Hết sức chấn động, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào con ngươi của hắn, hắn nói. . . . . . Muốn ta gả cho hắn! Rõ ràng, vào lúc này, hắn vẫn như cũ không chịu vứt bỏ ta. Giang Nam a, người nam nhân này, ta thật sự không có nhìn lầm hắn. Chính là. . . . . . Nhíu mày nói: “Người nhà của ngươi. . . . . .sẽ đồng ý sao?” Nếu để cho bọn họ biết ta thân mang tội, cũng sẽ đồng ý cửa hôn sự này sao? “Chỉ cần ngươi nguyện ý.” Giang Nam con ngươi sáng lên, nhìn ta, nghiêm túc nói. Mặc cho nước mắt lặng lẽ rơi, ta cắn chặt môi, tâm tư vạn phần.. ***Hắn không có mang ta vào kinh thành, mà là ở thôn trang ngoài thành, tìm một căn nhà nông dọn dẹp sạch sẽ, lại phái a hoàn ra khỏi thành đến hầu hạ ta. Giang Nam thế nhưng mỗi ngày không có đến thăm ta, chỉ có Thư Nghiên là thường đến. Hỏi công tử nhà hắn, hắn sẽ nhỏ giọng kề ở bên tai ta mà nói: “Công tử a, hắn bận bịu chuẩn bị hôn sự đó!” Mỗi khi hắn nói như thế, ta liền thấy xấu hổ không thôi. Nữa tháng trôi qua, thân thể của ta cũng khôi phục gần như trước. Lại cách nữa tháng, sáng sớm, đẩy cửa đi ra ngoài. Bỗng nhiên nhìn thấy kiệu hoa đỏ thẫm, lộng lẫy xuất hiện ở cửa. . . . . . Nhìn thấy ta đi ra, hỉ nương cười giống như sắp tét miệng, vẫy khăn trên tay rồi tiến lên lôi kéo tay của ta nói: “Kiệu hoa đến rồi, tiểu thư còn không mau vào nhà rửa mặt chải đầu thay y phục đi?” Thần trí ta còn có chút chưa trở về nhưng mà khi đầu óc bình tĩnh lại thì ánh mắt dừng ở trước mặt Thư Nghiên, trong lòng chợt sáng tỏ. Hai gò má nhiễm lên màu đỏ ửng, sau đó để a hoàn nâng đỡ, ta xoay người vào phòng. Thì ra là trời không tuyệt đường người. Ngồi ở trước bàn trang điểm, mặc cho tay a hoàn ở trên đầu ta khéo léo tạo kiểu. Nữ tử trong kính, hé ra gương mặt trắng trong thuần khiết, khóe miệng chậm rãi nâng lên. Chờ nữa tháng, hắn cuối cùng không có gạt ta. Giang Nam. . . . . . Ta xác định người mình yêu là hắn, song, ta cũng cần một nơi để vùng dậy. Ta nghĩ, Giang Nam có thể cho ta. Hai tay không tự chủ nắm thành quyền, lặng yên nhắm hai mắt, ta còn có rất nhiều chuyện phải làm. Hít sâu một hơi, thật may là khi đó, Phượng Hổ không bao giờ để tỷ muội chúng ta một mình ra khỏi cửa, ngay cả kinh thành này, người biết ta là thiên kim quốc cữu cũng chỉ có mấy người. Khi hỉ khăn trùm lên đầu của ta thì ta đột nhiên, hình như là thở dài nhẹ nhõm một hơi. A hoàn lại đây dìu ta, hỉ nương ở bên tai ta nhẹ giọng nhắc nhở: “Hỉ khăn này, ngàn vạn lần không thể gở xuống, nếu không sẽ gặp điềm xấu nha.” Ta nhẹ nhàng gật đầu, điềm xấu a, vậy ta đương nhiên không thể gở xuống. Tin dữ của ta đã nhiều lắm rồi, không muốn lại có lần nào nữa. “Coi chừng bậc cửa.” A hoàn ở bên tai ta nhắc nhở. Đi ra bên ngoài, nghe thấy thanh âm của Thư Nghiên truyền đến: “Cô nương mau lên kiệu đi, công tử nhà ta nôn nóng chờ nãy giờ rồi đó!” Hắn thật khéo léo không hề gọi ta ‘Phượng cô nương’, nhưng, không biết có phải ảo giác của ta hay không, cảm thấy lời của hắn, có chút hoảng hốt không chịu nổi. A hoàn nhấc màn kiệu lên, dìu ta đi vào. Ta cúi đầu trong nháy mắt, nhìn thấy một góc tay áo, quen thuộc như vậy. . . . . . Cảm thấy cả kinh, a, ta nhất định là hồ đồ, hiện tại như thế nào lại nhớ tới chuyện khi đó ở Thiên Lao?