Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết "Báo cáo đội trưởng, đã kiểm tra xong toàn bộ số người bị thương vong, nhân viên bố trí an toàn và nhân viên cứu hộ đều đã đến.”  Người đàn ông trẻ tuổi ấy, trên má trái dính đầy máu tươi, cánh tay lại bị thương nặng, tay phải của anh run run rẩy rẩy, giắt súng ở bên hông, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc và bình tĩnh, không hề có một chút hoảng hốt.  "Cả đội kết thúc công việc!" Tiêu An gật đầu nhẹ với cấp dưới đắc lực nhất của mình, vẻ mặt anh lộ ra một chút đau xót.  Sắc trời New York đã dần sáng rõ, thành phố trong buổi sớm mai tựa như sư tử đực ngủ đông. Tiêu An lên xe, cởi chiếc áo khoác nhuốm máu vết thương ở trên lưng, anh hơi mệt trong người, xoa xoa ấn đường (điểm giữa hai lông mày) của mình.  Thật ra nhiệm vụ lần này là đối phó với một băng nhóm buôn bán ma túy xuyên lục địa. Tuy rằng giai đoạn trước, bên anh đã chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, nhưng khi tập kích đối phương bất ngờ, bọn chúng cũng có phản ứng hệt như đã được huấn luyện một cách nghiêm chỉnh, súng ống đạn dược đầy đủ, cho nên sau khi kết thúc nhiệm vụ, số người thương vong trong đội anh khá là nghiêm trọng.  Đi từ vùng biên giới đến Bộ tổng tư lệnh thì cũng gần tám giờ, dựa theo yêu cầu của anh, hộ lý trên xe chỉ đơn giản giúp anh băng bó miệng vết thương thật chặt. Sắc mặt anh hơi tái nhợt, nhưng anh lại chỉ uống một ngụm nước rồi đi thẳng vào thang máy, lên phòng họp.  "An, ngồi đi." Trong phòng hội nghị, một anh chàng người da đen - cấp trên trực tiếp - Thủ trưởng Kiều chạy ba chân bốn cẳng đến trước mặt Tiêu An, vỗ vỗ cánh tay anh với vẻ quen thuộc thân thiết, đồng thời giúp anh kéo ghế ra ngồi ở vị trí kế bên vị trí Phó. Tiêu An cười với Kiều, lúc nhìn qua, anh chợt phát hiện tại chỗ ngồi của Phó đội trưởng vốn đã hi sinh ở nhiệm vụ lần trước có một khuôn mặt xa lạ mà anh chưa gặp bao giờ.  Hơn nữa lại còn là khuôn mặt đậm nét phương Đông của một cô gái đáng yêu – điều cực kỳ hiếm gặp ở Bộ tổng tư lệnh.  Kiều và Tiêu An có quan hệ rất tốt. Anh ta ngồi vào chỗ và tròn mắt giảo hoạt, trêu ghẹo đồng đội: “Sao thế An, trên mặt cô Khưu có gì mà lại khiến cậu nhìn mê mẩn đến thế?”  Tiêu An nghe anh ta nói vậy mới chợt lấy lại tinh thần, anh thu lại ánh mắt, chỉ gật đầu hờ hững với cô Khưu.  "Các vị, hôm nay họp hội nghị chủ yếu có ba nội dung.” Kiều không còn vẻ vui đùa trên mặt, anh ta nhìn khắp các nhân viên cao cấp của Bộ rồi mở miệng nói: “Thứ nhất, điều đáng mừng là vị tướng An “tất thắng” của chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ thành công, tiếp tục xử lý việc khắc phục hậu quả là chuyện quan trọng trước nhất; Thứ hai, chúng ta hãy chào đón thành viên mới – cô Chu, từ nay về sau cô ấy sẽ đảm nhiệm chức vị như An, hợp tác cùng nhau để tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ.”  Cô gái này cùng lắm mới hơn hai mươi mà thôi, khuôn mặt trái xoan thon dài, ánh mắt sáng như có thần. Người ta thấy cô đứng lên, cười nói với những ai đang ngồi: “Tôi đến từ Trung Quốc, tên là Khưu Tâm Triệt, mọi người cứ gọi tôi là Khưu, thật là một sự vinh hạnh khi có thể đến đây và hợp tác, trở thành cộng sự với mọi người.”  "Khưu không những toàn diện về lực chiến đấu và cách đánh quyết liệt mà còn thông thạo các loại vũ khí cao cấp và trang thiết bị kỹ thuật.” Một tràng vỗ tay vang lên. Kiều gật đầu, ý bảo Khưu ngồi xuống, ánh mắt tràn đầy sự khen ngợi: "Bộ phận kỹ thuật riêng có thể tiếp tục trao đổi sâu hơn với cô ấy. Bây giờ chúng ta đến nội dung thứ ba. Từ những thông tin mã hóa được phiên dịch thì hai tháng sau, Caspian – kẻ buôn lậu súng ống đạn dược lớn nhất ở Bắc Mỹ mà chúng ta luôn luôn truy lùng sẽ đến New York để tiến hành giao dịch với một nhóm tòng phạm khác, cho nên bây giờ tôi bắt đầu phân công nhiệm vụ.”  Sau khi hội nghị chấm dứt, Kiều lại nghiện hóng chuyện bát quái, nở nụ cười chẳng tốt lành gì và bảo Tiêu An đưa Khưu Tâm Triệt đi tham quan các nơi ở Bộ tổng tư lệnh. Trên đường từ phòng họp ra ngoài, dường như Khưu Tâm Triệt có vẻ thoải mái hơn. Cô mở to mắt, đi theo sau Tiêu An, miệng không ngừng hỏi từng vấn đề. Tiêu An kiên nhẫn giải đáp, ngược lại thì cuối cùng cô cảm thấy hơi ngượng ngùng.  "Số người Trung Quốc làm việc ở đây vốn chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nghe nói hai năm trước, anh từng về nước.” Ra khỏi phòng lưu trữ số liệu, Khưu Tâm Triệt nhịn không được mà tò mò: “Thật vất vả mới có thể trở về, sao anh quay lại đây thế?”  Phải biết rằng, nếu như anh không được cấp trên cao nhất ở đây tín nhiệm và trao quyền hành, để đảm bảo sự cơ mật và an toàn của tin tức quốc tế thì một người tuyệt đối không được phép ra vào tổ chức hai lần.  Tiêu An trầm ngâm một hồi, ánh mắt lúc sáng lúc tối. Anh nghiêng đầu nhìn cô, nói không nhanh không chậm: “Cũng không phải nguyên nhân gì lớn.”  Cô nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh một cách nghiêm túc và cẩn thận, hồi lâu sau mới gật đầu, “ừ” một tiếng và không nói gì thêm nữa.  ... Lúc trở về nhà trọ đã là buổi chiều. Khi cởi quần áo ra, Tiêu An mới có cảm giác giống như vết thương được băng bó ở sau lưng muốn nứt ra vậy, cơn đau nhè nhẹ xen lẫn mùi máu tươi tràn ngập khắp phòng.  Anh vốn định vào nhà tắm rửa ráy một chút, nhưng khi đi tới ngưỡng cửa phòng, anh chợt ngừng lại, bước chân đi vòng lại phòng ngủ, trực tiếp nằm sấp lên trên giường.  Bởi vì tác chiến liên tục, hai ngày qua anh hầu như chẳng chợp mắt. Cơn buồn ngủ ập tới như dời sông lấp biển. Anh nhắm mắt vùi mặt vào gối, trong đầu còn hiện liên khuôn mặt xinh xắn của cô gái ban nãy.  Ánh mắt của cô vừa trong trẻo và sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi nào, cực giống người mà anh chưa từng quên được.  *** Khưu Tâm Triệt quả không hổ là người Trung Quốc thứ hai đảm nhiệm chức vụ cao ở trong tổ chức, chỉ sau Tiêu An.  Mới vào tổ chức hai tháng mà đã nhận nhiệm vụ nhắm vào kẻ buôn lậu súng ống đạn dược – Caspian, cô và Tiêu An phối hợp cực kỳ ăn ý, dẫn người theo và “nội ứng ngoại hợp” dưới tầng hầm ở sòng bạc, bắt được tội phạm thành công. Dưới sự che giấu của đồng bọn, Caspian còn định trốn thoát nhưng cô đã nổ hai phát súng, lướt qua đám người kia một cách chuẩn xác và trúng thẳng vào hai đùi trái phải của Caspian, không sai một chỗ nào.  Lúc cả đội kết thúc công việc, Tiêu An còn cảm thấy hơi buồn cười khi nhìn cô gái ở bên cạnh “sinh long hoạt hổ” (sinh khí dồi dào), lật xem tài liệu giao dịch của bọn tội phạm. Anh nhìn một hồi rồi mở miệng khen ngợi: “Kỹ thuật bắn súng của em rất xuất sắc.”  "Dạ.” Khưu Tâm Triệt cười tủm tỉm, quay đầu nhìn anh, hai lúm đồng tiền càng in sâu: “Cũng nhờ thầy của em lợi hại đấy ạ, một tay ông ấy đã dạy dỗ em nên người.”  "Ba mẹ em có ủng hộ một cô gái đi theo con đường này không?” Hiếm khi nào anh có hứng đến thế: “Họ biết em đến đây không?”  "Em không có ba mẹ." Cô lắc đầu, sắc mặt không có sự thay đổi gì lớn: “Từ nhỏ em đã theo thầy, thầy ủng hộ em làm những gì mình thích.”  Tiêu An gật đầu, ánh mắt của anh nhìn cô lại thâm sâu hơn một chút. ... Buổi tối, Kiều đặt một bàn dài ở quán bar. Cả đội làm xong nhiệm vụ, hầu như tất cả đều có mặt để nâng ly uống rượu chúc mừng. Tính cách Khưu Tâm Triệt sảng khoái, cô sớm đã có quan hệ rất tốt với các thành viên của đội, vung tay chơi bài với tâm trạng tràn đầy niềm phấn khởi hăng hái. Tiêu An đứng ở bên cạnh nhìn họ ầm ĩ mà nở nụ cười, lúc nhận điện thoại, anh mới đi tới một chỗ yên tĩnh để nghe.  Khưu Tâm Triệt chơi nhưng vẫn luôn chú ý đến anh. Thấy anh nhận điện thoại xong rồi trở về, vẻ mặt có một chút thay đổi, cô lập tức tách khỏi đám người, đi tới trước mặt anh anh và huơ huơ bàn tay.  "Chơi chung với bọn em không?” Cô cười tủm tỉm, nháy mắt với anh: “Cho anh biết một chút kỹ năng chơi bài của em.”  Vẻ mặt Tiêu An hơi hoảng hốt, anh ngửa cầu uống cạn ly rượu, nhấp môi và nói: “Lần sau đi, anh hơi mệt.” Cô vốn đang khom người nói chuyện với anh, khoảng cách giữa hai người quá gần nhau. Trong lúc nói chuyện, mùi rượu nhàn nhạt cứ lẩn quẩn bên tai khiến cô hơi run sợ, lùi về sau một bước theo phản xạ. Khi quay đầu lại, gò má cô hơi ửng hồng.  Lúc kết thúc thì đã gần khuya, hầu hết thành viên của đội uống đến mức thần trí không rõ ràng, dìu dắt nhau về nhà trong tư thế ngã trái quỵ phải. Tửu lượng của Tiêu An vốn không tệ, nhưng không biết vì sao hôm nay lại ngà ngà say. Khưu Tâm Triệt đỡ anh đi trên đường một đoạn mà bị Kiều trêu chọc một hồi, cô nghiêng đầu hỏi anh: “Nhà anh ở đâu, em đưa anh về nhé?”  Ánh trăng như nước, đôi mắt Tiêu An lại đặc biệt sáng như đuốc cháy. Chỉ thấy anh kề sát lại cô một chút, nhưng lại cười rồi cúi đầu rất gần với gương mặt cô.  Khưu Tâm Triệt sợ ngây người, đôi mắt mở to giống như hình ảnh bị dừng trước mặt, chỉ có tay trái của cô đấm vào mặt anh theo phản xạ, nhưng trong nháy mắt đã bị anh nắm lấy thật chặt.  "Anh...” Cô còn chưa nói xong đã bị anh cúi đầu hôn lên môi, khác hẳn vẻ mặt bình thường “quân tử như ngọc” một trời một vực, lời lẽ gian xảo bá đạo kèm theo hơi nóng, hai tay anh mò mẫm thắt lưng cô, càng hôn thì hơi thở lại càng nặng nề.  Mặt cô mỗi lúc một đỏ, đến khi biến thành quả cà chua sống cô mới đẩy anh ra, cau mày lại, chỉ tay vào anh một hồi mà chẳng thốt ra nổi một chữ.  Tiêu An thu tay, bình thản và đứng đối diện với cô. Vẻ mặt anh hoảng hốt, không biết anh đang nghĩ gì, giống như anh không hề biết bản thân mình vừa làm gì vậy.  Khưu Tâm Triệt không phải người già mồm cãi láo. Thấy anh không nói, cô cũng không ép buộc, một tay cô lấy điện thoại ra để gọi hỏi Kiều xem nhà anh ở đâu, một tay cô dùng lực thật mạnh để túm cánh tay anh rồi nhét anh vào xe taxi, đưa tiền cho tài xế chở anh về nhà.  *** Ngày thứ hai, sau khi kết thúc cuộc họp thường kỳ ở Bộ tổng tư lệnh, Khưu Tâm Triệt né tránh ánh mắt của mọi người và chạy cấp tốc vào thang máy xuống lầu dưới, nào ngờ Tiêu An lại phản ứng cực nhanh, gọi với theo cô ở đằng sau, thành ra anh dẫn đầu một bước đến phòng nghỉ.  Tiêu An nhìn thẳng vào mắt cô: “Ngày hôm qua uống say, anh đã làm chuyện thiếu lễ độ với em.”  "... Không quan trọng." Cánh tay Khưu Tâm Triệt run lên, cô im lặng một hồi lâu mới tiếp tục nói: “Bội Bội... là gì của anh?”  Ngày hôm qua, anh đã lặp lại cái tên này mấy lần, tuy rằng rất nhỏ nhưng cô vẫn nghe thấy rõ ràng. Không có cô gái nào không để ý việc đối phương xem mình thành người khác, nhưng cô biết rằng không ai hiểu bản thân cô hơn chính cô. Khưu Tâm Triệt chưa từng trải qua quá khứ như vậy, chỉ để ý hiện tại và tương lai.  Tiêu An nghe cô nói xong, ánh mắt anh hơi giật giật, một hồi sau anh mới cất tiếng cười nhẹ: “Là một cô gái sống rất hạnh phúc, vừa có cục cưng thứ hai.”  Đối với anh mà nói, đó là người từng quan trọng nhất trong cuộc đời anh.  Là người mà cho dù anh kìm nén không gặp vẫn rất khó để quên.  Ngày hôm qua, Dung Tiễn phấn chấn gọi điện tới, nói Thiệu Tây Bội mang thai lần hai và sinh được một cô công chúa nhỏ, tiếng ồn từ bệnh viện ở phía bên kia xen lẫn tiếng khóc nỉ non của đứa bé và giọng nói của đám người Cố Linh Nhan. Anh nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ cao hứng của cô ấy (Thiệu Tây Bội) và người kia.  "Anh thích... Phụ nữ đã có chồng?" Khưu Tâm Triệt ngẩn ra. "Trước khi cô ấy có chồng, anh đã thích rồi.” Anh cười tự giễu: “Nhưng vẫn thua ngay từ vạch xuất phát.”  Anh thừa nhận anh chẳng thể tính kế không nghĩ tới hậu quả như người kia, càng không thể sử dụng thủ đoạn gây tổn thương người mình yêu mến như người kia. Điều quan trọng nhất là cho dù người kia làm ra biết bao nhiêu chuyện đáng xấu hổ, cô hoàn toàn chưa từng nghĩ tới ai khác ngoài người kia.  Khưu Tâm Triệt gật đầu, ngồi xuống bên cạnh và đá vào đùi anh, nói: “Đội trưởng Tiêu, một người ngốc một lần trong đời là đủ rồi. Anh phải tin rằng trong mỗi bộ tiểu thuyết, nam phụ tình thâm đều sẽ có chốn dừng chân hạnh phúc!”  Tiêu An bị lời của cô làm cho thuyết phục, mọi cảm xúc tối hôm qua đều tạm thời bỏ qua, anh nở nụ cười rất chân thành. ... Từng ngày trôi qua thật nhanh, Khưu Tâm Triệt vừa hoàn thành nhiệm vụ vây bắt một gia tộc của thế giới ngầm, cô mới phát hiện đảo mắt một cái mà đã qua nửa năm. Kiều tổ chức một party nhỏ trong nhà, may mà mùa đông ở New York không tính là quá lạnh. Lúc Tiêu An lái xe đi đón Khưu Tâm Triệt, anh chỉ mặc áo lông mỏng manh, khuôn mặt tuấn tú đẹp đẽ giữa màn tuyết trắng nơi ngã tư đường càng tôn lên vẻ dịu dàng và gọn gàng của anh.  Cô vừa lên xe, anh liền thuận tay đưa một ly ca cao nóng mà mình vừa mua cho cô. Khưu Tâm Triệt nghe lời nhận lấy, ngước mắt nhìn anh rồi cười.  Ánh nắng bên ngoài cửa sổ sát đất của nhà họ Kiều rất đẹp, bà chủ Kiều mang vài món ăn từ phòng bếp lên. Mấy thành viên cực kỳ dũng mãnh trong đội đặc công lại đánh nhau vì một cái đùi gà, cả phòng vô cùng nháo niệt, tràn đầy tiếng nói tiếng cười.  Sau khi ăn xong, Khưu Tâm Triệt bế con gái lớn nhà họ Kiều ở phòng khách và kể chuyện cổ tích. Tiêu An ngồi bên cạnh, chơi Lego với con trai nhỏ nhà họ Kiều. Kiều rửa bát đĩa xong rồi vỗ vai Tiêu An, ý bảo ra ngoài ban công có chuyện cần nói.  "Cậu và Khưu rất xứng đôi.” Anh chàng da đen cất tiếng sang sảng, giơ ngón tay cái lên: “Người Trung Quốc nói thế nào nhỉ? Trai sắc gái tài?”  "Là trai tài gái sắc." Tiêu An rất mừng bởi lần nhắc đến tiếng Trung một cách ngẫu hứng của Kiều: “Cảm ơn đã quan tâm.”  Kiều cười hì hì, còn định nói gì đó thì chợt thấy Khưu Tâm Triệt vốn đang kể chuyện say sửa đột nhiên đứng dậy. Tiêu An thấy thế cũng ngây ra, anh vội đi đến bên cạnh cô và hỏi: “Sao vậy?”  "Thầy em...” Cô nắm chặt di động, vẻ mặt chưa bao giờ hoảng sợ đến thế: “Thầy em vừa được đưa tới bệnh viện...”