Đột nhiên hoàn hồn, thấy Hoàng hậu xoay người đi ra ngoài, lạnh lùng nói: “Ngạn nhi, con đến nơi đây làm gì!” Ta biết, nàng là sợ Quân Ngạn nhìn thấy ta. Chỉ là, ta nay đã trở thành phi tử của Hoàng Thượng, hôm nay không thấy, nàng có thể giấu được bao lâu đây? Ta nghe thấy Quân Ngạn nói: “Dù cho Phụ hoàng có nạp phi tử mới cũng gọi là Nhã phi, mẫu hậu người cũng không nên vội vã như vậy đi tới Vân Lạc cung!” Trong lòng cười lạnh, biểu ca quả nhiên vẫn là biểu ca mà ta biết. Tất cả đều lấy ích lợi làm trọng, sợ Hoàng Hậu vội vã đến như vậy, sẽ tạo ra mầm tai họa. “Mẫu hậu nếu nóng vội muốn gặp như vậy, nhi thần có thể thay người……” Hắn mới nói được một nửa đột nhiên không nói nữa, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch…… Ta nhìn thẳng vào hắn, cố ý cười ra, nâng làn váy lên, chậm rãi đi tới hắn. Chu môi mở miệng: “Ngạn Vương là muốn thay Hoàng Hậu đến gặp bản cung sao? Như thế nào, khuôn mặt này của bản cung, có lọt vào mắt ngươi không?” Trong lòng tuy rất khổ sở, nhưng lời nói ra vẫn cứ là khó nghe như vậy. Ta không phải là người tốt, không phải …… Hắn giật mình, sau một lúc lâu, đột nhiên chạy lại đây, bắt lấy hai vai của ta, vui vẻ nói: “Loan Phi! Loan Phi! Thật là muội sao? Loan Phi!” Một lần lại một lần kêu, hắn dùng lực đem ta ôm vào trong lòng, run run mở miệng, “Loan Phi, muội như thế nào lại ở nơi này……” Nói tới một nửa, thân thể hắn đột nhiên cứng đờ. Rốt cuộc, hắn cũng nhớ tới thân phận của ta. Nâng tay đẩy hắn ra, ta đứng thắng người nói: “Ngạn Vương nhận lầm người rồi, bản cung là Nhã phi.” Ta nhắc nhở hắn, ta là Nhã phi, là phi tử của Hoàng Thượng, không phải người hắn biết – Loan Phi. Loan Phi đã chết, chết trong cuộc tranh đấu của bọn họ. Hắn cau mày, đau lòng mở miệng: “Vì sao…… Vì sao lại biến thành như vậy? Nói cho ta biết, muội vì sao lại trở thành phi tử của Phụ hoàng?” Ta cắn môi: “Bởi vì…… Ta thích Hoàng Thượng.” “Nói bậy!” Hắn lớn tiếng chặn ngang lời nói của ta, lắc lắc đầu, “Muội không phải người như vậy! Ta hiểu muội mà, Loan Phi –” Hắn bỗng nhiên giảm thấp âm thanh, cầm tay của ta, ôn nhu nói, “Ta biết muội phải chịu khổ, muội còn trách tại ta, đúng không? Cho nên không tiếp nhận ta, cho nên nói những lời này để oán trách ta. Ta hứa với muội, từ nay về sau, sẽ không để ai lại làm hại ……” “Đủ rồi!” Nhẫn tâm rút bàn tay hắn đang nắm ra, mặt lạnh nhìn hắn, châm chọc cười, “Không phải huynh nói cho ta biết sao? Thanh cao của ta, phải là ở dưới sự che chở của quyền lực. Ta chỉ là, lĩnh ngộ đạo lý mà thôi!” Bọn họ, một chút ta cũng không tin tưởng, sẽ không tin tưởng. Lời của ta nói, dường như đả kích hắn mạnh mẽ, toàn thân hắn hoảng loạn, ngã gục xuống. Hoàng Hậu đỡ lấy hắn, thấp giọng nói: “Ngạn nhi, con về trước đi!” Hắn lắc đầu, muốn mở miệng nói, bỗng nhiên nghe được bên ngoài công công cao giọng hô: “Hoàng Thượng giá lâm –” Hoàng Hậu biến sắc, khẩn trương nhìn về phía bên ngoài. Hoàng Thượng mang theo công công đi nhanh tiến vào, mọi người vội vã hướng ngài hành lễ. Ánh mắt ngài dừng lại trên người Hoàng Hậu cùng Quân Ngạn, bỗng nhiên trở nên khó nắm bắt. Một bên đỡ ta đứng lên, một bên nói :“Hoàng hậu sao lại ở đây?” “Thần thiếp……” “Hoàng hậu là có ý tốt tới đây hỏi thần thiếp có thiếu cái gì không, sợ thần thiếp ở trong cung không quen.” Ta thuận thế tiếp lời của nàng, chậm rãi nói. Nàng kinh ngạc liếc mắt nhìn ta một cái, thuận miệng nói: “Đúng vậy, thiếp chính là lại đây hỏi thăm, xem thử.” Hoàng Thượng nghe xong tựa hồ thật cao hứng, cười nói: “Hoàng hậu có tâm. Đêm nay trẫm tổ chức thiết yến, thứ nhất chúc mừng ái phi lại trở về bên cạnh trẫm. Thứ hai, là muốn tuyên cáo chúng ái khanh, cắt cử Dương Trọng Vân nhận chức Thừa Tướng.” Hoàng Hậu mới vừa rồi sắc mặt dịu xuống lại một lần căng thẳng đứng lên, bật thốt lên nói: “Hoàng Thượng lại bắt đầu muốn trọng dụng Dương Trọng Vân?” Giọng điệu của nàng, lộ vẻ không cam lòng cùng phẫn nộ. Ta cảm thấy kinh ngạc, chẳng phải Dương Trọng Vân ngay từ đầu là một sư gia nho nhỏ sao, hắn đã từng đảm nhiệm qua chức Thừa Tướng sao? Thật là chuyện của nhiều năm trước, ta một chút ấn tượng đều không có. Hoàng Thượng cũng không để ý tới lời nói của Hoàng Hậu, ánh mắt dừng ở trên mặt Quân Ngạn, nhíu mày nói: “Ngạn nhi cảm thấy không thoải mái sao? Sắc mặt sao khó coi như thế.” Quân Ngạn nhìn mắt ta, cư nhiên cắn răng nói: “Khó được phụ hoàng có mỹ nhân trong ngực. Còn có thể nhớ tới nhi thần!”