[ Loan Phi ] Suốt cả một đêm, ta đều không ngủ được, mãi cho đến lúc tảng sáng mới mơ hồ có chút buồn ngủ. Mơ mơ màng màng ngủ một lát, thì nghe thấy có tiếng nha hoàn đến gõ cửa: “Cô nương ngủ muộn, tiểu thư muốn nô tỳ tới hỏi cô nương, có muốn ăn gì hay không?” Ta lắc đầu, lại hỏi nàng: “Tiết tướng quân đâu?” “Tướng quân sáng sớm đã ra ngoài rồi ạ.” Nha hoàn đem vật trên tay đặt lên bàn, xoay người nói, “Tiểu thư nói y phục này là cho cô nương mặc, nếu như cô nương không thích màu này, có thể đổi bộ khác.” Ta ngồi dậy, ánh mắt nhìn về phía quần áo đặt trên bàn. Màu sắc cũng không phải thập phần diễm lệ, nhưng là liếc mắt một cái có thể nhìn ra được đó là đồ tốt nhất. “Ngươi thay ta cám ơn tiểu thư.” “Cô nương khách khí.” Ta khẽ cười một tiếng. Cảm thấy ngàn vạn lần suy nghĩ không ra, Tiết Vị Ương chán ghét ta như vậy, nàng rõ ràng không cần đối xử với ta như thế. Nhưng là, nàng vẫn như cũ, không hề ủy khuất, khó dễ ta dù cho chỉ một chút. Không biết vì sao, đối với nàng, ta bỗng nhiên cảm thấy kính nể. Ta biết, nàng không phải thật sự muốn nhằm vào ta. Nàng chính là đối địch với hết thảy những người có tâm muốn gây bất lợi cho Tiết Tùng Ninh, đối với những kẻ đó, nàng sẵn sàng trở nên tàn nhẫn. Mặc y phục vào, theo nha hoàn tùy ý đi vào trong sân. Thấy vài người cầm công cụ trong tay cán qua cán lại trên một ống quần có dính vết bùn. Ta nhớ tới đêm qua Tiết Tùng Ninh nói muốn tìm người sửa chữa lại phòng ở ở trong hậu viện. Đi về phía trước một đoạn đường, nghe thấy thanh âm múa kiếm ở trong không khí truyền đến. Âm thanh thật sắc bén, đó là tiếng trường kiếm xẹt ngang không khí. Chăm chú nhìn về phía trước, xuyên qua lan can chạm khắc hoa văn, ta nhìn thấy Tiết Vị Ương đã cởi bỏ váy áo xiêm y, thay vào là một bộ võ phuc, đang ở bên cạnh hồ sen luyện kiếm. Dáng người nhanh nhẹn, thanh thoát, mái tóc dài của nàng tung bay uyển chuyển, sống động. “Loan Phi.” Ta xem đến ngây người, nàng bỗng nhiên ngừng lại gọi ta. Ta giật mình, phục hồi lại tinh thần, có chút thu mình lại, nàng lại nở nụ cười, cầm trường kiếm trong tay đưa cho nha hoàn ở bên cạnh, rồi tiến đến đây. Ta không tự giác lui lại nửa bước, nàng lập tức cảm giác được, nhíu mày nói: “Làm sao vậy, ngươi sợ ta một kiếm giết chết ngươi sao?” Ta lắc đầu, nàng nói nàng buông tha ta, nhất định sẽ không lại giết ta. Không biết vì sao, ta tin nàng. Có lẽ, ta cùng với nàng, có thể trở thành bằng hữu . Nàng không có cùng ta so đo, chỉ đạm thanh nói: “Kỳ thật, ta chán ghét tính tình của ngươi, cứ ôn nhu yếu đuối, tựa như chỉ cần gió thổi qua liền đổ vậy. Nhưng mà, nam nhân đều thích những nữ nhân nhu tình như nước.” Ta cười cười: “Nhưng là ta thực hâm mộ ngươi.” Nếu như ta có được một chút bản lãnh của nàng, thì đã không phải rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay . Nàng thoáng giật mình, nhưng chỉ sau chốc lát, lại nheo mắt nhìn ta, sau một lúc lâu, sâu kín nói: “Ca ca ta nói, ngươi giống một người.” Nghe nàng nói như thế, ta mới mơ hồ nhớ tới hình như Tiết Tùng Ninh từng ở trước mặt ta đề cập tới việc ta rất giống một người. Bật thốt lên hỏi: “Giống ai?” Ta có chút hiếu kỳ, phải chăng vì lý do này, cho nên Tiết Vị Ương mới nguyện ý buông tha cho ta? “Phượng Khinh Ca.” Nàng nhẹ nhàng phát âm từng chữ rất rõ ràng.