Khóe một khẽ giật, không biết nên nói cái gì. Ngay lúc đó vô tình nhìn thấy cánh tay hắn bị đâm bị thương, cảm thấy căng thẳng, vội lấy khăn tay ra, cả người run lên, tới đến, lúng túng cầm cánh tay hắn lên băng bó. Hắn nhìn ta không chớp mắt, tựa hồ không một chút cảm giác đau đớn. Tay vẫn băng cho hắn, thử thắt lại vài lần, rốt cuộc vẫn không làm được. Trong ngực ân ẩn đau , ta bỗng nhiên khẽ cười rộ lên, tự nhủ nói: “Thật khờ, nếu đã làm đứa con ngoan của bọn họ nhiều năm như vậy, vì sao không tiếp tục làm đi. Vì sao cố tình muốn…… hức –” Nói được một nửa, lại nhịn không được, khóc lên. Hắn yên lặng đẩy hai tay của ta ra, cúi đầu, há miệng cắn một góc khăn, miễn cưỡng gút cái nút thắt. Thản nhiên cười nói: “Loan Phi, muội hiểu ta mà.” Con người của hắn, ẩn hiện lóe lên ánh sáng. Cái mũi ê ẩm, ta áy náy nhìn hắn. Hắn nào đâu biết rằng, hắn tin tưởng ta, kỳ thật sự tin tưởng mà bình thường ta dành cho hắn chưa bao giờ bằng được với sự tin tưởng mà hắn dành cho ta. Ta thực ra, cũng không hiểu hắn. Đối với hắn, ta dễ dàng tin vào dáng vẻ bề ngoài. Nâng tay đẩy hắn ra, mắt hắn hiện lên nỗi kinh ngạc, vội la lên: “Loan Phi……” Ta lắc đầu: “Dừng, muội hiện tại đã là phi tử của Hoàng Thượng……” “Muội không phải!” Hắn lớn tiếng chặt đứt lời nói của ta, khẩn trương đem ta ôm lấy, “Ta sẽ không cho phép hắn chạm vào muội, vĩnh viễn không! Ta muốn mang muội đi, hiện tại liền mang muội đi. Ta sẽ không để muội ở lại trong cung, sẽ không cho muội làm nữ nhân của hắn!” Hắn hận Hoàng Thượng, ta biết. Nhưng mà…… Than nhẹ một tiếng: “Dẫn muội đi, huynh đã nghĩ tới hậu quả hay chưa? Mẫu hậu của huynh phải làm sao? Huynh phải làm sao? Khắp thiên hạ này đều là đất của vua, chúng ta về sau phải làm thế nào?” Nước mắt dâng trong khóe mắt, trong sự ấm áp lại ẩn hiện cảm giác mất mát khắc sâu, nghẹn ngào mở miệng, “Huynh không thể trải qua cuộc sống giống Lục ca muội được.” Trốn chạy, là nỗi đau khắc cốt ghi tâm. Ta chưa bao giờ nghĩ tới một ngày, Quân Ngạn sẽ vì ta trả giá như vậy. Ta thật sự, hổ thẹn với hắn. “Muội không cần nói nữa, cho dù không thể cùng muội ở bên nhau, ta cũng sẽ không cho phép muội trao thân cho hắn, tuyệt đối không!” Hắn cắn răng nói, từng từ đều kinh động tâm can. Ta sợ ngây người, Quân Ngạn tại sao…… Hắn không phải thề sống thề chết đều phải sống cùng ta sao? Như thế nào lại nói ra lời như vậy? Không biết vì sao, trong lòng luôn có một loại cảm giác bất an, vội vã nói: “Có phải …… đã xảy ra chuyện gì hay không?” Hắn vẫn ôm lấy ta, thở dài một tiếng: “Đúng vậy, đã xảy ra rất nhiều việc. Muội còn sống, lại cho ta gặp lại muội……” Ta đột nhiên cảm thấy trên người hắn nổi lên thương cảm, cái loại cảm giác này khiến cho lòng ta hoảng sợ. Nâng mắt nhìn hắn, ta cố ý nói: “Thương thế của huynh sao rồi?” Mất máu, sắc mặt hắn rất tái nhợt, nhưng tinh thần lại rất tốt. Sâu trong đáy mắt hắn phát ra ánh sáng, cúi đầu nhìn ta, bỗng nhiên cúi người, ôn nhu hôn ta. Ta chấn động, theo bản năng đưa tay giãy dụa đẩy hắn ra. Người hắn bị chạm mạnh vào núi giả, ôm ngực thét lớn một tiếng. “Biểu ca……” Ta mới thấy bản thân lỡ tay, hắn đang bị thương, ta lại còn dùng sức đánh hắn như vậy. Chạy vội qua dìu hắn, đột nhiên xa xa truyền đến tiếng ồn ào, sau đó là tiếng bước chân hỗn độn. Rất, rất nhiều người, ngọn đèn xuyên qua khe hở của núi giả chiếu lại đây, ta theo bản năng lấy người chắn lại. Quân Ngạn biến sắc, cuống quít quay đầu nhìn lại. Lòng ta tiếp tục chấn động, chuyện đêm nay, đã bị Hoàng Thượng biết sao? Nếu không, hoàng cung đêm khuya tĩnh lặng như vậy tại sao lại náo nhiệt lên……