Không Thể Không Yêu - Lam Lâm
Chương 6
P.S: Từ đoạn này, xưng hô của Úy Ngự đối với Thừa Hạo có thay đổi, có lẽ do anh cảm nhận được "cái gì đó" từ đoạn cuối=)). Đặc biệt chương này mình chém rất hăng, quí bạn thông cảm
Cuối cùng, Thừa Hạo một chút tự lừa mình dối người mà ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh lại chợt phát hiện đầy người dấu vết đêm qua, mà người làm ra những thứ đó trên người tịnh lại không có 1 vết nào.
"Chào cưng." Tên không biết xấu hổ kia đưa tay ôm chặt thắt lưng cậu, mỉm cười. Đối lại sự im lặng của Thừa Hạo, hắn tiếp lời "Không cần hầm hầm như vậy, ngày hôm qua là cưng xâm phạm anh nha."
Còn có mặt mũi nói thế? Tôi cùng lắm thì... cùng lắm thì chỉ nhẹ nhàng hôn anh 1 chút, anh liền giống như dã thú đè tôi ra làm 4 lần, súc sinh! Nghĩ đến chính mình dù sao cũng là bị quỷ ám mới hôn trộm hắn, trên mặt không thể khống chế mà hồng lên 1 mảng. Ai, vì cái gì mà da mặt mỏng như vậy chứ? Không giống như người nào đó, đạn bắn qua cũng không thủng.
Đỏ mặt?? Thật đáng yêu, Úy Ngự mỉm cười, cậu nhóc này trừ bỏ miệng mồm ăn nói khó nghe, toàn thân đều rất thành thật.
"Cưng phản ứng rất nhiệt tình đó nha. Lần đầu tiên tích cực phối hợp như vậy! Giờ cái miệng nhỏ có nhớ cầu xin anh thế nào không? Cưng làm anh cực muốn chết, còn nói anh nhanh hơn, mạnh hơn. A....... "
Thừa Hạo hào hển thở, nhanh tay đưa bịt miệng tên khốn kia lại:
"Anh im đi! Tôi không có muốn nghe!"
"Chẹp~"
Đẩy bàn tay Thừa Hạo ra khỏi miệng, Úy Ngự lắc đầu:
"Bé ngoan phải thành thật chứ! Rõ ràng thích như vậy lại nói không! Giống anh nè, lần nào làm với cưng anh cũng thích hết, kích động không thôi, dù có phải làm cái tư thế đó..."
"Im miệng! ! ! Tôi không thích nghe! !"
Thừa Hạo chui vào chăn, kéo kín lỗ tai. Vô sỉ! Hạ lưu! Có thể nói ra loại chuyện này thẳng tuột vậy sao, chính là vô liêm sỉ mà!
"Này."
Úy Ngự đem chăn kéo ra, nhìn vào mặt cậu,
"Cưng có biết lúc ngươi mở miệng chửi anh, mặt đỏ bừng bừng như thế hấp dẫn người ta lắm á! Giờ chúng ta quần áo cũng chưa kịp mặc, chi bằng..."
"Anh..."
Cảm giác được người đang dán vào lưng mình có thứ gì đó cứng cứng đứng lên, Thừa Hạo há hốc miệng. Úy Ngự nhân cơ hội liền ghé miệng vào hôn, dây dưa nửa ngày mới chịu buông, vẻ mặt đầy tiếc hận:
"Tiếc quá! Sáng nay anh phải đi ký 1 hợp đồng lớn, bằng không nhất định giờ mình lại..."
"Anh đi chết đi!"
Thừa Hạo đem gối nện vào khuôn mặt tuấn tú nhơn nhơn kia. Cho chết luôn đi! Chẳng ngờ, Úy Ngự vẫn ra vẻ lơ đễnh đứng lên mặc quần áo:"Giờ anh đi thật nè. Cưng không phải đi học hôm nay đúng không? Vậy ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Có chuyện gì chờ anh quay về mình nói tiếp, Ok?"
Có cái quái gì mà phải nói tiếp với anh chứ, có dùng móng chân mà nghĩ cũng biết lại nói tiếp chuyện đang "làm dở" kia đi.
"Ở nhà cưng phải ngoan nha. Nếu mà có cái thằng nào người Mỹ hâm đơ nó qua đây cưng cũng đừng để ý gì đến nó, hiểu chưa?"
Mẹ nó, lại dặn như kiểu "thỏ con, ở nhà ăn cà rốt đi" với ông à?
"Tối thì cưng chờ anh về ăn cơm. Nhà hàng Nhật Bản mới mở ăn cũng được á..."
Miệng nói tay làm, đến giờ Úy Ngự đã muốn áo mũ chỉnh tề.
"Tối tôi có hẹn rồi."
Thái độ gì vậy chời?!! Coi như tôi được bán cho anh chắc? Mà có bán thì đại gia tôi đây cũng có khoảng riêng tư chứ?
"Ờ! Hẹn ai thế?" Úy Ngự hơi dừng tay đang thắt cra vát.
"Ai cần anh lo." Thừa Hạo hừ 1 tiếng.
Úy Ngự khẽ nhíu mày:
"Không nói mà nghĩ đi được với anh hả? Có tin anh xích cưng vào đầu giường không?"
"Này... Đừng nha... Tôi hẹn em tôi!" Úy Ngự nhìn điệu bộ cùng tà ý của hắn mà run sợ, đành cúi đầu lí nhí. Tên BT này có gì hắn không dám làm, ngàn vạn lần cũng đừng có vì nói cho sướng mồm mà làm hại cái thân đến đi WC cũng không được.
"Thế thì được! Nhưng cưng nhớ về sớm á!"
Thế thì được? Ông đây ra đường còn cần anh phê chuẩn sao? Anh nghĩ mình là ai vậy? Thừa Hạo ngước ánh mắt không đồng tình định phản đối lại chút đỉnh lại bắt gặp tên kia đang nhè nhẹ gõ gõ ngõn tay lên đầu giường liền áp dụng chân lý "Kẻ thức thời mới là anh hùng" mà chuyển biến thành vẻ ngu ngốc cười cười:
"Hơ hơ... Biết rồi."
Mẹ nó, anh gõ ngón tay hay lắm.
"Biết là tốt rồi. Chờ anh về nha! Nhớ ngoan đó."
Thừa Hạo ngồi ngay đơ 1 khúc, căm tức nhìn Úy Ngự tâm tình thư sướng đi ra khỏi phòng, chờ đến khi gối bay đến chỉ đập vào cửa cái bầm.
*****************
"Anh hai, lâu không gặp lại thấy anh ngày càng đẹp dzaj nha~"
Hai anh em đang ngồi ở quán lẩu nhỏ, xì xụp ăn.
"Nịnh nọt vô ích. Dù gì thì miếng thịt bò này vẫn là của anh!" Thừa Hạo nhanh tay phòng đũa, ném miếng thịt vào miệng.
"Lần nào cũng dùng chiêu này quả vô dụng mà." Chí Huyễn giận run đành ăn miếng đậu phụ ki."Nhưng mà anh hai, dạo này trông anh quả không tồi thật á, cái áo khoác kia đùng nói là hàng fake nha~"
"Hửm? Không biết~" Cậu đối với hàng hiệu hoàn toàn không có khái niệm, chỉ là tên BT bạo lực Hứa Úy Ngự xé rách vô số quần áo của cậu mà đem bồi thường thôi. Nhìn qua cái áo đen tuyền này với loại 100 tệ 2 cái đâu có sai biệt gì, chẳng lẽ lại đáng giá thế? "Uống, là người yêu anh mua cho hả? Đại gia nha~~ Ông xã anh làm gì vậy?"
"Cái gì mà nói ông xã anh chứ?" Thừa Hạo thẹn quá hóa giận "Sao em mày biết anh phải làm bà xã chứ?"
"Không phải em đả kích gì anh." CHí Huyễn khoái chí khua khoắng đáy nồi "Anh á, vừa nhìn mặt biết ngay là kiểu vạn năm chịu áp bức, vĩnh viễn không thể vùng lên ~~ Uống coi, nhìn mặt anh xám ngắt kìa, bị em nói trúng hả?"
Thừa Hạo đem đầu đũa thành phi tiêu mà ném:
"Con mẹ nó, mày có phải em anh không vậy? Anh nhìn mày cũng không có khác đâu, NBO* cả thôi."
"Ha ha ha, anh hai à, em mà có đi cùng thằng nào thì dứt khoát phải làm 1."
Loại chuyện cấm kị này nó cũng nói bô bô khiến cho người bên cạnh ngó ngó qua, thấy thế Chí Huyễn bèn hạ thấp giọng:
"Đúng rồi, anh à, anh nói thích người cùng giới không có gì kì phải không?" Chờ không ai chú ý tới bọn họ rồi, nó nghiêm túc mà hỏi.
"... Ờ... Hẳn là không sao ... Tình yêu thì có quan hệ gì chứ..." Thừa Hạo chột dạ. Tuy rằng cậu vẫn cảm thấy cái quan hệ xảy đến giữa cậu và Hứa Úy Ngự là không bình thường, không chịu đựng được cái thằng BT ấy nó hành mình thôi chứ chuyện G cậu không hề bài xích.
"Nói gì thì nói... Em cũng biết yêu đương đồng tính không phải chuyện gì đáng xấu hổ. Chính là nếu em thích mà người ta không thích thì làm thế nào?"
"Bá vương ngạnh thượng cung."** Thừa Hạo quyết đoán nói. Đây chính là lấy cậu tự thân vi giáo*** đưa ra được kết luận quý giá này (=)) ). Nhìn đi, cậu là 1 chàng trai bình thường thế mà can cớ gì bị Hứa Úy Ngự ba lần bốn lượt đè, khiến không cong cũng sắp thành cong (=)) =)) )
"Anh đừng có trêu em" Chí Huyễn khổ sở cúi đầu "Em sẽ bị giết mất. Anh ta thân thủ tốt như vậy~"
"Hắn... Ây ~ Chính là em mày thích con trai thật đó hả?" Giờ Thừa Hạo mới ý thức mà giật mình.
Chí Huyễn ủy khuất nhìn cậu: "Anh à, anh vừa rồi rõ ràng nói không kỳ quái mà...
"Không phải kỳ quái. . . . . . Chính là. . . . . . Chí Huyễn, em bắt đầu biết yêu rồi hở?"
Chí Huyễn dở khóc dở cười: "Em đã 22 rồi. Sao anh cứ coi em như trẻ con vậy?"
"Phải ha~" Thừa Hạo trầm tư gật gù. "Thế em mày, cứ bày tỏ đi, bị cự tuyệt thì làm làm, làm tới khi nào không thể cự tuyệt mà chấp nhận, thì thắng!"
Chí Huyễn thở dài, từ đầu cậu đã biết ông anh ngốc của mình đối với chuyện yêu đương tuyệt không bao giờ có ý kiến nào hay ho mà. Bất quá, cái kiểu ương ngạnh bất khuất không chiụ đầu hàng này coi bộ cũng được nha, cứ xài tạm, được hay không nói sau. (Lúc này, 1 nam nhân vô tội đột nhiên cảm thấy trên lừng từng trận lạnh người xông lên — đừng hiểu lầm, không phải Hứa Úy Ngự đâu ~~)"Này! Thừa dịp em ngẩn người anh cư nhiên mang thịt dê ăn hết vậy đó hả, đê tiện quá đi!"
"Là em mày không có chuyên tâm..... A, giật đồ của anh hả, súc sinh!"
"Tiểu nhân! Không được gắp hết vào bát vậy chứ!"
"A! Hỗn đản, dám đem đồ anh gắp vào bát rồi giành lại sao? Mau buông xuống! Bằng không anh cho mày 1 trận!"
Lời khuyện: Ngàn vạn lần không cùng tranh giành ăn lẩu với những thằng như 2 thằng phía trên, trừ bỏ việc bị phỏng ra còn có thể xảy ra án mạng.
+++++++++++++++++
+ Toàn bộ những lời chêm vào trên đều của Lâm tỉ, tớ chỉ mô-đi-phê đi chút thôi vì chương này nó hài quá =))
++ Quyết định là sẽ chơi luôn chuyện của em Huyễn sau khi kết thúc KTKY *tung hoa*
Chú giải
* NBO = Naturalborn0 = Bẩm sinh =))
** (Credit to đoạn dịch của bạn Jude @ Vnfiction)
"Bá vương ngạnh thượng cung" là thành ngữ xuất phát từ điển cố về một trận giao tranh giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang. Chuyện kể rằng lần nọ Hán Sở tranh hùng, giằng co quyết liệt suốt mấy tháng mà thắng bại vẫn bất phân. Trận chiến này khiến già trẻ lớn bé đều mỏi mệt khổ đau, tiếng oán thán ngập trời ngập đất. Hạng Vũ thấy thế bèn nói thẳng với Lưu Bang rằng: "Thiên hạ náo loạn đã nhiều năm, cũng vì hai người chúng ta. Bản vương muốn đơn thân độc mã khiêu chiến với Hán vương, hai ta sống mái một phen, đừng để con dân thiên hạ phải tiếp tục chịu khổ." Lưu Bang cười đáp: "Ta thích đấu trí chứ không đấu sức." Hạng Vũ bèn lệnh cho một tráng sĩ xuất chiến, chẳng ngờ ngay lập tức gã tráng sĩ nọ bị thủ hạ của Lưu Bang (vốn là thiện xạ kỵ binh) bắn chết. Sở Bá Vương thập phần tức giận, tự mình khoác khôi giáp cầm vũ khí tiến lên ứng chiến. Chì cần Hạng Vũ trừng mắt một cái, tên thiện xạ kỵ binh kia đã run như cầy sấy, buông cung tếch thẳng về thành... [còn nữa, nhưng mềnh lười dịch...]
Nghĩa rộng của cụm từ "Bá vương ngạnh thượng cung" rất đơn giản, chính là... R.A.P.E. [^^'] Ủa sao kỳ dzậy?? Là dzầy nè, "bá vương" chỉ những người siêu mạnh mẽ, "ngạnh thượng cung" tạm hiểu là "xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ" ; mà "cường cung" thì hiển nhiên sẽ bắn ra "cường tiễn". Từ "cường tiễn" [đọc là "qiang jian"] hài âm hoàn toàn với "cưỡng gian" [aka "rape"] ; mà "cưỡng gian" thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên cổ nhân vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ "bá vương ngạnh thượng cung" đặng thay thế cho hai từ "cưỡng gian", có vậy thôi... ^0^
Khúc này thể hiện rõ sự khốn nạn của em Hạo, em nó bị ăn rồi lại xui em trai nó đi ăn thằng khác, quân ABC... Này thì ngây thơ à =)) Bữa trước có bạn nào muốn rước nó về nuôi ấy nhỉ =))
***Tự thân vi giáo: nôm na là lấy chính bản thân mình làm "giáo cụ trực quan", là em nó biết được cái chuyện nên đi hấp trước yêu sau là do anh Hứa làm với nó =))~*
~ ...cả 2 từ đầu đến giờ cũng chỉ quan hệ tiền bạc với nhau.
*****
"Oa! ! ! ! !"
"Anh hai à, anh làm ơn không cần la to thế chứ! " Chí Huyễn dùng sức kéo thằng anh đang dán mặt vào cửa kính.
"Đến đây coi, Chí Huyễn, xem chút đi... Cái này này... Trên bảng giá không có viết nhầm hay sao? Không phải thừa ra 1 số 0 hay sao?" Thừa Hạo ngạc nhiên.
".... Đúng rồi mà anh! Giá đúng của nó đó, có gì kì quái đâu." Không phải lâu ngày không gặp ông anh mình bị thần kinh chứ? May mắn giờ biết không có quan hệ huyết thống mới gật gù chấp nhận tại sao mình khôn hơn ổng.
"Không thể nào..." Thừa Hạo bị kéo đi 2 bước rồi, còn ngoái lại thì thào. Rồi mới lôi ra 1 cái áo khoác nữa đưa cho em trai coi: "Cái này có phải hàng fake không?"
Chí Huyễn hít 1 hơi: "Cái này là ông xã anh mua cho anh hở?"
"Là hắn đền cho anh... Đâu biết nó đắt thế này chứ."Hứa Úy Ngự lúc đó nắm cổ tay cậu mà giật, không cẩn thận làm rách cái áo khoác cũ, thế nên mới mang cái này cho cậu mặc. Vốn nhìn đâu đến nỗi xì tai xì tiếc gì mà sao giá nó lắm số 0 thế kia?
"Như vậy a. . . . . ." Chí Huyễn sờ sờ cằm, mắt nhìn nhìn đánh giá ông anh còn đang ngây như phỗng "Ô, anh hai à, quần áo trên người anh toàn bộ không có tầm thường đâu... Ông xã anh quả nhiên là người có tiền, lại rất cưng anh."
"Có mới lạ." Thừa hạo rầu rĩ đưa tay đút vào túi áo, anh ta chỉ coi mình như công cụ tiết dục thôi.
"Đúng rồi, em đã bảo anh giới thiệu để em coi thế nào rồi, rốt cuộc là cái dạng người gì a? Đẹp trai không? Không đẹp thì miễn đi nha..."
"Đẹp thì thực ra cũng đẹp... Bất quá cũng không có ưu điểm gì hơn. Tính tình thì tự cao tự đại, bất mãn chuyện gì liền nắm tay dọa người... Đê tiện vô sỉ hạ lưu không tiết tháo. . . . . " Nguồn :
"Người như vậy anh cũng thích hả?" Chí Huyễn hoài nghi.
"Anh đâu nói thích gì . . . . ."
"Đừng có nghĩ 1 đằng nói 1 nẻo chứ, viết hết trên mặt anh rồi kìa. Tên anh ta là gì? Anh muốn em đi điều tra chút không?"
"Không cần. . . . . . Anh với anh ta đâu có gì. . . . . . Không xem như người yêu, thật đấy."
Chí Huyễn nhìn anh mình ủy khuất như thế, muốn nói gì lại im im thôi, biết sự tình hẳn không đơn giản nên cũng không hỏi nhiều. Chính là chuyện tình cảm của người khác bản thân có muốn tham gia cũng không được. Huống chi ốc không mang nổi mình ốc, chuyện của mình cậu cũng đâu có làm gì được.
Kiên quyết không cho Chí Huyễn đưa về, Thừa Hạo cùng em trai chia tay rồi ai về nhà nấy. ́
Chí Huyễn quả thật rất muốn nhìn coi người đàn ông của anh trai mình thế nào.Chính là Hứa Úy Ngự cũng như thế nào ấy. Nghiêm túc mà nói, cả 2 từ đầu đến giờ cũng chỉ quan hệ tiền bạc với nhau, Không rõ Úy Ngự vì cái gì mà mua tiền đắt tiền cho cậu, là ám chỉ đang bao dưỡng cậu sao? Muốn lên giường hắn liền vác cậu quẳng lên, mặc kệ có tình nguyện hay không, cũng không thể coi là "mua-bán" đi. Cho dù bị cường bạo cũng còn hơn là bán mình. Nghĩ đến đây lại hơi hơi thoải mái 1 chút. Sáng nay, Hứa Úy Ngự cũng đâu có nhắc gì đến tiền bạc gì đâu, hay là hắn quên? Lúc trước giá cả vẫn do chính cậu định ra. Nếu Úy Ngự thực cho cậu 4 vạn tệ cậu chỉ sợ mọi chuyện trong quá khứ theo đó mà trôi sạch. Tiền đương nhiên là tốt rồi, Chính là cậu không muốn quan hệ giữa cả hai trở thành quan hệ "mua-bán". Tất nhiên đâu có yêu thương gì... Chỉ là hi vọng có thể bình đẳng mà ở chung với nhau mà thôi... Thừa Hạo sờ sờ vào túi tiền, hạ quyết tâm. Quả là đã quyết là làm, nhanh khủng khiếp đi.
*****
"Hứa úy ngự." Thừa hạo cố lấy dũng khí gọi, vừa rồi cậu đã ngồi xem xét lại khả năng tài chính của mình rồi chạy đến phòng ngủ của người kia. "Ờ thì. . . . . . Có chuyện tôi phải nói rõ ràng với anh. . . . . ." Thừa hạo liếm liếm môi, tuy rằng trong lòng sớm đem mấy câu sắp nói mà xào qua nấu lại không dưới trăm lượt, nhưng tới đây bị tên kia chăm chăm nhìn nhó không khỏi lắp bắp. "Tôi tính đem tiền thuê nhà tháng này trả cho anh.... Là tiền mặt... Hôm... hôm nay ... là tôi đếm đủ rồi đó..."
Úy Ngự nhướng nhướng mày: "Là sao? Không phải bữa hôm qua cậu "trả" đủ rồi sao?"
"Tôi không có dùng thân thể trả nữa đâu. Cái việc đó, cần làm thì làm, không cần phải... đưa tiền nữa, tôi đâu có bán thân chứ~" Thừa Hạo 1 hơi nói xong có chút khẩn trương lấy tiền trong túi đưa ra: "Tiền thuê nhà bao nhiêu, anh nói đi?!!!"
Úy Ngự bị bất ngờ hỏi như vậy cũng có phần ngớ ra, đối với vụ giá cả này hắn căn bản không có quan niệm, đã đi ở nhà thuê bao giờ đâu mà biết.
"A... Thôi thì cưng cứ nói, anh thấy thích hợp thì OK rồi."
". . . . . ."
Bình thường cái phòng xép đơn cũng phải 500 rồi, phòng này rõ ràng không chỉ cao hơn 1 bậc...
"1000?"
"Không sai biệt lắm."
Loại tiền trinh này có quan trọng đâu chứ!~~*
"Vậy anh cầm lấy" Thừa Hạo nhẹ người, đưa ra 10 tờ 100 tệ mới tinh.
Úy Ngự khẳng khái cầm tiền khiến cậu cảm thấy toàn thân đều thoải mái, cuối cùng "giao dịch" cũng đã hoàn thành. 1000 tệ đối với cậu không có ít, nhưng muốn mua tự tôn của chính mình, thật đáng giá đi.
Úy Ngự cầm tiền xong cũng không có tránh ra, vẫn là vẻ mặt khó lường nhìn cậu, Thừa Hạo nhất thời không thấy hắn nói, trầm mặc nhìn nhau 1 lúc lại có chút xấu hổ:"Ờ, sau này sẽ đúng giờ đúng ngày tôi giao tiền cho anh, không phải nhắc. Đừng nói chuyện bữa trước cái gì 1 lần 1 tháng, tôi không có bán mình đâu, lần trước là bất đắc dĩ, sau này sẽ không bao giờ... ờ không có chuyện đó nữa. Tôi thật sự không có bán nữa đâu (cháu nó biết mỗi câu này, nói hoài), ngày xưa 1 tuần cùng anh là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng."
Úy ngự trên mặt hiện lên vẻ tươi cười quái dị.
Nuốt nuốt nước miếng, không hiểu sao bản thân lại khẩn trương, Thừa Hạo thấy run cả da đầu, nói tiếp: "Anh phải tin tưởng tôi. . . . . . Vậy nha, ngủ ngon."
Vừa mới chuyển thân, cánh tay lại bị một phen giữ chặt.
"Cái....chuyện gì?" Please, không cần đưa mặt sát lại như vậy chứ, thở hơi ra cũng nóng mặt người ta rồi...
Úy ngự mỉm cười, vẻ mặt vô cùng đen tối: "Cưng có biết hay không cưng có thể đáng yêu đến thế nào?"
Bố thằng nào mà biết được? Bước lui từng bước để tránh xa hắn bao nhiêu, Thừa Hạo lại cảm thấy hắn ép tới chừng đó.
"Đáng yêu đến độ anh muốn hôn cưng."
Muốn thôi miên người ta bằng cái giọng đó sao. Thừa Hạo lại bước lui thêm 2 bước thì đụng đến tường, không đường thoát: anh không cần bước lại nha, ngàn vạn lần đừng có bước lại. Ô, thật đáng thương, như thế nào trở nên giống con thỏ nhỏ sắp bị sói lớn nuốt vậy nè chời?!!!!
"Hạo hạo. . . . . . Cưng đáng yêu quá."
Vừa mới thở dài ra 1 hơi. Vài giây tiếp theo khi nhận thức được thì Thừa Hạo đã bị nắm lấy mà hôn. Như thế nào lại biến thành thế này? Gặp quỷ? Mình rõ ràng trả tiền cho hắn rồi, vì sao lại... Vẫn đang còn lý trí, Thừa Hạo đưa tay đấm mạnh vào ngực tên kia, không phản ứng???!!! Liều mạng mà đánh mạnh hơn. Vẫn là không có phản ứng== Ô, người này là người thép chắc? Nắm tay của ông đây đã 1 lần đánh cho ông thầy thể dục 3 ngày dậy không được đó (đương nhiên đó là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn ) AAAAAAAAAA
~ Mẹ nó, đá anh này, đá chết anh
Hai tay lại bị kéo mạnh rồi bắt chéo ra sau lưng, đến cái chân đang đạp lung tung cũng bị kẹp chặt đến không động đậy được. Thừa Hạo không cam lòng há miệng muốn cắn, cằm vừa động lại bị Úy Ngự nắm lấy.
"Lúc nào cũng nghịch ngợm không ngoan chi hết."
Tùy ý mở miệng Thừa Hạo bằng miệng mình dây dưa hồi lâu mới đưa lưỡi qua liếm nhẹ rồi cắn tai phải của cậu, Úy Ngự nhẹ nhàng di chuyển lưỡi ngoài lỗ tai hồng hồng của cậu:
"Cưng càng phản kháng anh sẽ càng hưng phấn đó~~"
Nữa người bên phải theo đó mà nhũn ra. Hỗn đản này như thế nào có thể ghê tởm đến vậy. Không cần cắn lỗ tai tôi! Tim đập nhanh quá.... CHân cũng nhũn cả ra rồi....
"Sao? Không thích à?"
Cảm thấy thân thể trong tay đang run rảy, Úy Ngự dừng lại, hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đối mặt với ánh mắt đang cố sức chống chọi. "Không thích, ghét nhất bị . . . . . . Anh buông tay."
Lời nói ra hữu khí vô lực, còn run rẩy, 1 chút thuyết phục quả thực không hề có.
"Nói dối."
Úy ngự cười yếu ớt, bàn tay đưa xuống sờ quần của Thừa Hạo.
"Anh, ... anh sờ cái gì đó!???!"
Thừa hạo khẩn trương, thanh âm đều thay đổi.
"Còn nói chán ghét, nơi này đều ngạnh a."
Tươi cười đến phát ghét.
"Hỗn đản!"
Thừa hạo vô lực quay đầu đi chỗ khác. Chết tiệt thân thể như thế nào luôn không nghe sai sử, phản đồ!
"Bé cưng nói dối sẽ bị phạt nha, anh có nói qua với cưng rồi mà."
Hắn xấu xa cười, rồi nhanh chóng đem người trong ngực đang không ngững giãy dụa mà giữ chặt.
"Trừng phạt cái đầu anh! ! Biến thái, tôi đi báo anh cường bạo tôi. . . . . ."
Lời nói nghe thì cứng rắn nhưng chính là ngữ khí lại mềm nhũn. Úy Ngự nhướng mắt:
"Cường? Cũng được, 10 phút nữa cưng có thể nói "không" cho dù là anh bắt buộc cưng anh cũng ngừng tay, được chưa? Nếu cưng nhịn không được mà phối hợp lại với anh, sau này cưng nhớ phải ngoan, muốn thì nói là muốn không được hỗn nữa nghe chưa?"
"Anh. . . . . . A ——. . ."
Đột nhiên bị thọc sâu, cậu thét lên chói tai.
"Đi ra ngoài, anh đi ra ngoài. . . . . ."
Tay đã muốn nhũn ra vẫn ương ngạnh đập vào ngực Úy Ngự.
"Thật sự muốn anh đi ra ngoài?"
Úy ngự chậm rãi co rúm lại, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cậu.
"Đi ra ngoài. . . . . . Đừng có đụng tôi. . . . . ."
Mạnh miệng, nhất định phải mạnh miệng, sự việc này có liên quan đến tôn nghiêm cá nhân, không thể lùi bước! Úy Ngự cong khóe miệng, dùng sức hạ thắt lưng xuống, thật sự là rút ra toàn bộ. Sự việc 1 lần nữa thình lình xảy ra khiến Thừa Hạo mê hoặc trong chốc lát, thở không ra hơi mà ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn mỹ trước mắt.
"Sao nào... Hình như cưng thất vọng hả?"
Úy Ngự cười tà, lấy tay ấn ấn vào mật khẩu xung quanh, cảm nhận được cậu từng trận co rút nhanh chóng cùng run rẩy, rồi mới mạnh mẽ đi vào lần nữa, so với lúc này có phần mạnh mẽ hơn.Thừa hạo trừng lớn ánh mắt, nói không ra lời.
"Vẫn thế thôi, nhưng cưng thấy hài lòng hơn phải không?"
Chậm rãi rút ra đến cửa lại 1 mạch đi vào. Cứ như vậy vài lần, khuôn mặt Thừa Hạo đã có phần ngày càng đỏ, thắt lưng cũng bắt đầu bất an mà vặn vẹo. Hắn cố ý giảm tốc độ nhưng lực đẩy vào lại tăng, quả thật là tra tấn mà. Ngực Thừa Hạo run rẩy, không ngừng đưa đẩy thắt lưng vì nghĩ như thế sẽ giảm bớt 1 chút dục vọng đang bị khơi mào.
"Cưng nói "không cần" thử coi."
Lại ác ý cắn đầu ngực cậu, đầu lưỡi đưa qua đưa lại chứ không dời đi ngay.
". . . . . ."
Thừa hạo run rẩy, muốn nói cũng không ra tiếng.
"Không phải cưng cũng nguyện ý phối hợp đó sao?"
Ra sức thẳng tiến, Hứa Úy Ngự đồng thời ngẩng đầu che khuôn miệng đang chực mở miệng nói tiếng "không", cậu còn có thể nói ra sao? Mà giờ bắt hắn ngừng tay, sao mà được, nhất định hội dục hỏa công tâm mà chết.
Về phần Thừa Hạo, nắm tay nãy giờ đặt ở eo Úy Ngự từ từ buông ra mà gắt gao nắm lấy vai hắn. Cậu cam chịu nghĩ, quên đi, sẽ kệ hắn muốn làm gì thì làm, dù gì làm chuyện này cũng không có buồn chán gì, còn có phần hưởng thụ.... Là đàn ông với nhau cả, thiệt hại gì đâu.
========
Chú giải:
* Ý anh 1000 tệ chỉ là tiền trinh, tsb bọn đại gia, anh có biết 1000 tệ con người ta kiếm bao lâu mới ra không? *đấm, đá, đạp*
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
62 chương
43 chương
33 chương