[ Quân Lâm ] Ta vốn nghĩ, ta chỉ là muốn dùng nàng để trả thủ, nhìn thấy nàng thống khổ, nhìn thấy nàng khổ sở, ta hẳn phải cảm thấy cao hứng, cảm thấy vui vẻ. Nhưng là, mỗi lần, đều không như mong muốn. Ta trở nên hoảng loạn, ta không có khả năng thật sự thích nàng! Ngã khụy xuống, ta bật cười, dựa vào ghế, nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ. Trong đầu hiện lên hình ảnh nàng mặc y phục thường dân đêm nay, còn có bộ dáng sợ hãi khi nàng và Tiết Tùng Ninh ở cùng nhau bị ta gặp được. Trong ngực có chút đau đớn, ta hít một hơi thật sau, lại tựa như nhìn thấy bộ dáng của nàng lúc dứt khoát đoạt chén rượu trong tay hắn, ngửa đầu uống cạn. Vì sao khi nghĩ đến đó, trong lòng lại cảm thấy bi ai, thống khổ đến vậy? Đêm nay, không cần phải đến chỗ Vân Lan nữa. Nàng đi mất rồi, ta cũng không cần phải diễn cho ai xem. A–, thật không nghĩ tới, ta còn cảm thấy có chút may mắn. Thì ra, diễn trò khó đến vậy. “Chủ tử.” Thư Nghiên đẩy cửa tiến vào. Hắn là người mà ta tin tưởng nhất, chúng ta trước nay chưa bao giờ cần che dấu điều gì. Hắn đi tới bên người ta, lo lắng mở miệng: “Chủ tử đêm nay uống nhiều rượu, lại chưa có ăn cái gì, thuộc hạ sai đầu bếp làm chút đồ ăn, ngài ăn trước một chút.” Ta lắc đầu, vẫy tay bảo hắn dọn hết đi. “Chủ tử……” Hắn nhíu mày, nhưng cũng không hề khuyên bảo ta ăn thêm nữa. Cách một lát, tựa như cố lấy thêm dũng khí, “Ngài thật sự bỏ được sao?” Hắn không có nói rõ, ta cũng biết hắn đang ám chỉ cái gì. Không biết vì sao, ta đột nhiên cảm thấy giận dữ, tựa như đột nhiên đề cập đến nàng là một chuyện ác không thể tha thứ. Đánh mạnh một chưởng lên bàn, lạnh giọng nói: “Bổn vương dạy ngươi như thế nào?” Hắn ngẩn người ra, con ngươi trong sốt sáng lên. Biểu hiện gương mặt có chút co lại, cúi đầu nói: “Thuộc hạ quá phận.” Nỗi giận dữ bao trùm thân thể, nhẽ nhắm hai mắt lại tự nhủ phải quên, quên nàng đi. Sống là người của ta, chết là ma của ta. Từng một lần mong muốn đem nàng giam lại bên người mình đời đời kiếp kiếp, nhưng là, ta lại làm không được. Nhớ tới nàng, cả thân thể đều đau đớn. Ánh mắt bi thương của nàng, lại làm cho ta cơ hồ như muốn phát điên. Ta không thể, không thể lại tiếp tục như vậy nữa. Tay hung hăng nắm chặt. Mẫu phi, vì sao con hận đến cực hạn, lại đau đến cực hạn? [ Loan Phi ] Ta cố hết sức mở to mắt, nam tử trước mặt biểu tình hoảng hốt, ta bỗng nhiên bật khóc, là hắn sao? Là hắn sao? Sau đó lắc đầu cười khổ, làm sao có thể là hắn được. Hắn hận ta như vậy. Dạ dày lại cồn cào khó chịu, ta theo bản năng mà đứng lên, bổ nhào vào cửa sổ xe mà nôn ra. Cả người choáng váng, xây xẩm, nhưng mà ta không muốn tỉnh táo lại. Nôn một hồi lâu, đã không còn gì để nôn ra nữa. Nhưng ta vẫn ngơ ngác gục người bên cửa sổ, không muốn quay lại. Tiết Tùng Ninh giúp ta vỗ lưng, thanh âm của hắn có chút trầm thấp, thật là dễ nghe: “Thế nào? Có đỡ hơn chút nào không? Lát nữa hồi phủ, ta sẽ sai nha hoàn nấu canh tỉnh rượu cho ngươi, uống vào sẽ tốt thôi.” Nghe đến hai chữ “nha hoàn”, ta chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn. Quay đầu nhìn hắn, ta buồn cười hỏi: “Ta cũng là nha hoàn mà, nào có nha hoàn đến hầu hạ nha hoàn chứ?” Đêm nay, Quân Lâm đem ta làm nha hoàn đưa tặng cho hắn, ta nhớ kỹ, vẫn nhớ kỹ. Hắn sửng sốt, rồi cười nói: “Ai nói ngươi là nha hoàn?” Ta cả kinh, nâng mắt nhìn hắn: “Ngươi có biết ta là ai sao?” Trong lòng có chút khẩn trương, hắn không nên biết ta là người của Phượng phủ, lại càng không nên biết ta là tiểu thiếp Quân Lâm. Hắn lắc đầu, nhìn ta, nghiêm mặt nói: “Ta sẽ không để ngươi làm nha hoàn.” Ta mờ mịt, không biết lời nói của hắn có ý tứ gì. Không khí trở nên có chút mệt mỏi, ta cảm thấy cả người khô nóng, hẳn là do hơi rượu, chỉ cảm thấy hai gò má nóng lên, trên người cũng nóng bức khó chịu. Ta lặng lẽ đưa mắt nhìn Tiết Tùng Ninh, cố ý đưa tay vén màn xe lên. Gió thổi qua tạt vào mặt, cảm giác có chút lành lạnh, nhưng cũng thoải mái khác thường. Hắn lại nghiêng người qua, cứng rắn buông màn xe xuống, mở miệng: “Ngươi uống rượu, không thể ra gió, nếu không sẽ càng say nghiêm trọng.”