Không Thể Buông Tha

Chương 35 : Sự Theo Đuổi Của Tần Tiên Sinh

Lăng Yên gọi điện thoại cho Lục Ngạn báo với hắn buổi tối không cần đến đón cô, cô ở nhà Triệu Vân một đêm. Đúng lúc giữa trưa Lục Ngạn về đơn vị, trong đơn vị cũng có một vài chuyện. Bởi vì khu nhà mới xây từ lầu trên đến lầu dưới đều xảy ra náo loạn, cả đám người chen chúc chạy tới yêu cầu bồi thường tiền nhà. Lúc Ngạn sau khi vào văn phòng liền không ngừng xử lý, vừa vặn không thể về đón cô đúng giờ, nghe cô nói ở lại nhà Triệu Vân cũng yên tâm đồng ý. Lúc Lăng Yên từ sân thượng đi vào, thấy Triệu Vân đã khôi phục thần thái, đứng trước cửa sổ ngắm nhìn sóng biển từ xa, nhìn như không có vấn đề gì, sự thật thì đang nhíu mày nhăn trán. Thời tiết âm u, khả năng còn tiếp tục như thế rất lâu. Tâm tư phụ nữ vĩnh viễn sẽ thay đổi theo thời tiết, không thể nghi ngờ là Triệu Vân cũng vậy. Lăng Yên đi tới, vỗ vỗ lên vai Triệu Vân. Đôi mắt Triệu Vân trời sinh lạnh lùng, không có bất kỳ độ ấm nào. Ít nhất trong cái nhìn của Lăng Yên, cô chưa bao giờ thấy lúc nào trong đó chứa đựng sự vui vẻ, chỉ thấy kiêu căng, lãnh tuyệt. Còn Tần Phong, hôm nay là lần đầu tiên cô nhìn thấy, chẳng phải người vui buồn không thể hiện ra mặt như trong truyền thuyết, mà như một người đàn ông làm sai điều gì đó, cúi đầu đứng trước mặt Triệu Vân, hơi đau lòng, cần thận từng li từng tý nhìn về phía Triệu Vân, khiến cô thầm nghĩ người đàn ông này có phải người bá khí lộ ra ngoài, là đại thiếu gia Mafia yêu nghiệt trở về như những gì Lục Ngạn đã nói hay không. Hoặc là tình yêu khiến người ta trở nên mù quáng, càng khiến người ta đánh mất tâm trí. Triệu Vân thấy Lăng Yên kinh ngạc khó hiểu nhìn mình, cô nhíu mày, mở miệng nói chuyện, âm điệu cứ cao rồi thấp, điều này khiến Lăng Yên bừng tỉnh tại sao Triệu Vân phải lặp đi lặp lại những gì muốn nói để có âm điệu bình thường. Nhưng lại khiến người khác đau lòng. Triệu Vân hỏi: “Lăng Yên, sao sau khi Lục Ngạn làm nhiều chuyện sai lầm như vậy, em vẫn yên lặng chờ cậu ta trở về?” Lăng Yên nghĩ nghĩ, quay người tìm giấy bút, Triệu Vân liền giữ chặt cô, ngón tay mảnh mai nâng lên chỉ vào môi cô. Chua xót, khổ sở, người đã từng cao ngạo như vậy, thế mà bây giờ lại để người khác rủ lòng thương. cô không nghe thấy âm thanh, chỉ cố chấp nhìn Lăng Yên, để cô ấy “nói” cho cô nghe. Lăng Yên nghĩ, cô tưởng tượng nếu mình không nghe thấy gì, sau này cô sẽ không còn nghe thấy giọng nói của Lục Ngạn, cuối cùng không nghe thấy giọng nói của người bên cạnh, sẽ cảm thấy khó có thể chịu nổi. Vậy mà Triệu Vân một mình chịu đựng lâu như vậy, trái tim cô bỗng nhiên thắt lại. cô ôm Triệu Vân một cái thật chặt, sau đó mỉm cười ngồi xuống nói cho Triệu Vân nghe. Mẹ Lưu đi lên gọi hai người xuống ăn cơm, Lăng Yên vẫn đang ngồi trả lời Triệu Vân từng chữ một. cô cố gắng hết sức để khóe môi khép mở thật chuẩn, chậm rãi, rõ ràng. Nghe thấy tiếng gõ cửa, Lăng Yên đi tới liền thấy mẹ Lưu đứng ở cửa ra vào, cô nghĩ nghĩ, nói với mẹ Lưu: “Dì Lưu, cháu và chị Vân nói chuyện thêm một lát, 10 phút nữa sẽ xuống lầu ăn cơm, dì nếu bận thì cứ về trước đi, sau khi ăn xong cháu sẽ dọn.” Mẹ Lưu hơi khó xử, nhưng nghĩ có thể về sớm liền gật đầu đi xuống lầu. Lăng Yên cẩn thận đóng cửa thật chặt, trở lại bên giường tiếp tục nói chuyện với Triệu Vân: “Tuy em cũng hận Lục Ngạn, cũng thất vọng, cũng khổ sở, nhưng tận sâu trong đáy lòng em biết rất rõ là em vẫn yêu anh ấy, điều này không hề thay đổi. Em không có cách nào để triệt để đẩy anh ấy ra khỏi cuộc đời em, chính điều này đã luôn ủng hộ em, dù em không muốn tiếp tục chờ anh ấy, nhưng lại không thể kháng cự. Cho dù em có vô số lần tự nói với mình rằng anh ấy không yêu em, em hận anh ấy, thế nhưng có một sự thật không thể thay đổi được, em không thể quên được anh ấy. Em tin chị đối với Tần Phong cũng vậy phải không? Dù thấy anh ấy có vợ và con ở nước ngoài, trong lòng chị vẫn yêu anh ấy phải không?” Triệu Vân nhìn khẩu ngữ của Lăng Yên, chỉ có thể hiểu mấy chữ, cho dù có cố gắng nữa vẫn không thể nhìn hết được. Đôi mắt trong veo của Lăng Yên dần ảm đạm, có chút thở dài, cô lại định đứng lên tìm giấy bút. Nhưng Triệu Vân cố chấp không cho cô tìm, chỉ nói với cô: “Lăng Yên, nói lại một lần nữa đi, một lần nữa thôi cũng được.” Lăng Yên không thể cự tuyệt, ánh mắt Triệu Vân quá mức chăm chú. Triệu Vân không nói lời nào, Lăng Yên cứ tiếp tục lặp đi lặp lại, lặp đi lặp lại mấy lần liền, cuối cùng Triệu Vân cũng ngắt lời cô, ánh mắt hiện lên đau đớn: “Lăng Yên, tìm bác sĩ cho chị đi.” Chịu không nổi nữa, rốt cuộc không thể chịu nổi nữa rồi. cô đã từng huấn luyện cực khổ, từng giết tội phạm, từng trúng đạn, tưởng rằng mình đã đủ kiên cường, cuối cùng lại không thể nào thừa nhận được sự thật mình không còn nghe thấy gì nữa. cô nỗ lực nhìn, muốn hiểu lời Lăng Yên nói, sau cùng chỉ nhìn và hiểu được hai chữ “Tần Phong”. Đó là người đàn ông đã làm tổn thương cô quá nhiều, người đàn ông đã đẩy tình yêu của cô xuống địa ngục. Khi trở về cách xa hắn 2000 km, cô đã vô số lần nhớ hắn, vô số lần tự hỏi tại sao hắn lại làm vậy, cũng vô số lần tự hỏi mình có thể không lại yêu hắn hay không. Đáp án dĩ nhiên là không biết. Thế nhưng khoảnh khắc bị đè dưới khối đá lở, nhìn thấy mặt La Hoắc gần như biến dạng trong gang tấc, cô biết rõ, cô yêu hắn. Cho dù hắn là một thằng khốn, cô vẫn yêu hắn, yêu không thuốc chữa. yêu một người, bất luận thân thể đang ở đâu, trái tim vẫn đặt ở chỗ đối phương. Muốn moi trái tim ra, máu tươi sẽ đầm đìa. Nhưng cô cũng sẽ không tha thứ cho hắn. sẽ không. Lúc hắn đứng trước giường, lông mi rủ xuống mang theo hối hận, cô có thể cảm thấy hắn đang cầu xin sự tha thứ của cô. Thế nhưng có nên tha thứ hay không? Phụ nữ chạy theo hắn như vịt, chẳng lẽ lúc hắn uống say, bị phụ nữ ép buộc? thật nực cười. Đó là Emily, minh tinh quốc tế, là người phụ nữ mà đàn ông có thể vung tiền như rác để nịnh nọt. cô không thể không thấy Emily, người phụ nữ đó trẻ tuổi xinh đẹp, giàu có, đôi mắt nâu mị lực trời phú, đường cong cơ thể có sức hấp dẫn thế nào không cần nói cũng biết, là báu vật hồn nhiên xinh đẹp cực phẩm. không có người đàn ông nào không động lòng. Kể cả người đàn ông cô yêu, người đàn ông Emily nguyện ý sinh con cho hắn. Đau lòng, Triệu Vân đau nhức khom người xuống, dạ dày như muốn lộn nhào. ** Vì Lăng Yên không về nhà, Lục Ngoạn dứt khoát buổi tối đi tìm Tần Phong uống rượu. Nhưng gọi điện thoại mới biết Tần Phong đã đứng chờ ngoài cửa khu biệt thự nhà Triệu Vân từ rất lâu, lúc Lục Ngạn lái xe vội vàng đến tìm hắn, hắn vẫn không chịu đi. Trời mưa to, Lục Ngạn dứt khoát lôi Tần Phong từ trong chiếc Lamborghini ra ngoài, ngồi lên chiếc Cayenne, giẫm mạnh chân ga, chạy thẳng ra quán bar. Đến quán bar, Tần Phong vẫn nhếch môi mỏng không nói một câu, Lục Ngạn cũng không hỏi, hắn chỉ dựa vào ghế sô pha lớn, cầm ly tao nhã uống rượu đỏ Rafael năm 67. Hai người ngồi cạnh nhau, cả hai đều trầm mặc. Xung quanh xa hoa trụy lạc, sàn nhảy huyên náo. một cô gái tóc vàng nhìn hai người đàn ông hăng hái ngồi một góc trầm mặc, uốn éo tươi cười mập mờ cầm chai rượu đi thẳng tới. Váy ngắn màu đen, cặp đùi đẹp thon dài, từ dưới nhìn lên, quần lót viền ren nhìn thấy rõ. cô gái tóc vàng cúi người, hỏi Tần Phong và Lục Ngạn có cần tiếp rượu hay không, ánh mắt đưa tình. Tần Phong nhìn một lúc thấy buồn nôn, lấy từ trong túi quần ra vài tờ tiền có mệnh giá lớn vung tới. “Cút.” cô gái tóc vàng hiển nhiên là phục vụ trong quán rượu, thấy ánh mắt đáng sợ thâm trầm của Tần Phong, tưởng người đến gây sự liền rời khỏi. Sau khi quay người lên lầu, bộ dạng muốn tìm một ai đó để đòi lý lẽ, nhưng chưa đi được mấy bước đã bị một gã da đen bắt lại. Tần Phong thấy vệ sĩ của mình đã tóm được phục vụ viên, không kiên nhẫn kéo Lục Ngạn tiền vào phòng đã thuê. Vào phòng, tiếng động âm thanh lớn huyên náo bên ngoài lập tức bị cách ly, Lục Ngạn lúc này mới chậm rì rì hỏi: “anh đã sắp xếp xong xuôi cho vợ con chưa?” Tần Phong nhíu mày thật chặt: “nói chuyện chú ý một chút.” “Ơ? không phải vợ con anh, anh đem vợ con nhà ai đến đây làm gì? Thậm chí đưa về từ tận Italy xa tít, còn cố ý khiêu khích chị Vân?” Châm chọc mang theo trách cứ không cần nói cũng biết. Tần Phong một tay giữ chặt ly rượu, lông mày nhíu lại, khí lạnh không ngừng truyền đến, nhiệt độ xung quanh đột nhiên hạ xuống. Răng rắc, ly rượu trong tay Tần Phong nát vụn. Lục Ngạn nhíu mày, nhìn có chút hả hê cười cười. Người đàn ông này, quả nhiên tức điên lên rồi, biết trách ai? Bất kể oán hận nào, nguồn gốc cũng đều từ chính hắn. Thượng đế rút một chiếc xương sườn trong thân thể Adam để tạo ra Eva, thế nhưng không ai nói cho đàn ông biết, ngụ ý của điều đó là để đàn ông quý trọng xương cốt của chính mình, quý trọng máu thịt của chính mình, quý trọng người phụ nữ của mình. Sau nhiều năm như vậy, Lục Ngạn đã hiểu rõ, nhưng Tần Phong lại không biết. Cho nên để hắn chịu đựng chút khổ sở vì Lục Ngạn có thể nhìn thấy toàn bộ tình yêu dành cho Tần Phong trong đáy mắt Triệu Vân. Mảnh vỡ cắt vào bàn tay, máu chảy ra từ những khe hở, Tần Phong tùy ý rút một tờ giấy ra lau, thật lâu sau phát ra một tiếng thở sâu. Lục Ngạn cười nói một câu: “Tự làm tự chịu.” Tần Phong cố gắng hết sức kìm nén tâm trạng của mình, Lục Ngạn không ngừng công kích giống như đang giúp Triệu Vân trừng phạt hắn, ít nhất Lục Ngạn còn thật lòng quan tâm đến Triệu Vân, điều này khiến hắn không có bất kỳ lập trường nào để phản bác lời Lục Ngạn nói. Tần Phong đã từng là người coi trời bằng vung, khinh thường tất cả mọi người, bỗng nhiên trở nên ẩn nhẫn như vậy, thật sự khiến Lục Ngạn không quen. Lục Ngạn vẫn không đành lòng, uống một ngụm rượu, nghĩ một lúc rồi nói: “Tần Phong, cái thái độ khinh người này của anh thật khiến tôi cảm thấy quản chuyện của hai người chả khác gì tôi mua dây buộc mình. Nếu như anh nghĩ anh có thể xử lý tốt quan hệ giữa anh và Triệu Vân thì ngay từ đầu đừng liên lụy đến tôi. Giờ anh lôi tôi vào, tôi đi điều tra Lưu Tiểu Ngạo cho anh, tìm Bành An Nghiêu cho anh, thậm chí còn đi thăm dò thân phận của Thẩm Gia Nhất, âm thầm nói chuyện của Triệu Vân cho anh biết, hiện tại hai người làm loạn lên như vậy, tại sao cái gì cũng không nói với tôi?” Tần Phong rủ mắt xuống không đáp, chuyện về Jacob và Emily, hắn đã nói cho Triệu Vân rồi, không thể nói cho người thứ hai. Tình hình bây giờ biết làm sao đây? Triệu Vân nhất định sẽ không tha thứ cho hắn. Hôm nay Lăng Yên không về, Lục Ngạn vốn không thoải mái, bị dáng vẻ bi quan không nói một lời của Tần Phong đả kích, “rầm” một tiếng đạp bay một đống bình rượu bên cạnh, sau đó là tiếng âm thanh vỡ vụn, Lục Ngạn đi tới nhấc cổ áo Tần Phong lên. Tần Phong không phòng bị, lúc bị Lục Ngạn đơn giản túm lấy mới ngẩng đôi mắt đỏ quạch lên. Hai người đều có dáng người 1m8, đều luyện tập võ nghệ vài năm, động thủ tương xứng. Nhưng Tần Phong lai nằm trên ghế salon, Lục Ngạn ở trên. Lục Ngạn vung một quyền lên, Tần Phong bắt được, Lục Ngạn lại dùng đầu gối trụ vững, Tần Phong vô lực phản kháng, nhất thời chịu phải một quyền của Lục Ngạn. Nhưng Tần Phong vẫn không nói một câu, để mặc bị đánh không phản ứng, Lục Ngạn nhất thời nóng giận: “Con mẹ nó, Tần Phong anh bị ngu à? Triệu Vân không để ý đến anh, anh liền không theo đuổi con mẹ nó luôn à? Tôi nói cho anh biết, nếu anh còn con mẹ nó tiếp tục như vậy, giờ tôi sẽ đưa Triệu Vân đến nơi anh có tìm cũng không bao giờ thấy!” Tần Phong lúc này mới nhìn thẳng vào Lục Ngạn, phút chốc chấn động: “anh,dám.” Lục Ngạn hừ lạnh: “Tôi còn cái gì mà không dám?” Trong chớp mắt, đầu gối Tần Phong hướng lên, kiềm chế một tay của Lục Ngạn, dùng sức đẩy lên, nhanh chóng chặn Lục Ngạn, vung lên một quyền: “Tôi cũng nói cho anh biết, đừng có ý đồ chọc giận tôi!” Sau đó hắn cao giọng hô, hai người da đen nhanh chóng đi tới, hai mắt Tần Phong nghiêm nghị, lạnh lùng để lại một câu: “Trói tên này lại đem đến chỗ con đàn bà lúc nãy. Đưa ả lên giường, chụp ảnh lưu niệm.” hắn đi ra ngoài hai bước sau đó dừng lại, quay đầu nhìn Lục Ngạn đang trợn mắt, nói: “Vì để cảm ơn lời nhắc nhở của anh, tôi sẽ không đưa ảnh đến chỗ Lăng Yên đâu.” Ra khỏi phòng, một tên da đen ngoài cửa thấp giọng hỏi: “Simon, đi đâu đây?” Tần Phong nói chắc nịch: “Theo đuổi người phụ nữ của tôi.”.