Nhã phi nương nương! Nhã phi nương nương!” Đám người trong cung giơ cao đèn lồng, xa xa nhìn thấy ta, vội vàng xông đến. Sau đó, lại tự giác tránh ra mở đường, ta mới nhìn thấy sắc mặt lo lắng của Hoàng Thượng . Ngài bước nhanh tiến lên, giữ chặt tay của ta, lo lắng nói: “Ái phi, nàng có bị làm sao không? Trẫm nghe nói nàng gặp phải thích khách, thật sự rất lo lắng!” Ta thầm kêu không tốt, cư nhiên kinh động tới Hoàng Thượng. Lắc đầu nói: “Cảm tạ Hoàng Thượng quan tâm , thần thiếp không sao cả.” Ngài lo lắng, trầm giọng nói: “Người đâu, hộ tống nương nương hồi cung, nếu nương nương có điều gì bất trắc, trẫm sẽ lấy đầu của các ngươi!” Đám cung nhân hoảng sợ, liền cúi đầu lên tiếng trả lời . Ta sợ hãi nắm lấy ống tay áo của ngài, vội la lên: “Hoàng Thượng bớt giận, thần thiếp thật sự không có việc gì.” “Làm càn.” Ngài cúi đầu nói nhỏ, “Trẫm nghe nói cung nữ bên người của nàng đều đã bị hại, làm sao có thể nói không có việc gì?” Đang nói, ngài như nhớ tới điều gì, bật thốt lên nói: “Lâm nhi đâu? Trẫm nghe nói là nó phát hiện ra thích khách, nó không ở cùng với nàng sao?” Vừa hỏi hỏi, ngài vừa nâng mắt xem xét, ánh mắt dừng ở trên người lão nhũ mẫu phía sau ta, đột nhiên lộ ra thần sắc hờn giận, “Tần nhũ mẫu, ngươi ở chỗ này làm gì?” Ta chỉ nghe được tiếng “bịch”, Tần nhũ mẫu cuống quít quỳ xuống, đạp đầu tới trán chạm đất nói: “Hoàng Thượng, nô tỳ…… nô tỳ là……” Nàng cả người run rẩy, nói không ra lời. Hai tay hơi nắm chặt thành hai đấm, đã có người chết, việc này tình hình xem như đã náo động. Ta lại cùng Quân Lâm ở một chỗ, còn bị Tần nhũ mẫu nhìn thấy , tuy rằng nàng còn cầu ta không nói, nhưng người này, ta chung quy không biết, vẫn là nên đề phòng. Ta suy nghĩ nhanh, vội nói: “Hoàng Thượng, Lâm vương là đã đuổi theo thích khách, thần thiếp một mình một người vô ý bị lạc đường, cũng may gặp được lão nhũ mẫu đây, vốn là muốn kêu nàng đưa thần thiếp hồi cung . Đúng lúc, ngài đã tới rồi.” Nghe ta nói như thế, Tần nhũ mẫu liền đáp lời: “Nương nương nói phải, mong Hoàng Thượng xem xét.” Ánh mắt Hoàng Thượng vẫn cứ sắc bén vô cùng, nhìn vào mắt nàng ta xem xét, âm thanh lạnh lùng nói: “Chuyện hôm nay xem như quên đi, ngày sau cách xa nương nương một chút, nếu không trẫm nhất định không bỏ qua!” Nói xong, không để ý đến sự kinh ngạc của ta, bàn tay to của ngài gắt gao nắm chặt tay của ta, xoay người rời đi. “Hoàng……” Ta im miệng, không khỏi quay đầu nhìn về phía người đang quỳ trên mặt đất, nàng theo quy củ vẫn còn quỳ , đầu cúi rất thấp rất thấp, ta nhìn không thấy thần sắc của nàng. “Ái phi bị sợ hãi, trẫm đưa nàng hồi cung.” Hoàng Thượng ôn nhu nói, một tay vòng qua vai ta, nhẹ nhàng ôm lấy. Ta hơi chấn động, nhưng cũng không nói gì nữa. Đám cung nhân ở hai bên, trên tay cầm đèn lồng đi theo chiếu sang một vùng phía trước, có gió thổi đến, bóng hình xiên xiên khẽ động . Ta than nhẹ một tiếng, trong lòng cảm giác tựa hồ như có ai đó đang nhìn ta. Có chút giật mình, đưa mắt nhìn lại, xa xa phía sau cột hành lang, Quân Ngạn tay vịn cột hành lang, thẳng đứng.