Long hồn “Tốt, tốt lắm rồi!” Giọng nói thanh thoát mà mang theo chút trào phúng có cảm giác dị thường quen thuộc. Di? Đây không phải là giọng nói của Tư Nại Khắc sao? “Y mới hôn mê mười mấy ngày, các ngươi không thể cho y nghỉ ngơi hai ba ngày sao? Gấp gáp như thế làm gì?” Hình như ngữ khí có chút bất thiện a! Xảy ra chuyện gì à? “Y ứng phó với từng người trong các ngươi đã phải cố sức rồi, các ngươi cư nhiên còn ba người cùng thượng! Thật muốn để y chết sao?” Phẫn nộ? Tình tự kích động dậy sóng như vậy, chắc sẽ không xuất hiện trên người Tư Nại Khắc chứ? Hắn vẫn luôn rất ôn văn nho nhã, vẫn luôn rất lãnh tĩnh a! “Hai người bọn họ thì cũng thôi đi, nhưng không nên nhất chính là ngươi! Long Diệm, ngươi rõ ràng biết thân thể hiện tại của Y Ân không chịu nổi, sao lại còn cùng bọn họ hồ nháo nữa?” Nhưng mà, hắn đang nói hình như là ta a….. Nỗ lực mở mắt ra, ta lập tức nhìn thấy mái tóc màu bạc đặc biệt chỉ có Tư Nại Khắc có, ngồi bên cạnh ta, trên gương mặt lạnh lùng của hắn nhìn không ra biểu tình gì, nhưng đôi môi nghiến chặt thể hiện rõ tâm tình rất không vui của hắn. “Tư Nại Khắc…..” Ta cố gắng mở miệng, nhưng bị giọng nói của mình dọa nhảy dựng, không phải đi? Giọng nói so với giấy nhám còn khàn hơn này là của ta sao? “Y Ân!” Tư Nại Khắc kinh ngạc, ánh mắt nhìn sang phía ta đầy thương tiếc và khổ não, tựa hồ còn có một chút…. đau lòng đúng không? Ta không xác định. “Nước….” Ta thở dốc, lần nữa nguyền rủa thân thể nửa chết nửa sống này. Tiện tay phất tới, một ly nước đầy ấp xuất hiện ở trong ngón tay của hắn. “Từ từ thôi.” Tư Nại Khắc thở dài, cẩn thận giúp ta mượn lực đỡ của hắn ngồi dậy, dựa vào lòng hắn, đưa ly nước tới miệng ta, hơi nghiêng đi, dòng nước trong vắt mát lạnh thấm nhuần cổ họng khô khan của ta. Ngẩng mắt lên, ta lúc này mới phát hiện bên giường có ba người đang quỳ, ai ai cũng mở lớn hai mắt nhìn ta, nhe răng uốn lưỡi chỉ tay múa chân, ta lại không nghe thấy bất cứ âm thanh gì của bọn họ. “Các ngươi….” Mới định hỏi có chuyện gì, lại trong ánh mắt mang theo không vui và lúng túng của Tư Nại Khắc mà nhớ lại chuyện trước khi hôn mê. Đầu ong một tiếng, mặt ta nháy mắt nóng đến có thể chiên trứng! Những…. chuyện hoang đường đó, đều bị Tư Nại Khắc thấy được sao? Ta vội vàng cúi đầu, thấp thỏm bất an nghĩ. “Các ngươi là những tên hỗn đàn!” Ta nghiến răng nghiến lợi tức giận với họ. Phản ứng của ba người không giống nhau: Li Thiển dùng ánh mắt đáng thương tội nghiệp vẫn hay dùng trước đây nhìn ta, mà Phụng Túc lại là hối hận và áy náy, còn về Long Diệm, hắn trừng Tư Nại Khắc, trong miệng tựa hồ đang biện giải cái gì. “Hắn nói cái gì?” Ta nhìn vẻ mặt lại trầm xuống của Tư Nại Khắc, nhịn không được hỏi hắn. “Ngươi tự nghe đi.” Tư Nại Khắc bất đắc dĩ nhìn ta một cái, phất tay tựa hồ giải trừ đi cấm chế ngăn cấm quanh người họ. “Y Ân!” Ba người đồng thanh kêu, ta cảm nhận được sự quan tâm và một chút hối hận của họ. Nhưng thân thể họ nhào tới đây lại đụng phải một bức tường trong suốt, ba người gần như đồng thời ôm mũi ngồi xổm xuống. “Đem lời vừa nãy của ngươi nói lại một lần!” Tư Nại Khắc chỉ Long Diệm. “Nói thì nói!” Long Diệm nhảy lên, “Ta còn chưa làm được cái gì cả! Rõ ràng là hai người bọn họ gian trá, muốn bá chiếm Y Ân!” Ong____ Vẻ mặt mới vừa chuyển biến tốt lại đỏ bừng lần nữa, ta dùng mục quang muốn giết người trừng Long Diệm một chút cũng không biết lúng túng kia, quả thật không biết nên nói cái gì nữa! “Còn có mặt mũi nói nữa! Bọn họ thế nào ngươi cũng thế nấy sao, đến lúc đó ai sẽ bảo hộ Y Ân? Ta chỉ còn ở lại không đến mười lăm ngày thôi, bộ dạng này của ngươi, có thể khiến ta an tâm giao lại Y Ân cho ngươi sao? Bọn họ luôn có chuyện cần phải làm, thọ mệnh của họ cũng có điểm kết, chỉ có ngươi mới có thể luôn ở cạnh Y Ân, ngươi có thể so bì với họ sao? Ý nghĩa của Y Ân đối với ngươi giống như ý nghĩa đối với họ sao!” Tư Nại Khắc nổi hỏa cực điểm, gần như bắt đầu nói không lựa lời, ít nhất là ta cho rằng như thế, vì trong lời nói của hắn dùng quá nhiều ý tứ mà ta nghe không hiểu. Nhưng những lời này đã rất thành công khiến Long Diệm mất hết khí thế, cặp mắt lửa đỏ long lanh mất đi thần thái. Li Thiển và Phụng Túc cũng bị lời của Tư Nại Khắc dọa ngây ngốc, nửa ngày chưa tỉnh lại. Sau một trận trầm mặc làm người ta nghẹt thở, Long Diệm nhẹ nhàng mở miệng, “Xin lỗi, là ta sai rồi. Ta, ta biết nên làm gì rồi.” Tư Nại Khắc nhún vai, “Dù sao tự ngươi coi rồi làm đi, ta chỉ có thể ở lại mười ba ngày thôi, chuyện sau này, ngươi… tự biết mà làm đi!” “Đợi một chút!” Không biết vừa rồi Tư Nại Khắc cho ta uống cái gì, giọng nói khàn đến đáng sợ vừa rồi của ta đã biến mất, thanh đới hồi phục lại công năng bình thường. “Lời ngươi nói vừa rồi, ta không hiểu lắm.” Ta nhìn thẳng vào mắt Tư Nại Khắc, “Cái gì là ‘thọ mệnh của họ cũng có điểm kết, chỉ có ngươi mới có thể luôn ở bên Y Ân’? Lẽ nào thọ mệnh của ta là không có điểm kết thúc sao?” Nghe câu hỏi của ta, Tư Nại Khắc nghẹn lại, có chút bất an đảo qua Li Thiển và Phụng Túc một cái, không lập tức trả lời. Li Thiển và Phụng Túc đương nhiên càng khẩn trương, nếu như người yêu có sinh mạng vô tận, vậy không phải có nghĩa là….. có một ngày khi bọn họ tóc bạc răng rụng, người yêu vẫn là một bộ dáng thanh niên xuân xanh sao? Vậy bộ dáng của mình…. hai người họ nhìn nhau, đồng thời nhìn được khổ sở cổ quái không rõ trong mắt đối phương. “Nói đi, không cần để ý bọn họ, ta không có gì muốn giấu họ cả.” Ta áp chế bất an trong đáy lòng, đương nhiên cũng nghĩ tới cùng một vấn đề, nhưng trong sự sợ hãi của ta, lại là sẽ phải nhìn thấy sự bi ai khi họ già cỗi thậm chí chết đi. “Y Ân, ngươi…. có nghe qua từ ‘long hồn’ chưa?” Tư Nại Khắc thở dài, cuối cùng mở miệng. “Di?” Ta nhìn Phụng Túc một cái, hắn cũng nhìn ta, trong mắt tràn đầy kinh ngạc. Ta gắng bình tĩnh, nói lại một lượt chuyện Phụng Túc đã kể với ta. “Hừ, ‘long hồn’ nào phải thứ đơn giản như thế!” Tư Nại Khắc cười lạnh, tràn đầy mong ước nói, “‘Long hồn’ chính là chúc phúc và ái luyến mà người yêu sau cùng của mỗi một người biến chất thành công trong chúng ta có thể đạt được. Viên đá mà những con kiến này tranh đoạt, chẳng qua là của vị thần long đại nhân kia dự định cho người hắn tâm ái, cũng chính là tín vật của người đạt được ‘long hồn’ của hắn. Đáng tiếc trên tinh cầu này hắn không tìm được người đó, cho nên trong lúc tức giận hắn đã phá nát tín vật. Cho nên thứ đó nếu không phải do thần long đại nhân tự tay tặng cho, thì một chút sức mạnh cũng không có!” “Đây thì có liên quan gì tới ta?” Ta lắp bắp hỏi. Tư Nại Khắc cúi đầu, nhìn ta dịu dàng nói, “Y Ân, ngươi cũng là ‘long hồn’.”