Sau vài giây cúi gầm mặt và nhăn nhó tự trách, Linh Như mới dám ngẩng đầu lên nhìn cô giáo. Không khí im bặt. Chẳng ai dám ho he lấy nửa lời. Một phần vì tình hình đang căng thẳng nhưng phần nhiều thì vì đây là lần đầu tiên cô giáo hiền nhất khoa nổi giận nên ai cũng phải e ngại. -Em biết vì sao tôi gọi em đứng lên không? – cô giáo nghiêm nghị hỏi. -Dạ...dạ...không ạ! – Linh Như bối rối trả lời nhưng sự bối rối đó lại không hề ăn nhập gì với câu trả lời mà cô bé thốt ra. -Cái gì??? – cô giáo bất ngờ hỏi lại. Linh Như không biết nói gì, chỉ cúi mặt xuống và tiếp tục nhăn nhó. Thật lòng cô bé không nghĩ việc mình chỉ nói to một câu thôi mà cũng có thể bị kêu đứng lên như thế này. Mà tính Linh Như thì chỉ cái gì cô bé thấy mình sai thì mới thừa nhận ( đây không phải sai thì còn là gì nữa nhỉ???) Không khí lớp học trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Linh Như vẫn đứng như trời trồng và cô giáo vẫn nghiêm nghị nhìn Linh Như. -Tôi thật không hiểu vì sao em sai rành rành như thế mà vẫn còn cãi lại đấy? Ngồi nói chuyện riêng trong khi tôi đang giảng bài ở đây mà là đúng sao??? -Thưa...thưa...cô. Em không cố ý...Chỉ vì... – cô bé khó khăn cất lên lời giải thích. -Không nói nhiều. Buổi học này coi như em vắng mặt. Em ngồi xuống đi. Cô giáo lạnh lùng tuyên án phạt cho Linh Như. Mặt cô bé tái ngắt đi sau khi nghe lời những lời cô giáo nói. Cả lớp ai cũng nhìn Linh Như với ánh mắt tội nghiệp. Riêng Tăng Tiến thì vẫn cười tươi như hoa. Phải mất một vài giây lấy tinh thần, Linh Như mới có thể ngồi xuống được. Đang phải chịu đựng cú sốc tâm lý nặng nề, cô bé lại được anh chàng ngồi bên cạnh bồi thêm mấy câu: -Đúng là con gái, ăn rồi chỉ biết ngồi tám! -Nè! Anh muốn cái gì đây hả??? Quá sức chịu đựng, Linh Như không còn biết trời đất hét toáng lên. Và lần này thì 100% tình hình sẽ cực kỳ tồi tệ... ( Và tác giả không dám miêu tả nỗi te tua của nhân vật thêm nữa...Hix) ................................... Linh Như ủ rũ ra về sau gần nửa tiếng đồng hồ ngồi khóc một mình trong nhà vệ sinh. Hôm nay quả là một ngày đại đen đủi của cô bé. Trong mắt bạn bè, Như luôn là một cô gái hiền lành và ít nói. Vậy mà bây giờ đây cô lại bị phạt vì tội nói chuyện riêng và gây mất trật tự trong lớp. Thật là không có cái xấu hổ nào bằng. Càng xấu hổ cô bé càng tức giận tên sinh viên Y lắm chuyện và đáng nguyền rủa. Mới nghĩ đến vậy thì... -Khóc sưng cả mặt luôn! Dã man quá! – Tăng Tiến không biết từ đâu nhảy ùm ra trước mặt Linh Như và chậc lưỡi nhận xét. -Tôi không chịu đựng được thêm nữa rồi!!!!!!!!!!!!! Cô bé rít lên và... nhìn quanh nền đất xung quanh cố gắng tìm kiếm một vật gì đó. Còn về phần Tăng Tiến, cứ tưởng sẽ bị dần ột trận nên thân nên sau khi thủ thân trước cơn thịnh nộ của Linh Như mà không thấy có chuyện gì xảy ra, anh chàng mới ngạc nhiên hỏi: -Cô bé đang làm gì thế??? -Kiếm đá chọi anh chứ gì nữa! Akkkkkkkkkkkkkkk! Dứt lời Linh Như ném thẳng vào chân Tăng Tiến một hòn đá cỡ trung bình làm anh chàng không né kịp. Hậu quả sau đó là chàng sinh viên Y vừa nhảy cà tưng vừa chạy bạt mạng trước sự truy đuổi của Linh Như cùng mấy viên đá trên tay. Mọi chuyện giữa hai con người này thật là không thể cải thiện được thì phải? Hix... ............................................... -Tìm được cái ví chưa con? – câu hỏi của ba khi Linh Như mới vừa bước chân vào cửa làm cô bé giật mình. -Dạ??? Hix...Chưa... ạ!!! – cô vẻ thất vọng trả lời. -Con với cái! Thật không biết nói làm sao! Có cái ví mà cũng để mất! Lời than vãn của ba càng khiến Linh Như đau lòng thêm. Tại sao thời gian này cô bé luôn phải đối mặt với những sự cố tồi tệ như vậy chứ. Bỏ luôn bữa tối, Linh Như lên phòng nằm và đóng cửa lại. Ngồi một mình hồi lâu, điều đầu tiên làm Linh Như nhớ lại không phải là chiếc ví thân yêu mà là hình ảnh của Phước Khánh. Gần cả tháng nay cô bé không gặp lại anh. Mà có gặp cũng chỉ là chạy trốn và lảng tránh. Thực tâm Như không hề nghĩ và không dám nghĩ mình sẽ là người nói lời chia tay. Nhiều lúc cô bé mong Phước Khánh hãy là người nói ra cái câu tàn nhẫn đó. Chỉ có như vậy mới mong cô bé đủ mạnh mẽ để dứt bỏ mối tình 2 năm gắn bó này. Nhớ thì rất nhớ nhưng hận thì càng nhiều hơn. Đó là hai tâm trạng luôn đan xen trong trái tim cô bé thời gian này. Chắc là vì thế nên mọi chuyện mới trở nên tồi tệ như vậy. Sau nỗi nhớ về Phước Khánh là đến nỗi nhớ về...cái ví. Và khi nhớ tới cái ví thì không thể không nhớ tới Tăng Tiến. Con người gần như đã trở thành kẻ thù với cô bé. Vấn đề đặt ra cho Linh Như bây giờ là làm sao lấy lại được chiếc ví tiền cùng đống giấy tờ tùy thân từ tay con người tàn nhẫn đó. Thật lòng Linh Như không hề muốn gặp lại người con trai lắm chuyện mang tên Huỳnh Tăng Tiến nhưng không phải cái gì ta muốn thì ta sẽ làm được. Càng nghĩ cô bé càng tức, càng tức thì càng thấy bế tắc và thấy bản thân quá sức vô dụng. Và có nằm mơ Như cũng không hiểu được lý do vì sao anh ta lại có trong tay ví của mình. Thật là một chuyện hoang đường!!! Ring...ring... Tin nhắn từ cậu bạn thân có cái tên rất chi là đặc biệt: Vương Quốc Anh! “Bà nè! Sáng mai nhớ đem theo CMND để làm thẻ thư viện nhé! Mai là hạn cuối rồi đó! Bà mà quên lần nữa là chết với tôi! >”