Không Người Gặp Lại
Chương 69
Trình Hạ lập tức ngã nhào xuống mặt đất, một tiếng rên đau đớn nhỏ bé thoát ra khỏi miệng. Cậu dùng tay gắt gao che bụng, sắc mặt tái xanh trong nháy mắt.
Trình Hạ vốn là một người rất căm ghét và khó tiếp thu được chuyện bạo lực, cơn khó chịu xông tới, hơn nửa ngày cậu không đứng dậy được.
Kiều Dã túm lấy cổ áo Trình Hạ kéo mạnh bắt cậu dậy: “Nói chuyện!”
Trình Hạ thấp hơn Kiều Dã nửa cái đầu, bị kéo một cái như thế phải kiễng chân nên không thể đứng vững được. Cậu giãy dụa khỏi tay Kiều Dã, nhíu mày cắn chặt răng, gương mặt quật cường vẫn để lộ một tia yếu ớt.
Kiều Dã buông tay ra, đẩy mạnh Trình Hạ một cái: “Câm à?”
Trình Hạ cảm thấy rất khó chịu, không hẳn là đau, cả người cứ nhẹ bẫng như đạp trên mây.
“Này tiểu đồng chí, đừng có bắt nạt bạn học chứ.” Có một bà thím mua thức ăn đi ngang qua đầu ngõ, hô vài tiếng: “Mau quay về nhà đi!”
Kiều Dã xùy một tiếng, lôi Trình Hạ vào trong xe.
Trán Trình Hạ đổ một tầng mồ hôi lạnh mỏng, dạ dày đau quặn từng cơn, ngực cũng rất khó chịu.
Có thể là sắc mặt cậu thực sự quá kém, lúc lái xe Kiều Dã cũng không nhịn được mà liếc mấy lần về phía cậu. Rốt cuộc đến lúc chờ đèn đỏ cậu ta nhịn không được, quay đầu sang xoay mặt Trình Hạ lại: “…Chớ giả vờ với tao.”
Trình Hạ hít sâu mấy hơi, nghiêng mặt qua.
“Vậy mà cũng đau? Lúc tao vì đưa mày ra ngoài mà bị anh mình cầm roi da trâu mềm dài 30cm đánh, e là mày đang chạy về hú hí với Lý Trạch Khôn chứ gì?” Kiều Dã kéo mạnh ống tay áo len lên, trên cánh tay đều là vết lằn roi đỏ tím. Động tác này của cậu ta thật sự rất ấu trĩ, nhưng bên trong lại mang theo không ít tủi thân.
“Bây giờ cậu cầm thứ kia uy hiếp tôi trở về, sợ rằng Kiều Minh sẽ đến quất chết cậu.” Trình Hạ lạnh lùng trả lời một câu, khí lực vất vả lắm mới tích góp được cũng vì thế mà rút đi hơn nửa.
“Ha.” Kiều Dã ngắn ngủi cười một tiếng: “Hiện giờ e là lão đang chết cùng một chỗ với Sở Giang Viễn. Lão đã huỷ hoại người ta đến như vậy, giờ mới biết luyến tiếc thì có tác dụng chó gì. Mà Lý Trạch Khôn vì một người chết cũng thật đủ tàn nhẫn, đảng ta có cần phải phân rõ giới hạn với đứa con trai tốt vậy không?”
Đôi mắt Trình Hạ đỏ ửng lên, lòng hơi đau đớn.
Lý Trạch Khôn thật sự yêu cậu, vì cậu hắn có thể từ bỏ bất cứ thứ gì, cái gì cũng chẳng hề sợ hãi. Trình Hạ hối hận vì đã không lập tức nói cho Lý Trạch Khôn mình đã trở về, để hắn thương tâm và chịu giày vò như vậy.
Trình Hạ biết chính mình ích kỷ, cậu không thể tiếp thu việc tình yêu của Lý Trạch Khôn có nửa điểm tỳ vết nào. Vì lẽ đó cậu có thể tàn nhẫn mà đi tính toán, khoác lấy thân xác người khác khiến hắn tổn thương để che giấu nỗi hoảng sợ và đố kị của mình.
“Trong lòng gã mày còn chẳng bằng vị trí của một người chết.” Lời lẽ của Kiều Dã vẫn vô tình, nhưng sự kiêu ngạo của bản thân cũng dần dần hạ xuống: “Tao so với gã còn có thể… Tốt hơn một chút.”
Trình Hạ nhìn chằm chằm cậu ta một hồi lâu, đột nhiên cảm thấy Kiều Dã có chút đáng thương: “Cậu yêu Đào Nhiên sẽ chẳng có kết quả đâu.”
Nếu như lúc Đào Nhiên nản lòng thoái chí với một Lý Trạch Khôn vô tình, rồi gặp Kiều Dã nhiệt tình bướng bỉnh như một chú chó săn, có lẽ sẽ cảm động. Nhưng Trình Hạ không thể, cậu là vì Lý Trạch Khôn mà sống, kể từ năm 19 tuổi lần đầu tiên nhìn thấy Lý Trạch Khôn ở phòng bao hỗn loạn, đời này của Trình Hạ sẽ không thể lại đi yêu một người đàn ông khác.
“Con mẹ nó mày đừng có nói mò, tao yêu mày á?” Kiều Dã đặt tầm mắt vào con đường phía trước, mỗi chữ đều gằn lên hung ác: “Tao chỉ chơi mày chưa đủ.”
Nhưng nghe thế nào cũng giống đang phô trương thanh thế.
Trình Hạ thở dài, dạ dày đau như muốn dời sông lấp bể. Cậu cuộn tròn người, vùi đầu thật sâu, cũng không hỏi đi chỗ nào hay nhìn về phía ngoài xe.
Cũng không biết qua bao lâu xe mới dừng lại ở một con đường hẻo lánh đen kịt, phía Tây có một số nhà tầng cũ đã phá dỡ bảy lẻ tám nát. Phía Bắc có một hàng dài hàng hoá xếp chồng lên nhau, liếc mắt về phía sau, chỉ có ánh đèn le lói ở rất xa.
Trình Hạ nghĩ mình cứ nhẫn nhịn thì cơn khó chịu rồi sẽ qua, ai ngờ thời gian càng lâu thì càng khó chịu hơn.
Buổi sáng cậu còn chưa ăn gì, áp lực tinh thần lại quá lớn, bỗng nhiên bị trọng thương, khó chịu là điều nhất định khó tránh khỏi.
Kiều Dã vòng qua mở cửa xe cho cậu, chăm chú nhìn: “Xuống xe.”
Trình Hạ giật giật, không có cách nào thẳng lưng. Cậu dùng thêm chút sức nhưng ngoại trừ khiến dạ dày càng đau hơn thì cũng chẳng có tác dụng gì khác.
“Tôi không dậy nổi…” Trình Hạ thấp giọng nói.
Kiều Dã như trào phúng mà nở nụ cười: “Có phải cần tao ôm mày không?”
Trình Hạ nhíu mày, còn chưa nói gì đã nghe thấy Kiều Dã bồi thêm một câu: “Lại muốn trộm điện thoại của tao nhắn tin cho ai? Lúc này không biết Lý Trạch Khôn còn có thể nhận được không kìa.”
Trình Hạ không nói gì cả, nhẫn nhịn cơn đau miễn cưỡng đứng lên. Cậu đi theo sau Kiều Dã, bước nặng bước nhẹ, có điều bước chân của Kiều Dã còn nhanh hơn. Trình Hạ đạp trên con đường nhấp nhô sỏi đá, bị vấp mạnh một cái.
Kiều Dã ngừng bước, cậu ta nhanh chóng quay đầu lại, không một tiếng động mà ôm lấy Trình Hạ. Bên trong mặt mày không có nhiều kiên nhẫn, hơn nữa còn sót lại một tia tàn nhẫn, tựa như sự căm phẫn sau khi bị thương, cũng không có yêu thương hay thất vọng như mong chờ.
“Đợi lát nữa trở lại tôi chuẩn bị chút đồ ăn nóng cho cậu.” Kiều Dã cẩn thận nhìn đường, trong hẻm nhỏ tối đen bị đồ vật lộn xộn chiếm hơn nửa.
Lồng ngực thiếu niên đã rất dày rộng, có thể bảo vệ một người, có thể đảm đương trách nhiệm.
Trình Hạ nhắm mắt lại: “Sau này cậu có thể gặp được người tốt hơn.”
Lạ lùng thay Kiều Dã không hề tức giận: “Khiến tôi điên đảo như gặp ma chướng, chỉ có cậu mà thôi.”
Bước chân Kiều Dã dừng lại trước một đại viện.
“Lấy chìa khoá trong cái túi bên hông tôi ra.” Kiều Dã nhẹ giọng nói.
Trình Hạ sững sờ.
“Bên trong không có di động đâu.” Kiều Dã có chút tự giễu nói, cũng không còn sức giả vờ hung hăng tàn nhẫn nữa.
Trình Hạ lấy một chiếc chìa khoá trong túi cậu ta, mở ổ khoá lớn trên cửa ra.
Kiều Dã mang cậu vào nhà rồi mới quay lại khoá cửa thật kỹ.
Đây vốn là một tiểu viện rất tốt, chỉ là lâu rồi không có ai dọn dẹp nên trong sân tích tụ một tầng lá rụng và tro bụi, xem ra đã đổ nát không ít.
Trong nhà vẫn rất sạch sẽ, đèn cũng mới đổi, phát ra ánh sáng sạch sẽ sáng sủa.
Trình Hạ vùi trên ghế sô pha, lấy tấm thảm nhung san hô quấn trên người mấy vòng. Cậu thấp giọng ho khan vài tiếng, vừa lúc bị Kiều Dã vừa về nghe được.
Kiều Dã ngồi lại đây, trầm mặc chốc lát rồi lấy tay nhẹ nhàng xoa trên bụng Trình Hạ mấy cái: “Có phải còn đau không?”
Trước đây Kiều Dã quả thật đánh nhau nhiều lắm, sức mạnh của mình vung xuống có thể tạo thành cái gì cậu ta cũng rất rõ ràng. Lúc mới nhìn thấy Trình Hạ sợi dây căng thẳng trong đầu cậu ta bỗng đứt đoạn, lúc đạp một cước kia đại não đã trống rỗng. Cả đường cậu ta vẫn cứng miệng, nhưng thực sự đã sớm hối hận rồi.
“Bụng không đau.” Môi Trình Hạ đã mất sắc: “Trong dạ dày khó chịu.”
Tay Kiều Dã chuyển lên phía trên: “Tôi làm bát mì nóng cho cậu ăn, ấm chút là tốt rồi.”
“Nằm một lúc.” Kiều Dã lôi cái gối mềm lại, nhìn Trình Hạ nằm xuống. Cậu ta giơ tay dém góc chăn cho Trình Hạ, vừa cúi người đã thoáng nhìn thấy trên cổ Trình Hạ có một dấu ô mai dưới ánh đèn chiếu sáng.
Đột nhiên Kiều Dã rất khó chịu.
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
36 chương
7 chương
47 chương