Trên gương mặt hắn tựa hồ mang theo nụ cười nho nhã, ta không biết hắn là ai, ta chỉ cảm thấy rất lo lắng, rất khẩn trương. Hai tay không an phận mà xoắn chặt vào nhau, không biết nên tiến hay lùi. Đầu cúi xuống thật thấp, chỉ đủ nhìn thấy hoa văn trên vạt áo của chính mình. Hắn dường như cũng không để ý đến biểu hiện của ta, bước chân trầm ổn đi tới. Ánh trăng trên đầu chiếu xuống thân làm cho chiếc bóng kéo dài, vẫn cứ tiến đến, chạm đến mũi bàn chân của ta. Theo bản năng bước lùi về phía sau, lưng áp sát vào cột trụ hành lang phía sau, cảm giác lạnh như băng nổi lên. Ta nghĩ muốn hành lễ, lại thật sự không biết nên xưng hô như thế nào. Hắn đi tới trước mặt ta, dừng lại, mở miệng nói: “Ngại quá, hình như ta bị lạc đường. Xin hỏi tiền sảnh ở nơi nào?” Hắn hỏi tiền sảnh ở nơi nào? Chính là khách hôm nay tới Vương phủ sao? Nghĩ như vậy, vụng trộm quét mắt liếc hắn một cai. Hắn cách ta rất gần, con ngươi màu hổ phách hơi hơi phiếm quang, khuôn mặt cương nghị. Nhưng ta cũng thấy rõ, nhìn thấy trong đáy mắt hắn là tang thương cùng mỏi mệt. Trong lòng cảm thấy kinh ngạc, nâng tay chỉ đường: “Người từ đây đi, thấy hòn non bộ ở phía trước kia thì rẽ trái. Đi thêm một đoạn đường, tiếp tục rẽ trái. Đi tới cuối hành lang dài là tới nơi.” Cố gắng áp chế cho chính mình bình tĩnh lại, tận lực nói từng tiếng thật rõ ràng cho hắn nghe. Hắn lại mở to mắt, mà nhìn ta. Ta sợ hãi rủ mí mắt xuống, không biết đã làm gì sai. Hắn không đi, ta đang định rời đi. Đi được nửa bước lại nghe hắn nói: “Vẫn là làm phiền ngươi dẫn ta tới đó, Lâm Vương phủ thật sự rất lớn, quay người một cái đã không thể phân rõ phương hướng.” Ngữ khí của hắn nhẹ nhàng đâm vào trong tai của ta, kích khởi ngàn vạn gợn sóng. Bảo ta dẫn hắn đi? Việc này làm sao có thể! Nếu như có người nhìn thấy, không biết sẽ gặp phải chuyện lớn đến thế nào. Cảm thấy sốt ruột, nếu còn không đi, có thể thực sự sẽ không đi được. Cúi đầu, ta nói loạn: “Ta… Ta còn có việc.” Nói xong liền xoay người đi. Hắn cầm lấy cổ tay của ta, ta khẽ thở ra tiếng, vùng vẫy vài cái, nhưng khí lực của hắn thật sự rất lớn! Hắn yên lặng nhìn: “Ngươi rất sợ ta sao?” Lắc đầu, ta không biết hắn, cũng không phải sợ hắn. Hắn tựa hồ không tin, nhẹ nhíu mày, lại hỏi: “Ngươi sợ hãi cái gì?” Hắn hỏi thật nghiêm túc, ta thở dài, đành phải nói: “Mời buông tay ra, nếu để cho Vương gia nhìn thấy… sẽ trách phạt mất.” Tỳ nữ cùng với nam tử lôi kéo, chính là một cái tội, tin rằng hắn cùng biết. “Thì ra ngươi lo lắng cái này.” Hắn nở nụ cười, cầm lấy tay của ta giữ một chút,“Ngươi yên tâm, nếu là Vương gia trách phạt, ta…” “Tiết tướng quân!” Thanh âm lạnh lùng từ phía sau ta truyền đến. Quen thuộc, lại làm cho tim ta giật nảy. Đầu ngón tay run lên, ngoái đầu nhìn lại, nhìn thẳng vào con ngươi trong suốt của hắn. Mà hắn, thời điểm nhìn thấy ta, tựa hồ lại mơ hồ nổi lên một tia tức giận. Ta theo bản năng lui lại nửa bước, bị hắn phát hiện ta mặc quần áo nha hoàn, còn cùng một gã nam tử lôi lôi kéo kéo ở cùng một nơi. Hắn sẽ tức giận đến giết ta sao?