Không Lối Thoát (Vị Sinh)

Chương 52 : Đi thăm bệnh

Editor: mèomỡ Tần Thẩm đưa Lục Chân Nghi về nhà. Chim đầu rìu lần này bị Tần Thẩm để ở nhà. Thế cho nên vừa thấy Lục Chân Nghi về, liền vui sướng bay đến đỉnh đầu cô, hót líu lo. Lục Chân Nghi vừa định gọi nó đậu lên vai, an ủi liền bị Tần Thẩm khẽ đẩy một cái, ngã lên giường. Tần Thẩm vừa hôn vừa cắn cô. Tuy không nặng nhưng vẫn có chút hơi đau. Lục Chân Nghi biết anh vì cô mất tích mà lo lắng, hiện giờ cần giải tỏa stress, nên ngoan ngoãn đáp lại sự nhiệt tình quá độ của anh. Nhưng chờ đến khi anh đưa tay vào trong quần cô sờ soạng, thì cô liền cảm thấy có gì đó không ổn ở đây. Cô tức giận, đẩy ra anh: “Tần Thẩm, anh có ý gì? Muốn kiểm tra xem tối qua có em có bị cưỡng bức không?” Tần Thẩm bị đẩy ra cũng liền không tiếp tục cưỡng chế cô, chỉ ngồi đó thở dốc. Tóc anh hơi dài, lúc cúi đầu sẽ che mất đôi mắt. Anh khôi phục nhịp thở bình thường nhưng không nói gì. Lục Chân Nghi càng nghĩ càng giận, ngồi bật dậy, chỉnh lại quần áo định bỏ ra ngoài. Nhưng khi đi qua cạnh Tần Thẩm lại bị anh ôm eo, kéo về. Lục Chân Nghi giãy giụa, cô cảm thấy đàn ông và phụ nữ muốn thật quá khó để hiểu nhau! Rõ ràng cô cho rằng khi trở về Tần Thẩm sẽ ôm cô, không âu yếm thì cũng là an ủi. Kết quả… “Anh muốn biết em có gặp chuyện hay không có thể hỏi em. Chẳng lẽ em sẽ không biết tự nói ra chắc?”Bởi vì tức giận nên giọng điệu cô rất sắc bén, lập tức châm chọc cười: “Hay anh cho rằng em là loại đàn bà không biết xấu hổ, ở bên ngoài một đêm liền thông dâm?” Tần Thẩm dường như bị những lời nói sắc bén của cô đâm trúng chỗ đau, liền em chặt cô hơn nữa, khẽ nói: “Anh xin lỗi.” Lại thấy chỉ nói mỗi một câu là quá ít, giống như đồng ý với lời nói của cô, liền bồi thêm một câu: “Đừng tự nói mình như vậy…” Giọng anh khẽ đến mức làm người ta thấy đáng thương. Lục Chân Nghi dỗi, đương nhiên không thèm đáp. Tần Thẩm cuối cùng cũng điều chỉnh xong cảm xúc, có thể giải thích: “Chỉ là anh quá lo cho em thôi… Em không biết anh sợ đến mức nào đâu. Nếu em chết, anh không biết mình phải… Sống thế nào.” Trong giọng nói của anh ẩn chứa đau xót Lục Chân Nghi run lên. “Em sẽ không chết đâu.” Cô dịu dàng nói: “Em nhất định sẽ cố gắng sống sót, cùng anh. Anh cũng vậy. Nếu một ngày nào đó anh chết, em cũng không biết mình có còn dũng khí tiếp tục sống hay không…” “Anh sẽ không chết.” Tần Thẩm cúi đầu, má cọ vào tóc mai cô. Cô thậm chí còn cảm thấy được tóc mai bị thấm ướt. “Anh tuyệt sẽ không chết, nói được thì làm được.” Anh trịnh trọng hứa hẹn, giọng nói không có chút nghẹn ngào nào khiến Lục Chân Nghi gần như cho rằng cảm giác ướt trên tóc mai là ảo giác của cô. Cô véo một cái lên tay anh, giận dỗi nói: “Đừng có mà đánh trống lảng, vừa rồi anh làm sao vậy? Rõ ràng là… Hừ!” Tần Thẩm không nói gì. “Là bởi vì Viên Lục Duy à?” Lục Chân Nghi không hiểu nói, “Anh cảm thấy hắn thấy sắc nảy lòng tham à?” Tần Thẩm “Hừ” một tiếng, nói: “Cũng chẳng khác nhiều.” Lục Chân Nghi có chút buồn cười: “Vậy anh cũng không nên nghi ngờ em chứ? Anh cảm thấy hắn đẹp trai nên em sẽ mê hắn, tùy tiện ngoại tình à?” Tần Thẩm nói: “Không phải. Anh không nghi ngờ em. Anh sợ em bị hắn làm nhục nhưng không dám nói cho anh biết. Xin lỗi, Chân Nghi, anh quá lo cho em nên cảm xúc có chút mất khống chế. Em đừng nghĩ nhiều.” Lục Chân Nghi thở dài, “Anh đúng là không hiểu em rồi. Em sẽ rất cẩn thận. Cho dù thật sự bị hắn làm gì, sao em có thể không nói cho anh để anh giúp em báo thù chứ?” Tần Thẩm dường như có chút giật mình: “Thật sao? Lục Chân Nghi, em sẽ nói cho anh?” Lục Chân Nghi cười: “Đúng vậy, vì sao em lại không nói cho anh chứ? Chẳng lẽ anh biết sẽ trách em? Vì chuyện này mà không yêu em nữa sao?” Tần Thẩm im lặng. Lục Chân Nghi cũng nhận thấy sự khác thường của anh, xoay người anh lại: “Anh làm sao vậy? Chẳng lẽ anh sẽ vì chuyện đó mà trách em thật à?” Khuôn mặt anh ẩn dưới lớp bóng của tóc, cô đưa tay đẩy tóc anh ra lại bị anh nắm lấy. Tần Thẩm nắm lấy tay cô trong lòng bàn tay mình, khẽ nói: “Chân Nghi, đừng suy nghĩ lung tung.” Lục Chân Nghi nghiêng đầu nhíu mày nhìn anh. Cô không ngốc, nghĩ một lát liền trầm ngâm nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh đối với tay Viên Lục Duy này… Anh từng mơ thấy hắn à? Trong mơ hắn đã từng làm nhục em?” Tần Thẩm buông tay cô ra, lại thuận thế ôm cô: “Đừng nghĩ linh tinh, chỉ là anh lo cho em thôi… Hơn nữa tên Viên Lục Duy kia thực sự rất không có đạo đức, anh thấy ánh mắt hắn nhìn em cũng không bình thường, em phải cẩn thận. Nếu em thật sự bị hắn… Anh đương nhiên sẽ không trách em, anh sẽ chỉ nghĩ cách giết hắn.” Sau đó lại hỏi: “Chuyện ngày hôm qua em hãy nói lại tỉ mỉ cho anh.” Lục Chân Nghi cũng đang muốn nói cho anh biết chuyện này. Từ lúc cô phát hiện Viên Lục Duy biến mất, cho đến chuyện bị dẫn đi, gặp được Bác. Sắc mặt Tần Thẩm rất xấu: “Em đi theo làm gì? Thời buổi này lúc nào cũng có thể là nguy hiểm trí mạng.” “Nếu là anh chẳng lẽ sẽ không đi theo à?” “Chúng ta giống nhau à? Khi nào dị năng của em mạnh hơn thì nói tiếp.” Lục Chân Nghi nghẹn họng, cũng đúng là cô không bằng anh, “Em biết rồi, lần sau sẽ cẩn thận. Có điều, Bác thật sự rất lợi hại. Hơn nữa mắt của nó không phải màu đỏ, là màu đen, có thể giao lưu, còn giúp em nữa… Vì sao lại có dị thú mắt màu đen nhỉ? Chẳng lẽ chúng nó có lý trí sao?” Tần Thẩm trầm ngâm một lát, nói: “Anh không biết, anh cảm thấy dị thú cấp cao trong Sơn Hải Kinh thông minh không kém con người. Những dị thú đó có thể mắt sẽ không phải màu đỏ. Nhưng như vậy không có nghĩa là chúng nó không nguy hiểm. Ví dụ như Cùng Kỳ, Cửu Vĩ Hồ… Có thể là tính trời sinh liền hung ác, đều ăn thịt người.” Lục Chân Nghi cũng đồng ý với quan điểm này: “Thật sự có Cùng Kỳ, Cửu Vĩ Hồ sao? Vậy cũng sẽ có những loài mang may mắn như Phượng Hoàng, Đương Khang… sao?” Tần Thẩm nói: “Có lẽ sẽ có.” Anh chỉ Elsa: “Ví dụ như Elsa, có thể là biến dị cấp cao, anh cho rằng sinh vật nó biến thành là Thiên Cẩu.” “Thiên Cẩu?” Lục Chân Nghi kinh ngạc, “Vậy là rất lợi hại đúng không?” “Bây giờ có lẽ không tính là quá lợi hại. Dị thú cũng giống chúng ta. Sức mạnh sẽ tăng lên dần dần. Bằng không vì sao đều là người biến bị thành mà Hoạt Hoài có con cao tới hơn mười mét, có con chỉ bốn năm mét?” Lục Chân Nghi gật gật đầu, “Có lý.” Cô ôm Elsa vào lòng, nghịch cái tai xinh xắn của nó: “Bé con thế mà lại là Thiên Cẩu sao? Đúng là khó tin.” “Thiên Cẩu bề ngoài như cáo mà đầu trắng, tiếng nó như tiếng ‘ríu ríu’, có thể ngăn điềm dữ”. Đây là những gì được ghi trong Sơn Hải Kinh. Có thể ngăn điềm dữ đấy. “Vậy còn Tiếu Đới biến dị thành gì?” Cô lại hỏi. Tần Thẩm lắc đầu: “Không biết, thời gian biến dị của nó quá ngắn, lại nằm trong cầu lửa. Cũng chỉ biết là loài chim, sử dụng lửa, có thể là Tất Phương Hỏa gì đó.” Lục Chân Nghi thở dài: “Nếu mang hai đứa nó đi theo, lần này cũng sẽ không chật vật đến vậy. Đáng tiếc là không thể để lộ.” Rồi cô lại quay sang Tần Thẩm nói: “Không biết Bác đang bảo vệ gì nhỉ?” Tần Thẩm cũng suy tư, anh nói: “Trong Sơn Hải Kinh có vài loài thực vật và đá có tác dụng thần kỳ, có khi nào là một trong số đó?” Hai người suy đoán một hồi cũng không ra được kết luận, Lục Chân Nghi lại kể cho anh chuyện xảy ra ở Tây Doanh. Tần Thẩm nghe đến cuộc đối thoại của đôi vợ chồng kia lúc đêm, lại nghe cách xử lý của Lục Chân Nghi liền thở dài, nhìn cô, ánh mắt có chút phức tạp. Lục Chân Nghi cười nói: “Làm sao? Chê em nhân từ nương tay?” “Nếu anh là em, đương nhiên sẽ không làm như vậy. Anh sẽ giết hai vợ chồng kia, ít nhất là người chồng. Có điều đứa bé kia đúng là vô tội, hậu quả đúng là khó giải quyết. Cách xử lý của em thật ra rất tốt, có thể nói là kết quả tốt nhất. Nhưng người bình thường thật sự rất khó kìm chế sợ hãi, địch ý và chán ghét. Anh phát hiện, hóa ra em còn… Lợi hại hơn anh nghĩ.” Anh rất ít khi khen Lục Chân Nghi thông minh hoặc làm tốt, lần đầu tiên nghe anh chân thành khen cô như vậy làm tâm trạng cô tốt lên rất nhiều. Lại nhớ tới thảm sự trên đường, Lục Chân Nghi thở dài nói: “Thật đúng là tạo hóa trêu người, em đúng là không ngờ… Vẫn là do em thiếu kinh nghiệm, nếu không đồng ý để bọn họ đi ra lùm cây xa như vậy hẳn sẽ không xảy ra chuyện. Em cảm thấy cực kỳ có lỗi với giáo sư Đồng.” Tần Thẩm nhìn tâm tình cô lại suy sụp, vuốt ve lưng cô an ủi: “Đừng nghĩ nhiều, em không có lỗi với ai cả, không cần chịu trách nhiệm hộ bất cứ người nào.” Lục Chân Nghi vẫn thở dài: “Đúng thế, nhưng trong lòng không thoải mái.” “Con người vốn là như vậy.” Tần Thẩm nói, “Ngay từ đầu lòng vẫn mềm, gặp nhiều rồi sẽ dần trở nên chai sạn.” Hai người ăn xong, Tần Thẩm lại lấy từ không gian ra một bát canh gà nóng hổi, nói muốn đi thăm Thẩm Hoành Hoan. Đây cũng là đề tài khiến tâm trạng hai người nặng nề. Lục Chân Nghi cùng anh đến bệnh viện lâm thời quân khu. Nơi này là một tòa nhà tám tầng, cũng coi như rộng rãi, nhân viên cứu hộ không ít, nhưng dụng cụ thuốc mem có chút thiếu thốn, phòng bệnh cũng không đủ lắm. Khi dịch bệnh mới bùng phát, nơi này khu cách ly trị liệu, hiện giờ bệnh nhân nhiễm bệnh dịch rất ít, đều là ngoại thương. Trong lối đi kê kín giường. Bởi vì không đủ thuốc mê nên thường xuyên nghe thấy tiếng người bị thương kêu thét. Nhân viên cứu hộ đi lại bận rộn, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi và mùi nước sát trùng. Phòng bệnh của Thẩm Hoành Hoan ở tầng bốn. Anh ta có dị năng nên cũng được ưu đãi ở phòng bệnh hai người, cũng không bị chen thêm giường. Lục Chân Nghi theo Tần Thẩm đi vào phòng liền nhìn thấy Thẩm Hoành Hoan nằm trên giường bệnh sắc mặt trắng bệch môi hơi xanh tím. Hiển nhiên là do mất máu quá nhiều. Hiện giờ máu trong kho dự trữ hẳn là cũng không nhiều. Tay trái của anh ta đặt trong chăn, nhưng vẫn lộ ra một đoạn, bị vải trắng quấn quanh. Càng khiến người ta sửng sốt là đôi mắt đã mất hết sức sống của anh ta. Bạn gái anh – Thư Thiến cũng ở bên chăm sóc, gọt một quả táo cho anh ta. Táo bây giờ là cực kỳ hiếm thấy, tuy rằng còn chút tồn kho, nhưng tuyệt đối không nhiều. Cũng chỉ có cán bộ tầng cao nhất có thể ăn, cho dù là trong khẩu phần phân phối những người mang dị năng cũng ít khi có táo. Có lẽ là ai đó tặng, ở đây cũng chỉ có hai quả. Thư Thiến đang gọt một quả, trên tủ đầu giường còn một quả. Cả hai đều không to, nhưng quả đang gọt nhỏ hơn một chút. Thư Thiến gọt vô cùng cẩn thận, cố gắng gọt đi ít thịt quả nhất có thể, nhìn làm người ta chua xót. Nhìn thấy Tần Thẩm và Lục Chân Nghi, cô buông dao, khéo léo đứng dậy chào một tiếng ‘anh Tần, chị Lục’, sau đó lại ngồi xuống, tiếp tục gọt táo. Thẩm Hoành Hoan nhìn thấy Lục Chân Nghi, miễn cưỡng cười: “Chị dâu về rồi? Thật tốt quá, mọi người đều lo lắng gần chết.” Lục Chân Nghi nói: “Khiến mọi người lo lắng rồi. Anh đừng ngồi dậy, còn đang truyền dịch kìa.” Tần Thẩm nhìn anh, ánh mắt nặng nề, hỏi: “Thế nào?” Thẩm Hoành Hoan cười khổ: “Có thể thế nào?” Tần Thẩm gằn giọng nói: “Cậu có dị năng, không có tay cũng có thể sử dụng dị năng, tương lai dị năng của mọi người mạnh lên, mộc hệ có lẽ có thể làm cánh tay mọc lại.” Thẩm Hoành Hoan cười khổ nói: “Quả dâu, cậu đừng cười tôi, tôi đang nghĩ từ khi còn nhỏ mình đã là một người không có gì nổi bật, chỉ biết theo đuôi cậu, cũng may mà cậu còn chấp nhận coi tôi như anh em, chuyện gì cũng quan tâm tôi. Khi động đất, cũng nhờ cậu mà tôi mới sống sót, lại còn có dị năng, mặc dù là dị năng hệ thủy vô dụng… Tôi cho rằng Thẩm Hoành Hoan này cuối cùng cũng có ngày đổi vận rồi, kết quả… là mất một tay. Cho nên mới nói, ông trời đã quyết định ngay từ đầu ai là nhân vật chính, ai là phông nên, không thay đổi được.” Tần Thẩm liền mắng anh ta: “Nói nhảm ít thôi, là đàn ông thì đừng có èo uột như vậy, phông nền cái gì? Cậu không căng mắt lên mà xem có bao nhiêu người còn thảm hơn cậu! Chỉ là một cánh tay mà thôi. Còn là tay trái! Không ảnh hưởng cậu dùng đũa viết chữ, lại không ảnh hưởng cậu đao! Về sau có lẽ còn mọc lại!” Thẩm Hoành Hoan khóc, nghẹn ngào nói: “Tôi biết, lão Đại, tôi biết, tôi không sao…” Thư Thiến gọt xong quả táo, đưa cho anh. Thẩm Hoành Hoan không ăn, nhưng anh đối với Thư Thiến lúc nào cũng dịu dàng: “Em ăn đi.” Trong mắt vẫn ngập tràn tình ý. Thư Thiến dùng khăn tay lau nước mắt cho anh, dịu dàng an ủi: “Đừng suy nghĩ nhiều, tất cả rồi sẽ ổn thôi.” Còn nói: “Nếu anh Tần và chị Lục đến thì em xin phép về trước, mọi người cứ nói chuyện đi, sau bữa tối em sẽ lại đến.” Thẩm Hoành Hoan gật đầu, nói: “Em về ngủ một giấc đi, nghỉ ngơi cho tốt.” Lại chỉ vào quả táo còn lại và một túi xúc xích nướng trên tủ đầu giường, nói: “Những thứ này em cũng lấy mà ăn.” Thư Thiến bỏ quả táo còn chưa gọt và xúc xích nướng vào trong túi, trong tay cầm quả táo đã gọt, chào Tần Thẩm và Lục Chân Nghi xong liền đi ra ngoài. Sau khi cô ta không lâu, Lục Chân Nghi thấy Tần Thẩm và Thẩm Hoành Hoan muốn trò chuyện, cảm thấy mình ngồi đây cũng không tốt lắm, liền đi ra hành lang hít thở không khí. Kiểu nhà cũ này thường có cửa sổ ở một mặt hành lang. Lục Chân Nghi đi đến bên cửa sổ, hít thở không khí trong lành không mang mùi máu tươi và mùi nước sát trùng. Tầm mắt vô tình nhìn xuống, lại đúng lúc thấy Thư Thiến đi ra cổng, đi về phía một chàng trai trẻ vóc dáng cao ráo đối diện. Vẻ mặt và quần áo chàng trai kia không giống dân chúng bình thường trong doanh, nhìn xa đã thấy rất tuấn tú. Thư Thiến dựa vào lòng anh ta, đưa quả táo trong tay ra. Chàng trai kia cười cầm lấy quả táo, ôm Thư Thiến hôn mấy cái, sau đó một tay cầm quả táo cắn, một tay ôm eo Thư Thiến. *** p/s: Gấp đôi canxi để làm gì? Không để mọc tay mà để mọc sừng =))))))))))