Editor: Ngocdiemhepc. Ngón tay anh chạm trên da cô ấy, cô ấy chợt đỏ mặt lên, lớn tiếng nói, "Không có gì." Đơn Cảnh Xuyên không nói hai lời hung hăng dùng ngón cái nhấn xuống mắt cá chân cô, Cố Linh Nhan đau đến thiếu chút nữa một cước đạp lên trên đầu anh, một chữ "Cỏ" cô ấy còn chưa có kêu ra, một tay anh kéo cô ấy đi về trước. "Này này, anh buông tay a! Đơn Cảnh Xuyên! Lông vàng thối!" Cô ấy ở phía sau vừa giãy giụa vừa kêu, "Tôi cũng không phải là tội phạm bị bắn chết, anh áp tôi đi nơi nào?!" "Vết thương bị phỏng kéo dài không xử lý, đã sinh mủ rồi." Lúc này anh quay đầu lại nhìn cô ấy, giọng nói vô cùng không tốt dạy bảo cô, "Cô tưởng cô là cái gì? Iron Man sao?" Một ngày hôm nay Cố Linh Nhan đều bị giày vò, tâm mệt mỏi thân thể mệt mỏi, bây giờ bị anh lôi kéo đi đến phòng y tế của trường học, chung quanh người ta đi tới đi lui tầm mắt cũng tăng trên người bọn họ, trong lòng cô phiền não mất tự nhiên. Nhưng trước người đàn ông cao lớn kiên cường chính trực, nhiệt độ từ bốn phương tám hướng trong lòng bàn tay anh dần dần tụ lại cô, mặc dù trước sau như một lộng quyền cùng bá đạo, nhưng lời nói lạnh nhạt nghe vào trong tai cũng giống như không thể làm kinh sợ người rồi. Trong nháy mắt Cố Linh Nhan cảm giác mình ở nơi này thật sự là không thể nào tốt đẹp, vô sỉ đột nhiên có chút động lòng rồi. ...... Đi phòng y tế bôi thuốc, bác sĩ là một mỹ nữ chân dài trẻ tuổi, cười tủm tỉm nhìn cô ấy, nửa đùa giỡn mà nói, "Bạn trai nhỏ của cô à?" Cố Linh Nhan đang uống nước, bị câu này sặc nên trực tiếp phun một hớp ra ngoài, "Anh ta à? Không sai biệt lắm là chú tôi." Bên cạnh Đơn Cảnh Xuyên vẫn dùng một loại ánh mắt nhìn cấp bậc kẻ địch nhìn cô ấy, không biến sắc. Cô ấy bị anh nhìn lại có chút sợ hãi, trừng mắt vừa định phản kích, làm kíp nổ cho cô bác sỹ mỹ nữ xinh đẹp lâng lâng mà thẳng bước đi. Một phòng an tĩnh, Cố Linh Nhan có chút không tự nhiên, uống đến nước trong ly cũng thấy đáy rồi, mới nhỏ giọng nói, "Anh không cần phải đi làm à? Còn có bông hoa mềm mại bên kia làm thế nào?" Đơn Cảnh Xuyên cơ hồ đều muốn bị cô Thiên Mã Hành Không các loại (hành hạ các kiểu) hình dung cho từ nghẹn, còn đang trầm mặc, cô thì không có kiên nhẫn, anh mỗi lần đều không nói hai lời, vừa định nói thêm một câu gì, chỉ nghe anh hỏi, "Phỏng như vầy đến cùng là có chuyện gì xảy ra?" Cố Linh Nhan cắn cắn môi, tức giận trả lời một câu, "Tôi với mẹ gây gổ không cẩn thận đá ngã bình thủy xuống đất." Sau khi anh nghe nhíu mày một cái, không nói gì nữa. Đơn Cảnh Xuyên không đi, cô ấy cũng không biết làm sao đuổi, tựa vào gối đầu nằm nằm mí mắt giống như có chút khép xuống, thời điểm sắp ngủ lại đột nhiên nghe được anh lên tiếng. "Trước kia ở trong doanh trại có một doanh trưởng, một người bản lãnh, tôi cũng vậy rất bội phục anh ta." Nhìn anh ngoài cửa sổ, vẻ mặt bình thản, "Hàng năm về nhà thăm người thân sau đó trở lại, anh ta luôn bị thương, những binh lính khác hỏi anh ta, anh ta cũng không bình tĩnh nói là cùng ông trong nhà động thủ, có lúc nghe được anh ta và gia đình gọi điện thoại, thái độ đạt đến cực điểm, có mấy lời quả thật căn bản nghe không vô." "Trong doanh không có một người nào đặt tình cảm riêng tư ở trên mặt bàn để giải quyết, thế nhưng doanh trưởng mặt không biến sắc kia có một lần vắng mặt huấn luyện, lúc trở lại không nói tiếng nào, bị nhóm viết nhầm thông báo, anh ta cũng không có nói ra ngoài rốt cuộc nguyên nhân vắng mặt là cái gì." "Một năm sau anh ta về nhà thăm người thân thời gian kéo dài một tháng, sau khi trở về cả người căn bản cũng không có thể nhìn, đoàn trưởng muốn giáo huấn anh ta, anh ta ôm chân đoàn trưởng khóc đến âm thanh cũng không phát ra được." "Anh ta nói anh ta vẫn hi vọng ba của anh ta đi chết, thế nào lại không chết, nhưng thời điểm ba anh ta qua đời, căn bản anh ta làm người cũng không muốn làm." Cố Linh Nhan yên lặng nghe anh nói hết chuyện, hồi lâu, bật cười một tiếng, "Chuyện xưa rất cẩu huyết." Cô ấy khinh thường, anh cũng không giận, canh chừng cô nói: "Cô ghét tôi cũng không sao cả, có một số người là không thể ghét, cũng là ghét cô không nổi." "Đơn Cảnh Xuyên." Cô ấy đột nhiên cắt đứt lời anh, xoay mặt lạnh nhạt nói, "Chuyện nhà của chúng tôi...... Bất kỳ một Logic nào cũng không có cách giải thích được...... Anh đừng phí tâm khuyên tôi nữa...... Tôi cũng vậy không có biện pháp không ghét cái nhà này được......" Lúc về đến nhà đã là rạng sáng rồi, Đơn Cảnh Xuyên đi vào phòng khách, lại phát hiện đèn vẫn sáng. "Trở về rồi?" Mới vừa từ thành phố lân cận công tác trở về Đơn Lợi đang ngồi ở trên ghế sa lon nhìn anh, sắc mặt có một tia âm trầm. "Ba." Đơn Cảnh Xuyên vuốt vuốt mi tâm, "Con đi ngủ trước rồi, Ba cũng sớm nghỉ ngơi một chút." "Hôm nay hội nghị quan trọng ở thị ủy diễn ra một nửa con liền chạy lấy người rồi hả?" Anh nghe xong lời này trong bụng liền trầm xuống, vẻ mặt không thay đổi nói: "Có chút việc gấp." "Đơn Cảnh Xuyên con đồ khốn này!" Đơn Lợi giận đến mặt cũng đỏ lên, "Trong đầu con bây giờ đang ở nghĩ cái gì? À? Trên báo cáo nói gần đây nhiều lần công tác về sớm, hiện tại hội nghị cấp thị xã cũng chậm trễ?" Đơn Cảnh Xuyên phất tay ý bảo Đơn Lợi không cần nói nữa, "Con sẽ xử lý tốt."