Trát Phi và Tạp Trát Nhân đều chuyên tâm nghe ngóng phản ứng của chính phủ, không hề quan tâm tới mấy lời chỉ trích của dư luận quốc tế. Đến chiều tin tức tới, chính phủ lâm thời chỉ đồng ý trao đổi con tin bằng con trai của thủ lĩnh phiến quân là Lạp Bố chứ không đồng ý 2 yêu sách còn lại. Tin này làm cho nhóm phiến quân khá thở phào vì dù sao họ cũng có thể cứu được sinh mệnh của Lạp Bố, vì thế cả buổi chiều các quan chức câo thấp lại tề tựu họp hành nghị luận. Đi đến thống nhất là trước tiên trao đổi con tin để đưa Lạp Bố trở về, sau đó sẽ tính tiếp. RIêng Tạp Trát Nhân có vẻ phản đối vì hắn tin rằng chính phủ chỉ vì muốn dẹp đi làn sóng phản đối của dư luận mà trả lời thế chứ tuyệt không có ý định thả Lạp Bố ra. Hắn nhất trí sẽ dừng chiến sự trong hai ngày, nhưng quân lính vẫn phải canh gác nghiêm ngặt tại các căn cứ mà Tổ chức đã chiếm được của chính phủ, không được giảm lực lượng một người nào. Tất nhiên là quân sỹ không tin lời hắn nói, có ý phản đối. Không khí khá căng thẳng, Trát Phi lúc này mới đưa mắt sang phía Tổng tư lệnh, thực ra hắn đồng ý với ý kiến của Tạp Trát Nhân, cuối cùng Tư lệnh cũng quyết định là tạm dừng tiến công, quân đội trong tình trạng chuẩn bị chiến đấu bất kỳ lúc nào. Ngày hôm sau quả nhiên tình thế có biến hóa, chính phủ lâm thời tăng thêm mức độ công kích với quân phiến loạn, yêu cầu quân phiến loạn phải rút khỏi vùng chiếm đóng Trung Nam Bộ rồi mới đồng ý trao đổi con tin. Đến lúc này Trát Phi mới biết những lời tiên đoán của Tạp Trát Nhân là hoàn toàn chính xác. Đối thủ quả thật cao tay, muốn dùng sinh mệnh của Tứ đệ để uy hiếp họ, nếu thành công có thể hoàn toàn phá huỷ những căn cứ võ trang của họ, nếu không thành công cũng có thể kéo dài thời gian để làm bọn họ suy yếu lực lượng. Thái độ của Trát Phi thay đổi hẳn, hắn kiên quyết cự tuyệt yêu cầu của chính phủ lâm thời, đồng thời đưa ra hạn cuối cho việc trao đổi, nếu trong 24 giờ tới chính phủ lâm thời không có thành ý trao đổi con tin thì cứ 12 giờ họ lại xử tử một con tin bằng cách hành hình nguyên thủy nhất.