Tiễn mẹ ra khỏi phòng, đóng cửa lại, cô gấp rút ngồi trước máy tính chuẩn bị viết bản thảo, lại phát hiện MSN có hai tin nhắn, một là của Nguyên Khả Vân, cái còn lại là lời đề nghị kết bạn. Là Quản Mục Đông sao? Cô dằn sự đồng ý xuống, lại mở cửa sổ đối thoại của Nguyên Khả Vân ra xem, trong cửa sổ chỉ có một câu: "Lão nương thà rằng cả đời này không lấy chồng cũng không thèm đi xem mắt!" Tâm trạng vốn đang tồi tệ nhưng vẫn khiến cô bật cười. Cô nàng này đi xem mắt không thuận lợi sao? "Đang đuổi theo bản thảo đừng quấy rầy"*: Nguyên tiểu thư, lần xem mắt này của cô rất tệ sao? * nick trò chuyện đó nha mọi người. "Phòng thí nghiệm tối nay ăn piz¬za"* : Ờ, không phải, nói cho cậu, tớ rất mệt mỏi. "Đang đuổi theo bản thảo đừng quấy rầy" : Sao vậy? Dì Lưu giới thiệu ông chú trung niên trọc đầu cho cậu sao? "Phòng thí nghiệm tối nay ăn piz¬za" : Không tệ như vậy, nhưng cũng chỉ khá hơn một chút. Đối phương là người mở công ty quảng cáo, ba mươi tuổi, giống như Keanu Reeves* cười đáng yêu, anh ta có một căn nhà, hai nhà trọ. . . . . . "Đang đuổi theo bản thảo đừng quấy rầy" : Như vậy có gì không tốt? Cậu quá xoi mói bới móc rồi đó. Trạm Tâm Luân vẫn đang gõ câu trả lời, cửa sổ đối thoại khác xuất hiện, vừa mới thêm bạn bè, nhìn thấy ảnh đại diện của đối phương là chú chó A Ma, cô mỉm cười. "[email protected] am" : Là Trạm tiểu thư sao? Có làm phiền cô không? "Đang đuổi theo bản thảo đừng quấy rầy" : Không có, tôi mới vừa thức dậy. Cám ơn bữa sáng của anh, ăn rất ngon. [email protected] am? Chưa từng thấy tài khoản nào ngắn như vậy, thật là kỳ quái, AK47 không phải là súng trường sao? "Phòng thí nghiệm tối nay ăn piz¬za": Rất không tốt! Anh ta đã ly dị, có đứa con trai sáu tuổi rồi! Trạm Tâm Luân thiếu chút nữa té từ trên ghế xuống. Điều kiện tốt như thế mà còn lưu lạc muốn đi xem mắt, quả nhiên là có vấn đề, xem ra buổi xem mắt này chắc chắn sẽ thất bại, đứa bé là vùng đất rải mìn của Nguyên Khả Vân. "Phòng thí nghiệm tối nay ăn piz¬za" : Cậu có tin không? Dì Lưu vậy mà nói tuổi tác tớ quá lớn, không tìm thấy đối tượng thích hợp, chỉ còn loại đối tượng đã từng ly hôn! Bình thường ba mươi tuổi, đàn ông mà là phó giáo sư hóa học, có sự nghiệp thành công, thì gọi là hàng hot best-seller, thay đổi giới tính thì gọi là hàng ế hàng tồn! Trạm Tâm Luân bật cười, haiz, Nguyên tiểu thư thật sự rất kích động, hết cách rồi, oán hận chất chứa đã lâu. "Đang đuổi theo bản thảo đừng quấy rầy": Đây chính là thực tế của xã hội đó, đối với đàn ông thì tương đối khoan dung. Bây giờ tớ cũng rất bức xúc, vừa mới nghe em trai nói muốn kiếm tiền qua Game Online, mỗi ngày ở nhà chơi điện tử, đem bảo vật đi bán, lấy việc này mà coi như công việc. "Phòng thí nghiệm tối nay ăn piz¬za": Chơi điện tử kiếm tiền? Nó ngốc sao, kiếm được tiền không? "Đang đuổi theo bản thảo đừng quấy rầy" : Đúng đó! Nhưng mẹ tớ lại đồng ý tài trợ hai vạn! "Phòng thí nghiệm tối nay ăn piz¬za": Tớ thấy cầm hai vạn đi mua vé số, trúng độc đắc còn khả thi hơn. "Đang đuổi theo bản thảo đừng quấy rầy" : Tớ rất buồn phiền, không chịu nổi nó, người đã lớn như vậy mà một chút ý thức trách nhiệm cũng không có. . . . . . Máy tính bỗng truyền đến âm báo có tin nhắn, Trạm Tâm Luân mở email ra, là thư của biên tập, ý chính là muốn hỏi tiến độ đến đâu rồi. Nghĩ đến việc vẫn chưa viết được bản thảo, cô càng buồn bực. "Đang đuổi theo bản thảo đừng quấy rầy" : tất cả đàn ông đều thối nát, đều là thứ bỏ đi, không đáng tin! Hay là đừng nói chuyện phiếm nữa, mau mau chạy đến viết bản thảo ---- "[email protected] am" : . . . . . . Sao cô biết tôi rất vô dụng? Hả? Trạm Tâm Luân trợn mắt, tại sao Quản Mục Đông lại đột nhiên trả lời? Cô kiểm tra lại, Hả! Không xong rồi, cô mở sai cửa sổ, định gửi câu nói kia cho Nguyên Khả Vân ai ngờ lại gửi cho anh ta. "Đang đuổi theo bản thảo đừng quấy rầy" : Xin lỗi, tôi gửi nhầm, xin lỗi thật sự xin lỗi! "[email protected] am" : Không sao, tôi vốn là đồ bỏ đi, nhưng từ trước đến nay chưa có ai dám nói với tôi, cô là người đầu tiên, thật sự khiến người ta cảnh tỉnh. Cô không nén được nụ cười. Cô có thể tưởng tượng, bên kia máy tính, chắc anh cũng đang mỉm cười khi gõ câu trả lời này? "[email protected] am" : Chuyện gì làm cho cô kích động đến như thế? "Đang đuổi theo bản thảo đừng quấy rầy" : Không có gì. . . . . . Chút chuyện vặt trong nhà thôi. "[email protected] am" : Suýt chút nữa đã quên nói với cô, sau khi đưa cô về, tôi phát hiện Cá bào Katsuobushi mà cô mua rớt lại trên xe tôi, tôi gọi điện đến nhưng không ai nghe, tôi đoán cô đang ngủ, nên không gọi nữa. Hiện tại cũng sắp đến giờ ăn rồi, không bằng chúng ta ra ngoài ăn một bữa, sẵn tiện đưa Cá bào Katsuobushi cho cô luôn? Sao nghe cứ như dùng Cá bào Katsuobushi để viện cớ mời cô ăn tối? "Đang đuổi theo bản thảo đừng quấy rầy" : Mời ăn cơm rất thuận miệng đó, Quản tiên sinh. Vẫn chưa từ bỏ ý định? "[email protected] am" : Đương nhiên, cái người nào đó vẫn phải làm cách mạng đến 10 lần, tôi mới mời cô hai lần à. Thế nào? Cô cười, đúng là nên đi lấy Cá bào Katsuobushi, xem ra bạn của em trai sẽ ở lại dùng cơm, cô ra ngoài hít thở không khí cũng tốt, hi vọng khi cô về bọn họ cũng đã rời khỏi. "Đang đuổi theo bản thảo đừng quấy rầy" : Cái người " nào kia" chính là vị cha già dân tộc đó! Gặp ở đâu? Vội vội vàng vàng mà hẹn, hai người chỉ có thể gặp mặt ở một nhà hàng gần phòng khám của Quản Mục Đông. Quản Mục Đông rất tiếc nuối: "Nếu không phải thời gian giải lao của tôi chỉ có hai giờ, sẽ dẫn cô đi đến nơi xa hơn, tôi biết mấy nhà hàng rất tuyệt phòng ăn, đồ ăn của họ rất ngon. . . . . ." "Nếu hẹn ở nhà hàng cao cấp , tôi sẽ không đi với anh. Tiền nhuận bút của tôi không nhiều lắm, ăn không nổi." "Không sao, tiệc Buffet cũng không tệ, bạn bè mới có thể cùng nhau ăn tiệc buffet ở nhà hàng bình thường, có thể thấy tình cảm giữa chúng ta rất tốt." Thật sự có thể dán vàng lên mặt mình sao! Trạm Tâm Luân cười: "Katsuobushi đâu?" "Ở trên xe tôi. Cơm nước xong sẽ đưa cho cô, để tránh cô vừa lấy được liền đi xe buýt về." Cô cười lớn: "Tôi là loại người như vậy sao? Đồng ý đi ăn cơm với anh, thì sẽ không chạy mất đâu." Anh cũng cười: "Không dễ gì hẹn được cô, nên cẩn thận một chút, tóm lại ăn trước đi, tôi bảo đảm cuối cùng sẽ đưa cô và Katsuobushi của cô về nhà."