Hắn tháo trường kiếm nơi thắt lưng xuống, đặt trên bàn, nghe ta hỏi hắn, vẻ mặt mệt mỏi hiện ra nụ cười nhàn nhạt, lắc đầu nói: “Hoàng Thượng không có sao. Chẳng qua là Dương sư gia bị chút vết thương nhẹ.” “Dương sư gia?” Ta không khỏi nhớ tới, chính là ‘Trọng Vân’ trong miệng Hoàng Thượng sao? Dường như hắn nhìn ra ta đang suy nghĩ gì, gật đầu nói: “Đúng vậy, chính là Dương Trọng vân.” Thật ra thì, ta không biết Dương Trọng vân là người phương nào, chẳng qua là nghe ra được, hình như Hoàng Thượng rất coi trọng hắn. Lại vẫn lắc đầu, nếu coi trọng, vì sao đến nay hắn vẫn chỉ là một sư gia nho nhỏ chứ? Aizz, những chuyện này, đâu phải là chuyện ta nên quản chứ? Tiết Tùng Ninh không chú ý tới vẻ khác thường của ta, thở dài, mở miệng nói: “Hành cung thủ vệ nghiêm ngặt, rốt cuộc những tên thích khách kia vào bằng cách nào? Ta thật không nghĩ ra.” “Thật ra thì, hai người thích khách kia xông vào phòng của ngươi, nhìn thấy bên trong phòng chỉ ta ở đây, lại vội vã rút khỏi.” Trong lòng tính toán thật lâu, ta vẫn quyết định nói cho hắn biết chuyện này, có lẽ hắn sẽ biết chút gì đó. Hắn cả kinh, bật thốt lên: “Cái gì? Loan Phi, ngươi có bị thương chỗ nào không?” Hắn vừa nói vừa vội vàng nhìn ta từ trên xuống dưới, sợ ta bị thương chỗ nào đó. Ta lắc đầu: “Ta rất khỏe, ta không sao.” Hình như hắn còn không tin, nhìn ta thật kỹ, sau lại thấy ta thật sự không có sao, mới yên tâm một chút. Chỉ là hắn không nói thêm gì nữa, cúi thấp đầu xuống, dường như đang trầm tư điều gì đó. Ta ngồi im lặng ở một bên, không dám quấy rầy hắn. Cách một lúc lâu, hắn mới ngước mắt lên, mở miệng nói: “Có lẽ, đêm qua ngươi không ngủ, sẵn dịp nên nghĩ ngơi đi, hôm nay còn phải theo Hoàng Thượng đi ra ngoài .” “Ta cũng đi ư?” Giật mình nhìn hắn. Hắn gật đầu: “Ừ, ngươi còn là. . . . . . Đi theo bên cạnh ta sẽ tốt hơn.” Hắn nói xong, đứng dậy đi tới phía sau bình phong, đem y phục dơ cởi ra đổi lại sạch sẽ. Cảm kích nhìn hắn, ta hiểu rõ, hắn là lo lắng an toàn của ta, cho nên mới muốn đem ta mang theo bên người. Nghe lời mà đi đến bên giường, mặc cả quần áo mà nằm xuống nghỉ ngơi. Nếu đã như vậy, thì ta không thể gây thêm phiền toái cho hắn, không thể cứ để cho hắn vì ta mà phân tâm. Thật sự là mệt mỏi, hơi nhắm mắt lại, cư nhiên lại ngủ thiếp đi. Mơ hồ nghe tiếng Tiết Tùng Ninh gọi ta, chợt tỉnh lại, thấy hắn đưa tới một bộ y phục, nói: “Hôm nay, Hoàng Thượng đi ra ngoài, là ăn mặc cải trang. Cho nên chúng ta đi theo người, cũng đều phải cải trang thành dáng vẻ gia đinh. Ngươi thay y phục này đi.”