Lý Trạch Khôn vứt điện thoại lên sô pha, bước chân vội vàng lộn xộn. Một quãng đường ngăn ngắn đến phòng ngủ mà đầu óc hắn đã trải qua vô số ý nghĩ hỗn loạn. Đào Nhiên vẫn chưa tỉnh, lúc có người ở bên cạnh cậu ngủ rất ngoan, ngoan như một chú mèo ghé vào bên người ngủ say. Còn lúc ngủ một mình cậu lại nằm dang ra đè chăn dưới thân, hơn nửa khuôn mặt đều vùi vào gối. Giống như đúc, những thói quen nhỏ như vậy đều giống Trình Hạ như đúc. Lý Trạch Khôn lên giường, bàn tay run run đật trên mặt Đào Nhiên, như đang thử tìm kiếm một khuôn mặt mà hắn chưa từng phát hiện ra. Đào Nhiên bị đánh thức, vừa mở mắt đã thấy gương mặt Lý Trạch Khôn phóng to trước mắt. Ý thức cậu còn mơ mơ hồ hồ, giọng hơi khàn: “Anh làm sao vậy?” Lý Trạch Khôn nâng mặt Đào Nhiên nhìn cậu chằm chằm, chóp mũi như chạm vào nhau: “Cậu là ai? Rốt cuộc cậu là ai?” Đào Nhiên có chút chống cự với khoảng cách như vậy, cậu nhíu mày muốn đẩy Lý Trạch Khôn ra. Trong lòng Đào Nhiên vẫn còn giận, ngữ khí tất nhiên không được tốt lắm: “Anh hi vọng em là ai?” Lý Trạch Khôn kéo Đào Nhiên nhấn cậu xuống dưới người, đột nhiên xốc chăn đang đắp trên người cậu ra. Nhìn Lý Trạch Khôn bây giờ đã rất bình tĩnh, hắn không nói lời nào, chỉ giữ chặt tay chân của Đào Nhiên, con mắt lướt qua từng tấc thân thể cậu. Có một ít vết bầm xanh tím, nhưng có thể nhận ra đây là dấu vết mới chịu khổ gần đây nhất. Không hề có nửa dấu vết của sẹo để lại do vết thương cũ. Vốn là một tư thế ám muội khiến người ta rất ngượng ngùng, nhưng Đào Nhiên lại cảm thấy sợ hãi đến lạnh người. Ánh mắt Lý Trạch Khôn quá lạnh, bên trong đều là ý tứ thăm dò lạnh lẽo. Tựa như hắn muốn xuyên thấu qua thể xác, dùng ánh mắt sắc bén móc lấy linh hồn ở nơi sâu xa của mình. “Cậu là ai?” Lý Trạch Khôn kề sát lỗ tai Đào Nhiên, nặng nề cắn xuống. Đào Nhiên hít một hơi lạnh, đột nhiên nghiêng mặt tránh đi: “Đào Nhiên! Qua một đêm anh đã mất trí nhớ rồi sao?!” “Con mẹ nó cậu còn mạnh miệng!” Lý Trạch Khôn bất chợt rống lên. Đào Nhiên run run một hồi, rũ mắt xuống, lông mi như hai cánh bướm ngoan ngoãn cụp xuống. Cậu nên nói thế nào? Chỉ là một ngày nào đó mở mắt ra, Đào Nhiên không còn là Đào Nhiên, em là ai chính em cũng không rõ? Chính cậu còn thường tự hoài nghi, vậy còn ai sẽ tin tưởng? Nhưng Lý Trạch Khôn lại hiểu lầm là Đào Nhiên không muốn nói chuyện và từ chối thừa nhận. Trước nay hắn chưa từng dùng sự nghi ngờ với người ngoài để nhìn Đào Nhiên, lần đầu tiên gặp đã không có, vì hắn luôn cảm thấy trên người Đào Nhiên có gì đó có thể làm cho hắn an tâm thoải mái. Mà bây giờ sự đa nghi và những khía cạnh đen tối của hắn rốt cuộc cũng chậm rãi lộ diện. “Cậu có mục đích gì? Ai phái tới?” Đôi mắt Đào Nhiên đột nhiên mở to, cậu không hiểu tại sao Lý Trạch Khôn bỗng nhiên lại có suy nghĩ thế này. “Em có thể có mục đích gì?” Lý Trạch Khôn nhíu chặt mày, hắn thật sự nghĩ không ra, nhưng chuyện lại phát triển kỳ lạ và phức tạp, bèn muốn ra tay nghiệm chứng từ nơi đầu tiên. “Mau mặc quần áo tử tế vào, tôi mang cậu ra ngoài.” Hắn lạnh lùng nói một câu sau đó buông Đào Nhiên ra, đi thẳng ra khỏi phòng ngủ. Đào Nhiên còn chưa kịp phản ứng, cậu bị lăn qua lăn lại cả đêm, cả người rất khó chịu. Áo ngủ của Đào Nhiên còn bị Lý Trạch Khôn vò nhăn nhúm vứt dưới chân giường, cậu bèn cố hết sức khom lưng nhặt lên. Lúc Lý Trạch Khôn thay xong quần áo trở lại thì Đào Nhiên mới mặc xong áo ngủ. Hắn không kiên nhẫn nhíu mày, sắc mặt âm trầm, đây là dấu hiện muốn phát hoả: “Cậu nghe không hiểu tiếng người à, cậu muốn theo tôi ra ngoài như thế sao?” Đào Nhiên cắn môi dưới trắng bệch, lúc Lý Trạch Khôn lại gần muốn lôi đi cậu mới mở miệng: “Chân thật sự không đứng dưới đất được.” Vì thế mà cậu không tìm được quần áo, càng không muốn ra ngoài. “Không có miệng à? Gọi tôi giúp cậu tìm bộ quần áo vất vả vậy sao?” Lý Trạch Khôn chỉ cần nhìn Đào Nhiên yếu ớt ngồi ở cuối giường là lại bắt đầu đau lòng, tâm tình này khiến hắn sinh ra cảm giác nôn nóng và căm ghét mãnh liệt, rốt cuộc những ý nghĩ ác độc cũng bị khơi lên: “Chính cậu không quan tâm đến mặt mũi, vậy thì tôi cũng lười quản cậu.” Lý Trạch Khôn giơ tay muốn ôm Đào Nhiên, Đào Nhiên theo trực giác cảm nhận được chắc chắn không phải là chuyện gì tốt, thậm chí còn không phải trong phạm vi người bình thường có thể tiếp nhận. Cậu theo phản xạ bắt đầu trốn, lại bị Lý Trạch Khôn nắm lấy cổ chân kéo lại. “Anh dẫn tôi đi chỗ nào!” Đào Nhiên gần như thét lên:”Con mẹ nó anh cả ngày dằn vặt tôi đến nghiện đúng không? Tôi không đi theo anh nữa còn không được sao? Cả ngày anh cứ phải hành hạ người khác như thế hả?” Lý Trạch Khôn không lên tiếng, môi mím càng lúc càng chặt. Đúng vậy, không nghĩ thì không phải sẽ không xoắn xuýt sao? Nhưng hắn không bỏ xuống được, muốn hiểu rõ toàn bộ về Đào Nhiên. Những gì cậu che giấu, những biến hoá của cậu, cái gì hắn cũng muốn biết. Đàm Sĩ Kiệt nói dáng vẻ của Đào Nhiên là kiểu đầu gỗ không cười không nói, nhưng hắn cảm thấy Đào Nhiên là một tiểu yêu tinh thích làm nũng thích cười; Đàm Sĩ Kiệt nói toàn thân Đào Nhiên đều là vết thương cũ, lại có bóng ma rất lớn trong lòng, nhưng rõ ràng Đào Nhiên lại là một đứa bé thuần khiết hoàn mỹ. Cách biệt này quá lớn, rõ ràng người trong miệng Đàm Sĩ Kiệt chi là một MB không có gì quan trọng, nhưng trong lòng Lý Trạch Khôn cậu lại tốt giống như Trình Hạ. Lý Trạch Khôn mạnh tay hơn, hắn quát khẽ: “Cậu lại đây cho tôi!” Đào Nhiên duỗi tay tóm chặt lấy cột giường, mu bàn tay nổi gân xanh: “Tôi không qua!” Lý Trạch Khôn quỳ xuống đẩy từng ngón tay Đào Nhiên ra, tàn nhẫn như đang dần dần cạy mở vỏ một con trai còn sống: “Con mẹ nó cậu nghe lời chút cho tôi, đừng ép tôi phải thô bạo.” Mãi đến khi bị Lý Trạch Khôn ném vào ghế sau Đào Nhiên vẫn không phối hợp. Lý Trạch Khôn khoá cửa xe, bị Đào Nhiên náo loạn đến mức sau lưng đổ một tầng mồ hôi: “Cậu còn gây sự nữa thì hôm nay tôi sẽ không đưa cậu về.” Đào Nhiên cãi lại: “Hiện giờ anh thả tôi ven đường cũng được.” “Tôi sẽ để cậu ở chỗ Đàm Sĩ Kiệt.” Đào Nhiên ngừng miệng, Lý Trạch Khôn cũng lười nói thêm gì nữa, còn tưởng là cậu bị doạ rồi. Càng gần đến chỗ Đàm Sĩ Kiệt Đào Nhiên mới biết Lý Trạch Khôn nói dẫn mình đến đây không phải là nói đùa. Cậu không hỏi, nhưng lòng lại hoảng loạn. Lúc cậu bị Lý Trạch Khôn mềm giọng dỗ dành thì có thể nói rời đi, nhưng thật sự bị mang đến thì đã không ổn nữa rồi. Đây là nơi thân thể Đào Nhiên sợ hãi theo bản năng, càng gần một bước tim đập lại càng mất khống chế. Chỉ cần để cậu cách càng xa nơi này, bảo cậu thế nào cũng được: “Lý Trạch Khôn… Trở về đi, đừng mang em đi, cầu xin anh.” Lý Trạch Khôn không để ý đến cậu, nhất định Đào Nhiên phải đi. Nếu như không phải là người trong miệng Đàm Sĩ Kiệt, vậy khả năng duy nhất đổi người được là lúc cậu ta xuất hiện ở đó đến khi mình mang cậu ta đi. Biện pháp tốt nhất là tìm những người quen thuộc với Đào Nhiên trong đó. Việc này hắn không có cách nào nói với Đào Nhiên, càng không muốn giải thích một chút. Lúc xe dừng lại Đào Nhiên run lẩy bẩy. Lý Trạch Khôn giơ tay ôm lấy cậu, cậu bèn cắn mạnh một cái lên hổ khẩu* của hắn. *Hổ khẩu là khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ. Lý Trạch Khôn hít một hơi, phải dùng một cái tay khác miễn cưỡng đẩy răng Đào Nhiên ra mới rút ra được, dấu răng trên hổ khẩu đã xuất hiện tơ máu. Miệng Đào Nhiên có một cái răng nanh nhỏ gần gần bên trong, cũng là nơi sâu nhất trên dấu cắn. Lý Trạch Khôn không nặng không nhẹ bạt tai Đào Nhiên một cái: “Cậu thành thật chút thì hôm nay tôi làm xong chuyện, dù kết quả thế nào cũng sẽ mang cậu trở lại. Còn cứ liên tục náo loạn thì tốt nay cậu cứ chờ làm lại nghề cũ đi.” Câu nói này rất có hiệu quả, Đào Nhiên ngoan hẳn. Club còn chưa mở cửa, Lý Trạch Khôn ôm Đào Nhiên đi vào phòng VIP. Lý Trạch Khôn gọi điện thoại cho Đàm Sĩ Kiệt bảo y đến đây một chuyến, vừa lúc y đang nghiên cứu chuyện sửa chữa ở tầng ba, bèn đi thẳng đến. “Khôn Tử,” y gọi xong mới phát hiện Đào Nhiên đang ngồi trong góc sô pha, nghi hoặc: “Chú mang cậu ta đến làm gì? Không muốn nữa?” Lý Trạch Khôn chỉ chỉ Đào Nhiên: “Anh nhìn giúp em một chút xem rốt cuộc cậu ta có phải Đào Nhiên không.” Đào Nhiên ngây ngẩn cả người, Đàm Sĩ Kiệt cũng có hơi ngẩn ra: “… Không sai, cậu ta đúng là như vậy…” “Có thể nào đã phẫu thuật chỉnh dung biến thành như vậy không? Cậu ta không giống với hình dung của anh.” Đàm Sĩ Kiệt ít tiếp xúc với Đào Nhiên, nghe Lý Trạch Khôn vừa nói như thế liền không thể kết luận bừa. Nếu như thật sự đúng lúc không khéo có ngươi bày ra âm mưu gì, Lý Trạch Khôn xảy ra chuyện gì bởi vì y, sợ rằng chính mình chết rồi cũng không tìm được dấu vết. “Để anh gọi quản lý trước kia của cậu ta đến một chút, chú chờ một lát.” Lý Trạch Khôn gật gật đầu, nhìn Đào Nhiên một chút. Từ khi Đào Nhiên đi vào vẫn không có phản ứng gì, nhưng thật ra thân thể cậu đã cứng đờ. Lý Trạch Khôn đột nhiên cũng cảm thấy nơi này ngột ngạt khiến hắn khó chịu. Chưa đầy hai mươi phút quản lý đã hồng hộc chạy tới, khom lưng cúi đầu chào Lý Trạch Khôn và Đàm Sĩ Kiệt một cái. Lý Trạch Khôn không nói dư thừa, chỉ Đào Nhiên với gã: “Cậu xem cậu ta là ai?” Quản lý liếc nhìn: “Đào Nhiên ạ?” Lý Trạch Khôn cau mày: “Người mù cũng biết chuyện tôi hỏi cậu mà? Cậu có thể động não nói chút không?” Quản lý kia đổ mồ hôi lạnh, vội vàng đến chỗ Đào Nhiên nắm cằm cậu xoay qua xoay lại mấy lần như đang chọn cải xanh: “Không sai mà!” Đào Nhiên có hơi căm ghét nghiêng mặt đi, con ngươi trống rỗng. “Không phải nói trên người đều là vết sẹo cũ sao? Trên người cậu ta không có.” Lý Trạch Khôn rốt cuộc cũng nói nghi vấn ra. “Không thể nào, có nhiều vết thương căn bản không chữa trị được…” Gã đột nhiên ngừng miệng, biết có nhiều chuyện không thể nói nhiều. “Nơi nào?” “Chuyện này… Tôi cũng không rõ… Đều là nghe người ta nói…” “Ai nói?” Lý Trạch Khôn từng bước ép sát. Mồ hôi lạnh của quản lý rơi xuống, bức mình vào ngõ cụt: “Khách… Khách nói,.” “Gọi điện thoại để một người lại đây, hôm nay mẹ nó nhất định phải làm rõ cho ông!” Lý Trạch Khôn đã có chút mê muội. Rốt cuộc Đàm Sĩ Kiệt cũng phát giác Lý Trạch Khôn không đúng: “Chú sao vậy? Mấy hôm trước không phải còn yêu cậu ta muốn chết sao?” Đưa ân khách đã từng chơi lại đây, này không khác gì là sỉ nhục. “Em nghi ngờ cậu ta căn bản không phải là Đào Nhiên.” Hồi lâu sau Lý Trạch Khôn chỉ nói câu này. Quản lý là một người hiểu chuyện, tự biết đến lúc đó nhất định nhiều lắm chỉ là cởi quần áo ra nhìn vết thương của người kia một cái, còn chính mình đã biết rõ vết thương đó xảy ra chuyện gì cũng sẽ không mở miệng. Vừa lúc trong điện thoại có một tiểu khai* thuộc kiểu hơi có tiền nhưng không quyền không thế. Gã ta đúng là đã từng chơi Đào Nhiên, nhất định biết không ít. Đến lúc Lý Trạch Khôn muốn chỉnh gã sẽ không liên luỵ đến mình, phiền phức là ít nhất. *Tiểu khai 小开 là một từ lóng của Thượng Hải,trước kia để chỉ những công tử ca con trai của ông chủ, bây giờ còn dùng để chỉ những người trẻ tuổi bình thường nhưng mà có tiền ăn chơi. Lúc tiểu khai kia nhận điện thoại, gã đang ăn cơm trưa với mấy em gái blogger ở Sanlitun*, vừa nghe Đàm Sĩ Kiệt mời đến liền ngu ngốc hứng thú, quản lý kia còn thuận thế nói sẽ miễn phí thăng bậc thẻ cho, gã liền nói sẽ mang mỹ nữ lập tức tới ngay. *Sanlitun là một khu vực của quận Triều Dương, Bắc Kinh có nhiều đường phố nổi tiếng và các cửa hàng quốc tế. Đây là một điểm đến phổ biến để mua sắm, ăn uống và giải trí Gã cứ nghĩ chỉ cần ký tên lấy tiền một cái, thậm chí còn không thể làm lỡ việc ăn cơm của mình. Kết quả vừa mới vào tới đã bị bầu không khí nghiêm túc của mấy người ở đây doạ sợ.