Không Nghe Lời, Vậy Mời Xuống Giường!

Chương 46 : Vợ có thuật của vợ (2)

Trình tự hôn lễ bị những người coi tiền như rác hao phí tâm tư để làm cho nó càng đơn giản càng tốt, cho nên đến khi hôn lễ kết thúc, phụ nữ có thai cộng thêm bệnh nhân tinh thần trạng thái có thể dùng hai chữ để hình dung —— phấn chấn. Nghiêm Mỹ tiễn một nhóm khách cuối cùng, trở lại liền nhìn thấy con dâu vẫn chưa thay quần áo đứng trước cửa phòng thay đồ, còn Ôn Hân đang đứng nhìn xung quanh như muốn tìm cái gì. Nghiêm Mỹ vỗ tay, “Con trai, sao con vẫn ở đây chứ, mau đưa con bé về đi, con không biết phụ nữ có thai sợ nhất là mệt mỏi sao...” Kể từ sau khi nhờ người con dâu bà không muốn gặp mà bà và con trai có thể hóa giải được xung đột, thái độ của Nghiêm Mỹ với Ôn Hân cũng chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung —— mập mờ. Lớn thì trang trí lại phòng tân hôn cho Lệ Minh Thần, nhỏ thì chuẩn bị cho cô những đồ ăn hàng ngày, cả quá trình hôn lễ Nghiêm Mỹ đều tham gia đầy đủ, ai cũng nhìn ra, thái độ của bà với Ôn Hân đã thay đổi, như vừa rồi bà đã gọi cô. Lệ Minh Thần xoay mặt đi chỗ khác, không phản ứng chút nào với bà Nghiêm, ngược lại nói với Ôn Hân: “Trước khi đi về anh muốn nói lời cảm ơn với Tả Tuấn...” Con người lúc còn sống, cha mẹ đều chỉ có một, chỉ là lần này đã không có rồi. Ôn Hân nghĩ hảo cảm của Nghiêm Mỹ với cô chưa chắc đã nhiều hơn, nhưng cô làm như vậy chỉ vì muốn vài năm sau, trong cuộc đời của thiếu tá sẽ không còn chút tiếc nuối nào nữa. Nhìn thấy vợ ra ám hiệu liên tục, cuối cùng thiếu tá cũng hết cách, “Ừ” một tiếng coi như là trả lời. Không khí đang chìm trong yên lặng thì đột nhiên Tả Dữu thở hổn hển chạy lại, “Chị dâu, mọi người đừng đợi nữa, sau khi hết tiệc rượu tên Tả Tuấn kia đã chuồn mất rồi, cái người này, còn muốn giả bộ làm anh hùng vô danh sao? Chúng ta còn muốn nói cám ơn anh ta mà.” Tả Dữu không biết trên thực tế Tả Tuấn đi làm việc chính sự, trong miệng không ngừng trách anh ta không biết điều, Ôn Hân cũng không nghĩ như vậy, nhìn bề ngoài thì Tả Tuấn có vẻ không đứng đắn, nhưng trong xương vẫn... biết làm việc đứng đắn. Tối thiểu nếu không có anh ta thì hôn lễ này đã không tồn tại rồi. “Làm sao bây giờ?” Ôn Hân nhìn thiếu ta, hướng về phía thủ trưởng xin phép... nên cảm tạ như thế nào đây? “Đi.” Thiếu tá vốn cảm thấy không nên đi ưỡn ẹo cảm ơn ngựa đực làm gì, dứt khoát hạ chỉ thị. Buổi chiều ngày tiếp theo, Ôn Hân đang nằm mềm người nhìn bên ngoài mọi người đi tới đi lui, thu lại tầm mắt, “Thiếu tá, anh còn nhớ lần đầu tiên đi xe lửa không?” “Sao không nhớ rõ chứ, lần đầu tiên gặp em là ngày ấy, vừa mới xuống xe lửa sau ba mươi tám tiếng ngồi ê mông trên ghế cứng, còn chưa kịp mềm ra thì đã bị cô gái nào đấy giáo dục cho một trận, tiều nha đầu này quả thật không phải mập bình thường mà.” Gian phòng có bốn giường mềm, Lệ Minh Thần nằm ở trên giường mình nhắm hai mắt, khóe miệng nhếch lên như đang nhớ lại chuyện ngày hôm đó. Ôn Hân vừa nghe, cũng học bộ dạng của anh, nằm xuống nói, “Vậy cũng không thể trách em được, ai bảo anh hung hăng như đá cẩm thạch ấy, anh không nhớ hôm đó cô ý tá bị cái dáng vẻ hung ác của anh dọa thành bộ dạng gì rồi sao?” Ôn Hân là phụ nữ có thai, vì lý do an toàn nên ba người chọn đi bằng đường bộ, ba giường mềm, vợ chồng son một phòng đôi, Nghiêm Mỹ một phòng đơn. Lúc này Ôn Hân đang nhắm mắt nhớ lại lúc mới gặp thiếu tá, bộ dạng anh lúc ấy đúng là không tức chết người không đền mạng, bàn tay đang để bên mép giường thình lình đã bị nắm chặt lại. “Bảo bối, gả cho người thô lỗ như anh, em có hối hận không?” Giọng nói của thiếu tá chưa bao giờ nhẹ nhàng chậm chạp như vậy. Sau khi bước vào thời kì mang thai, Ôn Hân phát hiện mình đã thay đổi, tựa như hiện tại, Lệ Minh Thần chỉ nắm bàn tay cô, cả người cô liền có cảm giác không nói nên lời, đánh hai cái nhưng không buông ra, Ôn Hân sẵng giọng, “Đi đâu mà hối hận chứ, đây là mua sắm sao? Nếu mua ông xã xong mà không hài lòng thì trong bảy ngày có thể đổi trả...” Ôn Hân muốn đùa giỡn để thiếu tá Lệ buông tay ra, nhưng không ngờ thiếu tá càng nắm chặt hơn. “Anh có thể nói anh có chút hối hận không...” Bàn ăn để ở giữa khiến Ôn Hân không thể nhìn được vẻ mặt của anh, chỉ có thể nghe được từng câu từng chữ của thiếu tá, “Vợ à, nếu anh bị mù thì em phải làm thế nào...” Lời nói của Lệ Minh Thần không phải lời nói lung tung, bởi bệnh viện quân y ở thành phố C đã dự đoán trước bệnh tình của anh. Ánh mắt của thiếu tá vừa mới sáng lên trong nháy mắt liền tối xuống. Quả thật Lệ Minh Thần không cảm thấy lạc quan, ra khỏi trạm xe lửa, mặt trời Bắc Kinh đã lưu luyến ở chân trời rồi. Lên xe để đi đến Tổng viện của quân khu, đến lúc đó trời đã tối hẳn. “Mẹ, chẳng lẽ phải đợi đến ngày mai chúng ta mới có thể gặp bác sĩ sao.” Ôn Hân bị thiếu tá nắm chặt tay không tự chủ nói với Nghiêm Mỹ, bởi bây giờ chỉ có quan hệ huyết thống thân cận là có thể dựa vào. “Ở bệnh viện lúc nào cũng có bác sĩ túc trực, chúng ta có thể vào...” Nghiêm Mỹ ngồi ở hàng trước quay đầu lại nhìn con trai, ngược lại Lệ Minh Thần rất bình tĩnh, nếu không nhìn môi anh sẽ không biết được tâm trạng của anh lúc này. “Yên tâm đi, ở đây có bác sĩ giỏi nhất, điều kiện cũng tốt nhất, không có việc gì đâu.” Nghiêm Mỹ ngồi cách con dâu và con trai một khoảng cách không ngắn, nhưng lúc này bà lại vươn tay, vỗ nhẹ vào hai bàn tay đang nắm chặt của hai người. Thời khắc đó, tầm mắt đang dần kém đi của thiếu tá như có gì thứ gì đó ‘ầm’ một tiếng, hình như có thứ gì đã đứt đi. Đã là bảy giờ tối, trong tổng viện quân khu, Ôn Hân đứng trước giường bệnh trong Khoa mắt phòng bệnh số 15 nhìn một hàng áo blu trước mặt, Ôn Hân chú ý kĩ tên bảng trước ngực những người kia, không có một người nào là thực tập sinh. Một mặt cảm thán địa vị xã hội bất xông đúng là thiên vị rõ ràng nhưng đồng thời cũng cảm thấy may mắn Lệ Minh Thần có ông ngoại như vậy, nếu không thiếu tá nhà cô... Người dùng đèn pin soi vào mắt của thiếu tá là một bác sĩ tóc đã bạc đầu, giơ một ngón tay cách một khoảng trước mặt thiếu tá Lệ hỏi, “Mấy ngón?” Ôn Hân bị các bác sĩ ngăn ở vòng ngoài nên không thể nhìn thấy vẻ mặt của thiếu tá, nhưng lại cảm thấy tâm tình của anh đang biến hóa rõ ràng: Cảm thấy bị xúc phạm, cậy mạnh, cuối cùng cảm thấy vô lực... “Hai... Nhưng nhìn không rõ lắm...” Dừng lại ở đó, Ôn Hân thấy được toàn bộ quá trình con người cứng rắn ấy thất bại, rõ ràng không khóc nhưng trong lòng như cảm thấy máu và nước mắt đang rạch nát lòng người. “Ừ...” Bác sĩ chống cằm trầm ngâm một lát, quay đầu nói với một bác sĩ nam bên cạnh, “Ngày mai trước khi phẫu thuật thì kiểm tra trước đi, nếu không có vấn đề gì thì mai có thể phẫu thuật.” Nghiêm Mỹ cố ý chờ bác sĩ Chung để đưa ông về, mãi mà không quay lại, Ôn Hân biết bà đang đi hỏi tình hình của Lệ Minh Thần rồi. Cô cũng muốn biết nhưng cô không thể đi theo cùng một lúc. Nghiêm Mỹ sắp xếp để Lệ Minh Thần nằm trong một phòng bệnh cao cấp, anh nằm lẳng lặng trên một chiếc giường lớn như vậy quả thật rất không hợp. Trầm mặc giữa hai người bị tiếng cười khẽ của Ôn Hân phá vỡ, cô bước mấy bước ngồi xuống bên cạnh giường anh, “Đại gia, cười cho em một cái, nếu cười đẹp sẽ có thưởng.” “Thưởng cái gì?” Hiếm khi Ôn Hân phô trương như thế mà không chọc cười được thiếu tá, anh chỉ nhìn vợ mình chằm chằm, giống như muốn khắc lại hình bóng của cô thật sâu vào tâm trí, vĩnh viễn không bao giờ quên được. “Thưởng cái này...” Mùi hương trầm thoang thoảng là mùi hương đặc trưng sau khi có thai của Ôn Hân, mùi hương ấy cuốn vào trong miệng của thiếu tá Lệ, đây cũng là mùi vị khiến cuộc sống của anh trở nên tươi vui nhất. “Tệ nhất thì cũng chỉ là mù mà thôi, anh có thể không phải là thiếu tá, không phải phó trại, thậm chí không phải là lính nhưng anh là người đàn ông của em, là nơi để em và con dựa vào, chỉ cần một nhà chúng ta ở chung với nhau thì em chẳng sợ gì hết...” Nghiêm Mỹ đi vòng vèo rồi mới quay về phòng bệnh để điều chỉnh tâm trạng, vừa định đẩy cửa bước vào thì nghe thấy câu nói ấy, ban đầu bà tức giận muốn chết, bà vốn kiêng kị 40% có thể này trong lời bác sĩ, mà Ôn Hân còn nói như vậy, nhưng sau một giây khi bà nghe con trai trả lời đơn giản một tiếng thì bế tắc trong lòng như được xóa sạch... một củ cải một cái hố, con trai là cây củ cải thẳng tắp, Ôn Hân là cái hố bên ngoài, không phải những thứ cong cong queo queo khác. Thiếu tá Lệ nói: “Nếu anh mù thì em và con gái sẽ là đôi mắt của anh.” Trong giới y học, không có gì là chắc chắn một trăm phần trăm, cái định luật này đã giải quyết thành công hàng trăm những ca bệnh nan y. Không có một người áp lực, giữ vững tâm tình vui vẻ, có lúc còn hiệu quả hơn cả linh đan diệu dược. Ở khắc đó, Nghiêm Mỹ cảm thấy hôn sự của Lệ Minh Thần thật may mắn, bà không thái quá. Tết năm nay đến khá sớm, mới vừa 25 tháng 1 mà những con phố nhỏ bên cạnh tòa nhà Nam Phương thành phố C, trong những quầy hàng đã bày rất nhiều đồ tết để vẫy gọi mọi người qua đường rồi. Chỉ là đối lập với đôi giày được trang trí rất đẹp, không biết Tiểu Ôn đã lôi kéo Mao Mao chạy đi đâu. Tả Dữu tức giận, không thèm để giày xuống mà xách ngang hông, hét to: “Ôn Tiểu Noãn, Từ Miêu Miêu, nếu đếm đến ba mà vẫn không xuất hiện thì không mua nữa đâu đấy!” Thật đúng là phục hai tiểu tổ tông này, Tiểu Ôn khuyến khích Mao Mao đi cùng Ôn Lĩnh mua quần áo mới cho năm mới, Tả Dữu đến nhà họ Ôn tặng quà nghe vậy liền lôi mọi người đi luôn. Nhưng khi ra cửa Tả Dữu mới phát hiện, Ôn Lĩnh không có nhà, chị dâu cũng đi mất, hai con nhóc ở nhà không có việc gì làm lại bày trò quỷ rồi. “3... 2... 2,5... ...” Tả Dữu giơ giày lên, mắt đảo qua mấy gian hàng nhìn mấy lần nhưng cũng không thấy bóng dáng của hai nhóc đâu cả, nhanh chóng đếm đến 2.6, sau lưng đột nhiên òa lên hai tiếng cười, “Cô Tả Dữu ngốc thật đấy, đếm mà cũng không biết, ha ha ha...” Cô vừa quay đầu lại đã nhìn thấy cô nhóc Tiểu Ôn mập mạp đang lôi kéo Mao Mao cười đến ngã tới ngã lui, nếu là cười thôi thì còn chẳng sao, nhưng đằng này Tiểu Ôn vừa cười vừa dạy Mao Mao, “Mao Mao, cậu nói cho cô biết, 2 đếm về là đến mấy?’ Làm ơn đi, nếu quả thật cô mà đếm một mạch 3, 2, 1 mà bọn nhóc này mà không về thì thật là mất mặt. “6!” Từ Miêu Miêu trả lời dứt khoát, Tiểu Ôn vội vàng đánh cho một cái rồi quay lưng lại nói thầm, “Sai rồi, sai rồi...” Tả Dữu không những không nổi giận mà còn cười, từ lần trước đứa hai nhóc đi ăn cánh gà kho tàu ở khách sạn, Mao Mao ăn xong, Tả Dữu chỉ vào đống xương bảo nhóc ăn hết 6 cánh gà, từ đó trong thế giới của Mao Mao chỉ còn xót lại con số 6, hỏi trước nhà có mấy gốc cây? Sáu. Hỏi trong nhà có mấy miệng ăn? Sáu. Thú vị nhất chính là, có một lần dì nhà bên sờ mái tóc đen kịt của Tiểu Ôn cảm thán: Cô nhóc này tóc dày thật đấy, không biết là có bao nhiêu sợ đây? Từ Miêu Miêu trực tiếp trả lời: Sáu sợi! Từ đấy biệt danh Tiểu Ôn sáu sợi tóc cứ thế mà có! Tả Dữu kéo Mao Mao đến bên cạnh, giơ hai đôi giày hỏi: “Thích cái nào?” Một đôi màu hồng đất, một đôi màu xanh nước biển là quyết định cuối cùng sau nửa ngày chọn lựa của Tả Dữu. Bây giờ cô đã đối xử công bằng với cả Tiểu Ôn với Mao Mao rồi. Không vì cái gì khác, chỉ vì trước đây không lâu cô nghe được từ đồn công an: hung thủ vụ án của Chu Giai Di là ba tên côn đồ nổi tiếng tham lam, không phải vô duyên vô cớ mà bọn họ làm thế, là có người chỉ điểm, người đứng sau lưng chính là chồng của Chu Giai Di - Từ Á Uy. Chuyện vì sao xảy ra, Tả Dữu không biết, cô chỉ biết sau khi công ty Từ Á Uy bị người khác tố cáo, rồi bị niêm phong, rồi những phản ứng mơ hồ của Ôn Lĩnh, hình như chân tướng câu chuyện chẳng còn quan trọng nữa rồi. “Cô ơi, sao cô không hỏi cháu thích cái nào! Tiểu Ôn thích đôi giày hồng kia!” Tiểu Ôn bị lơ lên tiếng kháng nghị. “Sáu tóc, chị phải nhường em.” Tả Dữu híp mắt nhìn Tiểu Ôn, cô yêu chết cái phản ứng khi Tiểu Ôn bị gọi là “Sáu tóc.” Quả nhiên, bị gọi “Sáu tóc” buồn bực, “Sáu tóc” đi đến góc tường trồng nấm rồi. Cho đến khi trả tiền xong, “Sáu tóc” vẫn còn giận dỗi đến hơn mười phút sau. “Cô không thương con nữa rồi, cô chỉ thích Mao Mao không cần Tiểu Ôn nữa rồi, cô có mới nới cũ, có người mới liền quên người cũ...” Sau khi trả tiền Tả Dữu mơ hồ nghe được Tiểu Ôn lẩm bẩm mấy tiếng, con bé đi thẳng đến trước mặt cô, đặt điện thoại xuống bên tai, “Cô có điện thoại này...” Ôn Hân vẫn bận rộn chăm sóc thiếu tá sau khi phẫu thuật xong, điện thoại về nhà rất ít, không dễ gì hôm nay bác sĩ nói mắt của anh đã không có vấn đề gì, chỉ cần nghỉ ngơi thêm một thời gian là có thể về quân đội, Ôn Hân căng thẳng cả một tháng cuối cùng cũng được buông lỏng. Nhớ khi kết thúc phẫu thuật, cái hôm tháo băng gạc, thiếu tá nói là anh vẫn chưa nhìn thấy rõ, cả cô lẫn đứa bé đều lo lắng đến nỗi tim nhảy thình thịch... Trong hành lang tổng viện quân khu tầng mười lăm, Ôn Hân vuốt ve bụng bầu bốn tháng, nghe Tiểu Ôn ríu tít bên tai, lại cảm thấy bắt đầu may mắn, hạnh phúc đã bị cô nắm thật chặt trong tay rồi. “Tiểu Ôn, ở nhà phải nghe lời cô Tả Dữu và ba nghe chưa, còn nữa, không được bắt nạt Mao Mao, phải nhường em gái biết chưa?” Nói đến Mao Mao, “Sáu tóc” bắt đầu hậm hực kể chuyện cô vừa mới thiên vị như thế nào, sao không mua giày cho con bé nữa, nếu Tả Dữu không vẫy vẫy đôi giày trong tay lên, tiểu nhà đầu còn muốn kể bao nhiêu tội của cô ra đấy. “Giống nhau, giống với chị mà.” Mao Mao ôm hộp giày của mình giơ cao nói với Tiểu Ôn. “Cô ơi, cô Tả Dữu đối với con rất tốt, một lát nữa còn nói sẽ đưa con đi ăn ngon, cô mau về đi, Tiểu Ôn muốn ăn vịt nướng Bắc Kinh, cái đó rất ngon...” Thật là! Cả ba câu đều không thể rời bỏ chuyện ăn uống. Lại nói với Tả Dữu mấy câu, thông báo thời gian bọn họ trở về, rồi đứng dậy đi vào trong. Những ngày Lệ Minh Thần ở bệnh viện, Ôn Hân đều ở bên cạnh, trong mấy ngày mắt Lệ Minh Thần còn đang quấn băng gạt, một phụ nữ có thai mà nửa câu oán hận cũng không có mà chỉ cẩn thận chăm sóc con trai. Nếu như bà còn bới móc được gì nữa, thì Nghiêm Mỹ quả thật không phải mẹ ruột nữa rồi. Trước khi ngủ, Ôn Hân đang trong nhà vệ sinh rửa tay, nước rào rào chảy, tiếng cửa mở vang lên. Bên hông đột nhiên bị ôm chặt, Ôn Hân sợ đến mức nhảy lên, giận dỗi vỗ tay thiếu Tá, “Đừng có làm rộn, lên giường ngủ đi!” “Vợ à, chiều này anh đã đến gặp bác sĩ, bác sĩ nói...” “Bác sĩ nói gì rồi hả?” Nước trên mặt cũng không thèm lau, Ôn Hân xoay người nhìn anh, cô rất lo lắng sẽ có chuyện gì xảy ra. “Bác sĩ nói, tháng này, chỉ cần nhẹ nhàng là có thể.” “Bác sĩ nào? Làm gì mà nhẹ nhàng?” Đầu óc Ôn Hân vẫn mơ hồ. “Khoa phụ sản, bác sĩ Lưu.” Ôn Hân đột nhiên cảm thấy ánh mắt đã bình phục của thiếu tá Lệ đột nhiên đặc biệt nguy hiểm, “Em còn thiếu anh một đêm động phòng đấy.” “Lệ Minh Thần, anh đùa gì đấy, đây là bệnh viện, còn anh là bệnh nhân.” “Chỉ có mắt anh bệnh thôi, những chỗ khác đều bình thường, không tin thì cho em thử.” Thiếu tá cười gian ôm lấy vợ đi ra khỏi nhà vệ sịnh. Phòng bệnh cao cấp có một chỗ tốt, giường đặc biệt lớn. Lệ Minh Thần vội vàng động phòng bù thì ở thành Phố C Tô Tuấn đang do dự không biết có nên gọi cú điện thoại này không.