Editor: nhocoi Beta: thoathan Vân Lạc cung đã được dọn dẹp sạch sẽ như cũ, trong cung hầu hết đều là những gương mặt mới. Ta biết, đó đều là người của hoàng hậu, nàng là muốn giam lỏng ta. Vào lúc bữa tối, cung nữ đem đồ ăn tới đặt ở trên bàn. Ta thật sự không có khẩu vị, lắc đầu ý bảo nàng đem xuống. Nàng không di chuyển, mặt không chút thay đổi nói: “Nương nương vẫn là cố chịu chút đi, qua tối nay, ngày mai là không thể ăn nữa rồi.” Nàng là nhắc nhở ta, ngày mai sau khi Hoàng Hậu ở trên triều tuyên đọc di chiếu, cũng là lúc ta phải chết. Đêm nay, cũng là bữa tối cuối cùng của ta. Có chút bi thương nhìn đồ ăn trên bàn, chua xót cười, đứng lên đi vào nội thất. Cung nữ vội vàng đi vào theo ta, từ sau khi theo ta từ Phượng Nghi cung trở về, nàng luôn đi theo ta, một tấc cũng không rời. Nàng là sợ, ta sẽ tự sát trước ngày mai? Đúng vậy, sớm hay muộn cũng là tự tử. Nhưng vì sao ta lại…… Trong đầu hiện lên gương mặt nam tử, trong lòng càng đau. Ngơ ngác ngồi hồi lâu, ta đột nhiên hỏi chính mình, nếu ngay từ đầu biết kết cục là như vậy, thì ta lúc trước, còn có thể cự tuyệt Quân Ngạn sao? Còn có thể sao? Tự giễu cười, giờ này, tự hỏi chuyện này thì có ý nghĩa gì chứ? Nâng mắt, trong gương vẫn là một nữ tử vô cùng xinh đẹp. Nâng tay chậm rãi xoa xoa khuôn mặt, nhớ tới lời nói của Hoàng Thượng, ngài nói ta vẫn như trước đây, xinh đẹp như vậy. Trong lòng run lên, Hoàng Thượng! Ngài là người lo lắng chu đáo như vậy, vì sao lại quên đem chìa khóa giao cho ta? Hoàng Hậu không tin ta không có chìa khóa. Dù sao, ta rõ ràng nhất, ta quả thật không có. Có lẽ, ngài cũng không phải quên đưa…… Trong lòng hiện lên một ý nghĩ, ta chấn động! Cung nữ nhìn ra khác thường của ta, vội hỏi: “Nương nương làm sao vậy? Ngài mệt mỏi sao? Nô tỳ hầu ngài đi nghỉ ngơi” Dứt lời, liền đi qua đỡ lấy ta. Ta không có cự tuyệt, tùy ý để nàng dìu đứng dậy. Lên giường đi nằm, vẫn không thể nào nhắm mắt lại được. Sợ rằng khi nhắm lại rồi, sẽ nhìn thấy nhiều người.