Trình Hạ chỉ biết là Lý Trạch Khôn bị Kiều Minh uy hiếp lấy ít thứ cho gã chứ cũng không biết rốt cuộc là cái gì. Vì thế lúc đó cậu ngây ngẩn cả người, không nghĩ được phải nghiêm trọng đến độ nào mới có thể được Tống Vũ thốt lên một câu “Gây đại họa.” “Rốt cuộc là làm sao vậy?” Trình Hạ gọi Tống Vũ lại, vội vàng nói: “Anh ấy sẽ không có chuyện gì chứ?” Tống Vũ không có cách nào nói với cậu, hơn nữa chuyện Lý Trạch Khôn làm xác thực là không thể để Đào Nhiên phải gánh tội. Những thứ đó bị lấy đi để cuối cùng đổi lấy tro cốt của Trình Hạ, nói cho cùng Đào Nhiên cũng đâu nợ Lý Trạch Khôn cái gì. Đào Nhiên không cần biết quá nhiều, cũng không cần bị mình giận cá chém thớt. Thế nhưng Tống Vũ vẫn không nhịn được mà quạu quọ với Đào Nhiên, bởi vì thái độ ngày hôm nay của Lý Trạch Khôn. Lý Trạch Khôn tình nguyện hủy con đường của mình, cũng phải dặn dò Tống Vũ rằng bất luận xảy ra chuyện gì cũng nhất định phải bảo vệ Đào Nhiên thật tốt. Trong lòng Lý Trạch Khôn vẫn có một nút thắt chưa tháo ra được. Bốn năm trước hắn không bảo vệ tốt Trình Hạ, hiện giờ lại phá lệ muốn chiếu cố Đào Nhiên. Tống Vũ tức giận vì hắn yêu một người là sẽ long trời lở đất, nên nhìn Đào Nhiên lại thấy ghét. “Ai biết có sao không, ngược lại nếu như Khôn Tử xảy ra chuyện gì, sợ là cậu phải trở về cùng Đàm Thế Kiệt ở với nhau ha.” Tống Vũ cười nhạo, lạnh lùng liếc nhìn cậu sau đó xoay người rời đi. Trình Hạ không để ý đến những lời nóng giận của Tống Vũ, cậu khóa chặt cửa rồi quay lại phòng ngủ. Cậu ngồi bên cạnh giường khẽ đẩy Lý Trạch Khôn: “Em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, nếu như uống rượu ở ngoài thì đừng có về nhà.” Lý Trạch Khôn nằm ở trên giường, áo khoác còn chưa cởi đã ngủ say. Hắn cứ như mới ngâm trong vạc rượu, mùi rượu hun Trình Hạ muốn ói. Trong lòng Trình Hạ rất sốt ruột, cũng tức vì Lý Trạch Khôn chẳng chịu nói gì với mình, nhưng cũng không còn cách nào với hắn. Cậu đến phòng rửa tay giặt một chiếc khăn nóng rồi cởi quần áo Lý Trạch Khôn lau qua một lần. Trình Hạ đổ một thân mồ hôi, sau khi ném khăn mặt đi liền nằm nhoài trên ngực Lý Trạch Khôn. Cảm xúc cơ bắp rất thích, cậu có thể cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ vững vàng của hắn. Đột nhiên Trình Hạ ý thức được, người đàn ông này là sở hữu của chính mình, bất luận bốn năm trước hay hiện tại mình đang khoác thể xác của Đào Nhiên. Lý Trạch Khôn có hơi bực bội vì bị Trình Hạ đè lên. hắn giơ tay kéo cậu, động tác tự nhiên đẩy cậu nằm nghiêng lại rồi ôm lấy. Hắn vùi mặt vào cổ Trình Hạ, hơi thở nóng rực phả ở bên tai. “Anh có thích em không?” Trình Hạ né đi, nâng mặt Lý Trạch Khôn nhẹ nhàng lay lay. Lý Trạch Khôn mê man hé mắt ra một khe nhỏ, bất ngờ là hắn dường như vẫn nghe lọt vấn đề: “…Thích.” “Em là ai nào?” Trình Hạ không buông tha. Lý Trạch Khôn nhíu nhíu mày, dường như đang thở dài một tiếng. Hắn khàn giọng gọi: “Tiểu Hạ.” Trình Hạ cười lên, rốt cuộc cũng vô cùng hài lòng. Cậu vỗ vỗ lưng Lý Trạch Khôn, dịu dàng nói: “Ngủ đi anh…” Tâm tình vui vẻ của Trình Hạ kéo dài đến trong mơ, sáng hôm sau cậu dậy sớm, nhẹ nhàng rửa mặt rồi đi vào nhà bếp. Có lẽ là do khi còn bé cậu phải làm việc nhà rất nhiều, nên có một loại phản cảm sinh lý với sinh hoạt trong phòng bếp và mùi dầu khói. Vì thế cậu nhiều nhất chỉ chịu nấu canh, hoàn toàn dựa vào sở thích để làm, có lúc cũng chẳng ngon. Nguyên liệu trong phòng bếp không nhiều, Trình Hạ chỉ đơn giản lấy thứ căn bản nhất để nấu canh giải rượu, bỏ rất nhiều gia vị, nấu ra một nồi canh có mùi vị vừa chua vừa nồng. Cậu làm xong thì đi gọi Lý Trạch Khôn dậy. Lý Trạch Khôn xoa xoa thái dương nhẹ giọng hít một hơi, nhìn dáng vẻ có vẻ thật sự khó chịu. “Đi tắm rửa đi, em nấu canh cho anh rồi.” Trình Hạ cúi người hôn một cái lên mặt Lý Trạch Khôn, lúc này mới mở miệng hờn hắn vài cậu: “Đau đầu cho đáng đời, ai bảo anh uống nhiều như thế.” Lý Trạch Khôn đẩy cậu ra, cúi đầu che mắt ngồi một lúc mới xuống giường. Lúc hắn đi vào phòng rửa tay có hơi dừng một chút, do dự hỏi một câu: “Tối hôm qua có phải… Em hỏi tôi gì đó không.” “Không có.” Trình Hạ lắc đầu. Lý Trạch Khôn không hỏi nhiều nữa, hắn cũng cảm thấy có lẽ là ảo giác. Đứa nhóc này cũng dịu dàng, nếu như hôm qua mình có thật sự nhắc đến Trình Hạ, sợ rằng sáng nay lại phải náo loạn rồi. Trình Hạ nhìn Lý Trạch Khôn ra khỏi phòng ngủ, lén lút cười. Cậu kéo rèm cửa ra, trải lại ga giường. Lúc thu dọn xong đang định ra ngoài thì hình như cậu nghe thấy có tiếng chuông điện thoại nho nhỏ vang lên. Trình Hạ cẩn thận lắng nghe một lúc mới phát hiện di động, không hiểu sao nó lại rơi vào khe hở ở đầu giường và ván giường. Thời gian qua lâu nên tiếng chuông cũng tự ngắt. Tay Trình Hạ quét qua màn hình đang tối đen. Màn hình sáng lên, cú điện thoại kia lại gọi tới. Trình Hạ vừa nhìn thấy hiển thị trên máy là “Không rõ quyền sở hữu” thì cả người cứng đờ. Tiêu thức như thế này, hẳn là của văn phòng hãng hàng không China Southern Airlines*. Kết hợp với những lời của Tống Vũ, chuyện của Lý Trạch Khôn vậy mà đã kinh động đến cha của hắn ư? *China Southern Airlines (中国南方航空公司) (Công ty Hàng không Nam Phương Trung Quốc) là một hãng hàng không có trụ sở tại quận Bạch Vân, thành phố Quảng Châu, tỉnh Quảng Đông, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Được thành lập vào ngày 1 tháng 7 năm 1987, China Southern Airlines đã được xếp vào hàng ba hãng hàng không lớn nhất đại lục, xếp thứ tư thế giới về lượng khách vận chuyển và đứng đầu châu Á về quy mô, doanh thu và lượng khách vận chuyển. Toàn thân Trình Hạ tê dại, điện thoại lại rung một hồi nữa cậu mới nhớ phải đưa cho Lý Trạch Khôn. Lúc Trình Hạ đẩy cửa phòng tắm ra thì Lý Trạch Khôn đang dội nước lên tóc. Hắn giơ tay gạt một vết bọt, rồi nhìn di động đang kêu trong tay Trình Hạ: “Đợi lát nữa nhận.” Trình Hạ đưa điện thoại đến: “…Em cảm thấy hẳn là rất cấp bách.” Lý Trạch Khôn tắt vòi sen. Hắn nhìn tên hiển thị, vẻ mặt không có gì thay đổi trực tiếp nhấn nút nghe: “…Thư ký Lưu… Cháu biết rồi, cháu sẽ đến ngay lập tức… Tạm thời không có chuyện gì, vâng… Cháu sẽ đi tìm ông ấy.” Trình Hạ nhận lấy điện thoại, mặt mũi trắng bệch: “Tống Vũ nói anh đã gây họa, thật sự anh không có chuyện gì chứ?” Lý Trạch Khôn bình tĩnh nhìn cậu một lúc, nở nụ cười: “Anh ấy trêu em thôi, tôi có thể có chuyện gì được chứ. Em đi ra ngoài trước đi, tôi tắm xong ngay đây.” Trình Hạ ngồi trên sô pha thất thần. Cậu không hề tin tưởng Lý Trạch Khôn một chút nào hết. Nếu nói Tống Vũ lừa mình còn có mấy phần khả năng, nhưng sáng sớm đã có điện thoại gọi đến thì chắc chắn sẽ không phải chỉ là lãnh đạo thăm hỏi. Lý Trạch Khôn là một người cẩn thận như thế, nếu quả thật bị người tóm lấy nhược điểm cũng chỉ có thể vì làm thay chuyện cho Kiều Minh. Trình Hạ sợ nhất là mình trở thành phiền toái của của Lý Trạch Khôn, như vậy ngoại trừ làm liên lụy đến hắn, cậu chẳng làm được gì tốt đẹp cả. Lý Trạch Khôn ra khỏi phòng tắm, lấy khăn mặt lau mạnh tóc mấy lần rồi nhìn Trình Hạ đang mặt mày như muốn khóc vùi trong sô pha. Hắn đi tới, nhéo nhéo mặt cậu: “Đừng suy nghĩ lung tung, tôi không sao. Không phải em nói nấu canh cho tôi à, để ở đâu thế?” “Em đi rót cho anh.” Trình Hạ có hơi hoảng hốt tránh khỏi tay Lý Trạch Khôn, lúc rót canh thì làm thêm một cái trứng chần. Lý Trạch Khôn chỉ sợ Trình Hạ lo lắng nên mới không vội vã ra ngoài. Hắn nhân lúc Trình Hạ đi vào nhà bếp liền đi thay quần áo. Lúc trở ra, bữa sáng vừa dọn xong, hắn chỉ nếm thử một ngụm canh, mặt liền xịu xuống: “Em thật là… Tôi tỉnh rượu rồi, em có uống không?” Nếu theo tính cách của Trình Hạ trong quá khứ, không ép Lý Trạch Khôn uống hết chắc chắn sẽ không để yên. Nhưng hiện giờ cậu đang lúc ray rứt và đau lòng nên không nói tiếng nào, bưng bát canh muốn bỏ đi. “Được rồi được rồi, tôi uống.” Trình Hạ như vậy khiến Lý Trạch Khôn thật sự có hơi khó chịu. Hắn vội vàng bưng bát lên uống hai ngụm: “Cũng không khó uống lắm.” Bữa ăn này Lý Trạch Khôn giải quyết rất nhanh, hắn chỉ không muốn khiến Trình Hạ làm phí công. “Hôm nay có tí việc nên tôi ra ngoài một chuyến. Buổi tối nên có thể thì em cứ làm bữa cơm đơn giản, chờ tôi về rồi cùng ăn.” Trình Hạ không nói được gì, sợ rằng mình không thu được tâm tình sẽ chọc Lý Trạch Khôn phiền lòng: “Tối nay em sẽ chờ anh về ăn cơm.”