Chọn vị trí ngay sát cửa sổ ngồi xuống, Tiết Vị Ương khéo léo mở miệng: “Vẫn giống như trước đây, thật nhanh nhẹn.” “Vậy tốt rồi!” Tiểu nhị cười lui xuống. Chỉ sau chốc lát, trà đã được mang lên. Đồng thời trên mặt bàn cũng được bày ra những món điểm tâm thật màu sắc. Bánh nhu tô [1] hồng nhuận, bánh bao thủy tinh, nịnh hương nhuyễn cao [2]… [1] “nhu tô” bánh sữa làm từ bột gạo nếp. [2] “nịnh hương nhuyễn cao” bánh bột lọc mềm ướp hương chanh. Ta cảm thấy trong hốc mắt nóng lên, những thứ này, trước kia Phượng Lê Mạch đều đem cho ta nếm qua. Tiết Vị Ương cầm lấy một chiếc bánh cao thủy tinh, cắn một miếng, nói: “Loan Phi, ngươi cũng nếm thử đi, điểm tâm nơi này hương vị rất ngon. Trước đây, ta cùng với ca ca thường xuyên tới nơi này ăn, nhưng sau khi huynh ấy tiếp nhận ấn soái, thì không còn thời gian cùng ta tới đây nữa.” Dứt lời, nàng gắp một cái đưa tới trước mặt ta. “Ưm, cũng may mà hương vị điểm tâm không có đổi.” Nàng lại gắp một cái. Ta nhất thời mà cười ra tiếng, thì ra hương vị mà nàng nói, không phải là trà, mà là điểm tâm. Tiểu nhị vội nói: “Tiết tiểu thư nói đùa, chúng ta chẳng qua chỉ là đổi chưởng quầy, còn đầu bếp lại không đổi. Hương vị đương nhiên phải giống nhau rồi!” Tiết Vị Ương gật gật đầu, ý bảo hắn có thể đi xuống. Thật nhiều việc, đột nhiên lóe lên trong đầu óc của ta, làm cho ta cơ hồ không chịu được nổi. Cố ý di dời lực chú ý của chính mình, miễn cường cười nói: “Người tới trà quán, là đặc biệt tới thưởng thức điểm tâm sao?” Nàng cắn một miếng nhuyễn cao, cười nói: “Ca ca của ta thích uống trà, ta thì không. Nhưng mà ta có thói quen tới nơi này, nhiều người nhiều miệng.” Thời điểm nàng nói ra lời cuối, ta rõ ràng nhìn thấy trong đáy mắt nàng hiện lên một chút tinh quang. Chững chạc mà sắc bén. Ta giật mình nhìn nàng, thanh âm xung quanh thực sự rất ồn, nhưng là, sau đó thì sao chứ? Hỗn loạn như vậy, căn bản nghe không rõ bọn họ đang nói cái gì. Nhìn thấy bộ dáng ngạc nhiên của ta, nàng cũng không kiêng kị, nói thẳng: “Ngươi nghe không rõ, nhưng ta có thể.” “Vì sao?” Ta còn thấy khó hiểu. “Bởi vì ngươi không có võ công.” Nàng thản nhiên nói, ánh mắt đã rời khỏi gương mặt ta, chăm chú nhìn điểm tâm trước mặt. Tựa hồ như ở thời khắc chần chờ đó đang suy nghĩ xem nên chọn loại này tiếp theo để có được hương vị thật ngon. Lòng ta theo đó mà trùng xuống, nàng quả nhiên vẫn là không tin tưởng ta. Ta nghĩ, nếu như ta có võ công, nhất định hôm nay nàng sẽ không mang ta đi tới nơi này? Thì ra đi dạo phố chẳng qua là lấy cơ, nàng là muốn tận dụng hết tất cả các khả năng để nghe được tin tức tình báo. Nhưng ta không cảm thấy chán ghét nàng, mà ngược lại, có chút kính nể. Nàng làm như vậy, đơn giản là vì Tiết Tùng Ninh. Cùng là đối với ca ca, đổi lại ta đã vì Phượng Lê Mạch mà làm được cái gì? Trong trí nhớ, ta cơ hồ chỉ biết hưởng thụ sự bảo hộ của hắn dành cho. So với Tiết Vị Ương, ta thật sự nhỏ bé. Lúc từ trong trà thất đi ra, Tiết Vị Ương còn dặn dò tiểu nhị làm thêm mấy phần điểm tâm gói lại mang về Tướng quân phủ. Khi về đến phủ thì cũng đã khá muộn, nha hoàn nói Tiết Tùng Ninh đã trở về từ sớm, lúc này đang đợi ở thư phòng. Ta nghĩ nên trở về phòng mình, cũng không nghĩ đến Tiết Vị Ương lại đưa điểm tâm trên tay đặt vào trong tay ta, nói: “Ca ca ta phỏng chừng lại đang nghiên cứu binh thư, Loan Phi nếu không phiền, làm phiền ngươi đưa chút điểm tâm qua cho huynh ấy, được chứ?” Lời nàng vừa nói xong, nha hoàn bên cạnh đã kinh ngạc mở miệng “Tiểu thư, nhưng không phải là thiếu gia…” “Làm càn.” Nàng quát nhẹ, “Ta nói chuyện, khi nào thì đến phiên ngươi cắt lời?” Không biết vì sao, ánh mắt nàng nhìn nha hoàn kia, sắc bén đến mức khiến cho ta không thể thốt nên lời. Nha hoàn cúi đầu, không dám nói nữa. Ta chần chờ một chút, mới nâng tay tiếp nhận điểm tâm trong tay nàng. “Dẫn Loan Phi cô nương đến thư phòng của thiếu gia.” Phía sau truyền đến thanh âm của Tiết Vị Ương, nhàn nhạt thản nhiên, một chút không nghe ra có ý tứ khác. Hơi hơi nắm chặt đồ trong tay, chẳng lẽ đúng là do ta lo lắng qua nhiều sao?